Trùng Sinh Thiên Tuyết
Lãnh Ngạo bất đắc dĩ nhìn cô gái cứng đầu trước mắt. Tiểu nha đầu thật sự rất vô lí. Hắn không ăn được thịt đã đành, ngay cả hương thơm cũng không cho hắn ngửi!! Đừng nằm mơ! Hắn tuyệt đối không chịu lỗ…
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thấy mình sai, Lãnh Ngạo dứt khoát để cho Thiên Tuyết tự bình tĩnh suy nghĩ một lát. Chính mình ra ngoài tìm chút đồ ngon vào dỗ sủng vật rắc rối này.
Nghe cửa “cạch” một cái đóng lại, chưa đến năm giây, trong lòng Thiên Tuyết đã ngỗn ngang trăm bề cảm xúc, giật mình, mờ mịt, bi thương, đau khổ. Chỉ cần nghĩ đến việc Lãnh Ngạo đã làm với cô tối qua, Thiên Tuyết không thể che dấu trái tim hốt hoảng của mình. Nhất là khi sau khi việc kia xảy ra hắn lại đi mất, một lời cũng không nói với cô!
Chờ một chút! Thiên Tuyết cố gắng ổn định tâm tình, cuối cùng thở phào một hơi. May quá, chưa làm gì cả! Không đúng, như thế cũng không tính là chưa làm, phải gọi là làm nửa vời mới đúng.
Thiên Tuyết càng nghĩ thì mặt càng đỏ, hận không thể độn thổ ngay tức khắc. Cô vậy mà lại chủ động đi quyến rũ Lãnh Ngạo, cô không phải bị ai nhập chứ? Một người cao quý lãnh diễm như cô lại đi làm chuyện dụ dỗ con trai nhà lành, thật là không khoa học nha.
Thiên Tuyết xấu hổ trùm chăn kín đầu, rốt cuộc cũng không chịu nổi, vùi mặt thật sâu xuống gối đầu mềm mại. Cô làm sao vậy? Làm sao vậy? Ngượng chết cô! Ít nhất cũng phải biết rụt rè chứ!!
Nhưng mà không thể phủ nhận một điều, từ một góc sâu thẳm bên trong tâm hồn, cô cùng rất muốn được gần gũi hắn, muốn cho hắn những điều tốt đẹp nhất. Như vậy tại sao còn phải ngại ngùng?
Chuyện này là bình thường, là bình thường. Hắn đi chắc chắn là muốn cô bình tĩnh. Không thể tự mình suy diễn lung tung. Cái gì mà hắn không quan tâm mình, không cần mình, lợi dụng xong liền vứt bỏ. Cô không tin! Trừ khi chính miệng hắn nói với cô!
Calm down, làm vậy thì đã sao chứ, huống hồ chỉ là dùng tay? Chuyện này là hết sức phổ biến. bây giờ hiện đại như vậy, cô cũng không cần cổ hủ thế!
Thiên Tuyết làm đủ công tác tư tưởng mới dám hé mặt ra khỏi chăn, âm thầm thở phào một cái. May mắn cô nghĩ thông!
Đột nhiên chuông điện thoại liên tục vang lên, cô liền tiện tay bắt máy. Chưa kịp nói gì thì bên kia đã lên tiếng, hơn nữa là nói một loạt.
“Chào người đẹp, tìm ra thứ mà cô yêu cầu rồi nhé! Lần này không dễ đâu. Có rảnh chúng ta ra ngoài nói chuyện?”
“…Anh không sợ người nghe máy là người khác sao?” Thiên Tuyết híp mắt, trong lòng không ngừng khen ngợi. Nhanh như vậy? Có khi nào không chất lượng không đây?
“Hơi thở là của cô!.... Được rồi, chỗ đó nhé! Chúng ta nói chuyện!” Nhữ Kiệt như có như không trả lời.
“Không cần, chúng ta đến sân bay!” Thiên Tuyết quyết đoán nói.
Sân bay
“Này, cô cũng không thể đối xử với tôi thế a? Cứ như vậy tống tôi lên máy bay đến chỗ xa xôi đó chữa bệnh? Tôi cũng không phải từ thiện!” Nhữ Kiệt liên tục lắc đầu, quỷ mị từ chối. Đừng đùa hắn.
Loại thuốc này gọi là KH5, hắn đã nghiên cứu liên tục gần ba tháng mới có kết quả. Từ khi dịch bệnh kia bùng nổ hắn đã sớm đi tìm thuốc. Cứ tưởng lần này sẽ khó khăn, không ngờ vẫn là bị hắn chinh phục. Trong lòng Nhữ Kiệt không ngừng kiêu ngạo. Thế nhưng cô gái này lại dã man lấy mất thành tựu và công sức của hắn nha!
“Thế tôi đi với anh nhé?” Thiên Tuyết nghĩ một chút vẫn là nói ra. Cô sẽ chạy một vòng thật lớn. Không để lại chút kỉ niệm cho lãnh Ngão thì cô không cam lòng a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...