Dịch: Lục Dương
Biên: Thanh Hoan
Trận phong ba ở trường cấp ba số I bùng nổ vào một buổi sáng, và mãnh liệt hơn nhiều so với tưởng tượng. Hôm ấy, vừa qua giờ ăn sáng, trường học "tiếp đón" hai vị khách không mời mà đến. Đó là hai người phụ nữ trung niên ăn mặc lòe loẹt, khí thế hung hăng, họ đến thẳng phòng hiệu trưởng, đạp tung cửa phòng làm việc rồi hét lớn: "Trong trường các người, kẻ nào là "Thằng Lùn"? Kẻ nào là "Thằng Lì"?"
Hiệu trưởng Tề Ngữ Khang là một ông lão sáu mươi, dáng người nhỏ gầy, thường ngày nho nhã lịch thiệp, nào đã phải đối mặt với tình cảnh này bao giờ, vội nói một cách hoảng hốt: "Nơi này của chúng tôi không có "Thằng Lùn" hay "Thằng Lì" nào cả!"
"Không có? Lúc ngủ với mấy cô gái nhà chúng tôi, bọn họ luôn miệng nói là học sinh trường này cơ mà, giờ lại bảo không có? Đường đường là hiệu trưởng mà lại bao che cho bọn họ à? Ông đưa tôi đến tìm từng lớp một, bọn tôi sẽ nhận ra, đến lúc đó phải lột da bọn chúng..."
Lần này chọc phải tổ ong vò vẽ rồi! Trường trung học số I là trường trọng điểm, hiệu trưởng Tề cũng là phần tử trí thức có tiếng ở Ung Bình, là một nhân vật khá có tiếng trong huyện. Giờ gặp trận náo loạn như này, mặt mũi lão biết để vào đâu?
Phải biết rằng khi ấy hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, phòng giáo vụ, phòng kỷ luật... tổng cộng hơn trăm viên chức có mặt trong phòng hiệu trưởng. Trước mặt bao người, bị hai tú bà tìm tới tận cửa quát tháo ầm ĩ như vậy, một người xem trọng thể diện như Tề Ngữ Khang làm sao chịu được?
Tề Ngữ Khang nổi giận, lập tức ra lệnh cho cán bộ trong trường đi tìm người. "Thằng Lùn" trong lời của người phụ nữ kia là biệt danh của một học sinh lớp 12A5, tên thật là Hoàng Tề, một tên tay chân của Văn Vinh. Còn kẻ có biệt danh "Thằng Lì" kia chính là Mã Bình, cũng là một thằng đệ của Văn Vinh. Lúc tìm được hai tên này, mọi thứ đã hoàn toàn mất kiểm soát, toàn trường rơi vào cảnh hỗn loạn.
Tề Ngữ Khang gọi phó chủ nhiệm phòng giáo vụ Tống Trị Quốc vào văn phòng, mặt mày xanh lét, nói: "Tống Trị Quốc, tôi giao cho anh điều tra chuyện này, phải điều tra đến cùng cho tôi! Mặc kệ ảnh hưởng lớn đến đâu cũng phải tra cho bằng được, đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất của trung học số I Ung Bình chúng ta từ hồi thành lập trường đến giờ! Anh nghe kỹ đây, anh làm việc là theo lệnh của tôi, ai ngăn cản thì cứ lôi tên tôi ra, để xem ai dám cản trở?"
Vừa nghe những lời này của ông hiệu trưởng, hai mắt Tống Trị Quốc như toả sáng, ra vẻ xả thân vì nghĩa: "Vâng thưa hiệu trưởng, tôi nhất định sẽ điều tra nghiêm túc, tuyệt đối không bỏ sót người nào!"
Tuy sắp về hưu nhưng ánh mắt Tề Ngữ Khang vẫn vô cùng sắc bén, nhìn thấu những toan tính cũng như mối quan hệ của cấp dưới.
Tề Ngữ Khang về hưu, ứng cử viên cho cái ghế này chỉ có thể là hai vị phó hiệu trưởng. Hiện giờ, người quản lý những việc thường ngày trong trường là phó hiệu trưởng Liêu Tiểu Quyền - nhân vật số hai trong trường sau hiệu trưởng, còn Tống Trị Quốc là người của vị phó hiệu trưởng còn lại - Đỗ Thận.
Việc học sinh tụ tập thành nhóm đi chơi gái này có ảnh hưởng cực kỳ tiêu cực, hiện tại lại đúng lúc chuẩn bị cho kỳ thi đại học, vì thế mà chuyện lựa chọn giữa việc truy cứu đến cùng hay là nên giơ cao đánh khẽ để bớt ảnh hưởng đến kỳ thi hệ trọng kia đang là vấn đề gây tranh cãi trong nội bộ ban lãnh đạo nhà trường.
Đứng ở góc độ của phe cánh Liêu Tiểu Quyền, chắc chắn là bọn họ không muốn làm lớn chuyện. Bởi vì nếu mọi việc diễn ra bình thường, không có gì ngoài ý muốn thì đến khi Tề Ngữ Khang về hưu vào năm sau, Liêu Tiểu Quyền sẽ thuận lý thành chương mà ngồi vào cái ghế hiệu trưởng.
Nhưng Đỗ Thận sẽ trơ mắt đứng nhìn như vậy sao? Tất nhiên là không! Đây là cơ hội trời ban, phải làm bung bét hết mọi chuyện ra, kết quả thi bết bát, Liêu Tiểu Quyền chán nản, điều này sẽ chứng minh rằng Liêu Tiểu Quyền năng lực yếu kém, đến lúc đó hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu!
Tống Trị Quốc là cánh tay đắc lực của Đỗ Thận, hiển nhiên là rất muốn xử lý việc này. Tề Ngữ Khang không tìm ai khác mà lại chỉ đích danh y, quyết tâm của lão hiệu trưởng đã quá rõ rồi.
Tống Trị Quốc vẫn luôn tìm cơ hội thể hiện, giờ cơ hội ngàn năm có một đã tới, y tìm vài tên cấp dưới đắc lực, thông báo tình huống cho ba mươi giáo viên chủ nhiệm rồi tiến hành tra xét toàn bộ học sinh trong trường. Cách điều tra cũng rất đơn giản, tách từng người ra hỏi, dùng đủ loại phương pháp như uy bức lợi dụ, cây gậy và củ cà rốt gì gì đó để học sinh tự tố giác lẫn nhau, sau đó xác nhận lại một lần nữa rồi gọi phụ huynh đến giải quyết.
Khi phụ huynh đến, cả hai bên cùng tạo áp lực một lần nữa, chỉ sau một ngày rưỡi đã tìm ra mười mấy nam sinh từng đến tiệm Mộng Vũ "gội đầu".
Đám nam sinh kia bị Tống Trị Quốc gọi từng nhóm lên phòng học nằm ở tòa thực nghiệm nghe tổng sỉ vả. Đám học sinh khối dưới tụ tập ở dưới tòa thực nghiệm, hơn trăm đứa còn cười trên nỗi đau của người khác mà nghển cổ về phía tầng trên gào lên: "Đến đây... đến đây mà xem này, không nên bỏ lỡ nha! Trường mình mở đại hội khách làng chơi(1) này!"
Nghe vậy, đám học sinh toàn trường chen lấn xô đẩy nhau đến, muốn hóng xem Tây Dương kính(2) ra sao. Tin tức này nhanh chóng lan truyền ra khỏi trường. Thời bấy giờ, đời sống tinh thần của người dân rất thiếu thốn, nghe được tin hot như vậy, một truyền mười mười truyền trăm, chẳng mấy chốc mà cả phố huyện đều biết đến vụ việc tai tiếng này.
Trận phong ba này đã sớm quét đến dãy phòng học khối mười hai. Trong lớp, những ai vắng mặt thì hẳn là đã đi uống nước chè rồi, nghĩa là thuộc cái team đi "gội đầu" kia, vậy nên mọi người đều thầm nhìn xung quanh chỗ ngồi của mình, những ai không có mặt tại lớp lập tức trở thành đề tài cho bọn họ xì xào bàn tán.
Bầu không khí ở lớp 12A1 trở nên vô cùng quái dị, câu nói được nghe nhiều nhất vào giờ nghỉ chính là "Ai nha, tên Trần Tùng này ngày thường hào hoa phong nhã, thành tích học tập cũng không tồi, giờ xem đi, đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài mà, ban đêm không ngờ lại lén trèo tường ra ngoài để... á... há... há..."
Thời đó không được thoải mái, cởi mở như bây giờ. Học sinh cấp ba yêu nhau, nắm tay đã bị mấy đứa bạn nhìn như sinh vật lạ sau đó rêu rao khắp nơi rồi. Vậy mà vào thời điểm nhạy cảm này lại xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ gây ầm ĩ rất lớn.
Thiếu niên chẳng cảm thấy buồn, trời sập xuống thì còn có thể dùng làm chăn bông đắp cơ mà(3). Nhưng chuyện này lại vô tình ảnh hưởng đến rất nhiều người khác, ví như các cặp đôi trong trường, vụ lùm xùm này chẳng phải như cầm gậy đánh uyên ương sao? Bao nhiêu nữ sinh tan nát cõi lòng là bấy nhiêu bó hoa biến thành bó đuốc, lá thư tình bị vứt còn nhiều hơn lá me bay, cả khối mười hai than trời khóc đất, tâm tình tổn thương, hiển nhiên là ảnh hưởng rất lớn đến kỳ thi đại học sắp tới.
"Hey, Thanh Vân!"
Dương Thanh Vân quay đầu lại thì thấy Hồ Trung Lâm nháy mắt về phía mình, dáng vẻ lấm la lấm lét. Dương Thanh Vân thấy vậy, không nhịn được bèn nói: "Sao vậy? Có chuyện gì hả? Mà có chuyện gì thì cũng không thể bình tĩnh mà nói à?"
"Trương Ý rủ ăn cơm tối nay."
"Vậy hả? Có chuyện gì vui à? Ăn ở đâu?
"Ăn lẩu ở quán bác Trương, nó mời!"
Dương Thanh Vân hơi cau mày, Hồ Trung Lâm đến gần, nói khẽ: "Trương Ý không định thi tốt nghiệp! Nó bảo là ngày mai sẽ đến Quảng Đông làm thuê, tao nói gì nó cũng không nghe, hay là tối nay mày khuyên nó xem!"
Dương Thanh Vân thầm sửng sốt, trong lòng hơi khó hiểu, chẳng phải thời điểm Trương Ý quyết định bỏ thi đại học là mấy ngày trước kỳ thi sao? Bây giờ còn cách lúc đó hơn bốn mươi ngày cơ mà, nó định mặc kệ luôn à? Điều này không trùng khớp với ký ức của hắn.
Dương Thanh Vân mấp máy môi, đang tính nói gì đó thì Ti Tiếu ngồi cạnh chợt quay đầu sang, cười mỉa mai: "Ha ha, người anh em của cậu cũng quyết đoán quá nha, đi chơi gái, đến khi bị gọi phụ huynh lại sợ bẽ mặt nên quyết định nghỉ học luôn, đúng là can đảm, đúng là bản lĩnh! Đã quyết là dứt khoát không dây dưa lằng nhằng, không hổ là anh em tốt của mấy người!"
Hồ Trung Lâm lập tức đỏ bừng mặt, Ti Tiếu khá lớn tiếng, khiến mọi người xung quanh nhao nhao nhìn về phía Dương Thanh Vân và Hồ Trung Lâm, lúc này Hồ Trung Lâm thầm ước có một cái lỗ để chui xuống cho bớt xấu hổ.
Dương Thanh Vân cười nhạt: "Được rồi, tối nay chắc chắn tao sẽ đến! Lát nữa tan học mày xuống cổng trường mua hai chai bia, uống với nó một phen!"
Ti Tiếu hơi sửng sốt, trừng mắt nhìn Dương Thanh Vân, hắn cố tình muốn chống đối mình hay sao? Cô cau mày, muốn nói gì đó, Dương Thanh Vân lại vươn vai: "Học bài, thầy Tôn sắp vào lớp rồi, mau ngồi ngay ngắn lên."
Rồi hắn lại trừng mắt về phía những người xung quanh: "Nhìn cái gì? Ban ngày ban mặt muốn trêu ghẹo con gái nhà lành hay sao?"
Ti Tiếu vốn đang tức giận, nghe vậy liền đỏ mặt, mấy người khác lập tức quay đầu lên, có cho họ mười lá gan cũng chẳng dám chọc vào Ti Tiếu đâu!(4)
- ---------
(1) Chỉ người mua dâm, thường là nam giới.
(2) Tây Dương kính(hay Diorama), trước đây có thể hiểu là xe chiếu bóng lưu động. Sau này, thuật ngữ "diorama" dùng để chỉ mô hình tỷ lệ thật hoặc tỷ lệ nhỏ của một góc, một phần của cảnh quan thiên nhiên, cảnh thành phố, ngoại cảnh, kiến trúc... phục vụ cho mục đích giáo dục hoặc giải trí.
- > Câu trên chỉ một chuyện mới lạ, không thể tưởng tượng được.
(3) Nguyên văn là 天榻了也能当被盖 (HV: Thiên tháp liễu dã năng đương bị cái) là một câu trong bài Gai Bei (盖被) của Mavis Hee.
- > Dùng để thể hiện tinh thần lạc quan, không sợ hiểm nguy, tật bệnh. Trong đoạn này thì có thể hiểu như “nghé con không sợ cọp” đó.
(4) Hiểu nôm na là: Đọc xong nhớ like rồi vào topic thảo luận đòi chương cho dịch giả có động lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...