Trùng Sinh Thiên Tuyết

“Tổng giám đốc, chuyện hợp đồng này chúng ta có thể thương lượng lại, giá trị của nó đã đạt mức kỉ lục rồi…” Kỷ Giản nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, chuyên nghiệp nói về công việc của mình. Chỉ mong bộc lộ hoàn toàn bản thân để hắn hiểu được khả năng thật sự của cô, có thể nhìn cô khác biệt với mọi người!

Lãnh Ngạo không nói gì, bước đến phòng làm việc trước mặt, đẩy nhẹ cửa, nhìn thấy người bên trong, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Thật biết điều!

Kỷ Giản cùng Lý Khang đều kinh ngạc nhìn cô gái ngồi trên ghế tổng giám đốc trong phòng kia, không nói nên lời.

Giống như cảm giác được ánh mắt của bọn họ, Thiên Tuyết vô cùng tự nhiên đưa mắt lên nhìn lại. Ừm, một này...hai…năm! Chắc hẳn đều là cán bộ cao cấp của nơi trâu bò này a!

Thiên Tuyết đứng dậy, gật đầu mỉm cười chào mọi người một cái sau đó mới thân thiết gọi Lãnh Ngạo.

“Các người ra ngoài trước!” Lãnh Ngạo xoay người nói với những người phiá sau, trước ánh mắt của mọi người tự nhiên ôm eo Thiên Tuyết. Liếc qua máy tính hắn liền nhướng mày.

“Biết mật mã sao?”


“Sao lại không biết?” Thiên Tuyết một bộ dáng cao cao tự đại.

Lãnh Ngạo chỉ có thể bất đắc dĩ, hắn thật sự không biết nên làm thế nào với cô mới đúng…Chỉ có thể để cho cô tự tung tự tác, coi trời bằng vung, như vậy mới miễn cưỡng thỏa mãn ý muốn của hắn. Sủng cô như vậy còn không muốn?

“Chơi rất vui sao?” Lãnh Ngạo ôm Thiên Tuyết đặt lên đùi mình, để cho cô tiếp tục chơi game trên máy tính, nhẹ nhàng nói.

Thiên Tuyết nguậy đầu một cái, hiển nhiên là bị hơi thở hắn chọc nhột. Nha, muốn chém muốn giết thì làm đi, cần gì phải dịu dàng như vậy? Cô sợ có được hay không?

“Vì cái gì thích ra ngoài như vậy?” Hán thật sự khó hiểu, ở nhà không tốt sao? Cô thiếu thứ gì? Tại sao lại nhất nhất lúc hắn bận bỏ đi mất…

Thiên Tuyết quay đầu lại đối mặt với đôi mắt của hắn, cực kì tiểu nhân làm ra bộ mặt ăn năn hối lỗi.

“Em cũng đã rất lâu không đi a, nếu ở nàh chắc chắn sẽ mục xương, nếu không anh cho em đi làm có được hay không? Như vậy em liền không ra ngoài nghịch ngợm nữa!”

Cô đã cắn răng đẳm bảo rồi a, chỉ cầu cho hắn hiểu!

Lãnh Ngạo dung cằm cọ cọ tóc cô, hôn vài cái sau đó gật đầu: “Đến đây làm với anh!” . Dù sao hắn cũng rất nhớ cô, như vậy liền có thể ở cùng một chỗ!

“…” Có còn hơn không! Gật đầu.

Lãnh Ngạo cầm li cà phê trên bàn, mở vỏ, uống thử một miếng. Dù sao cũng là của bảo bối hắn có lòng!

Nhìn Lãnh Ngạo nhăn mày, vẻ mặt không vui, Thiên tuyết cảm giác trái tim đã nhảy ra khỏi cổ rồi. Lập tức cảm thấy uất ức. Tên khốn kiếp, cô đã tốn rất nhiều công sức mới mua được! Hắn lại như vậy chê bai!


Tức giận giật lấy cái li nho nhỏ kia cô liền một hơi ừng ực nốc cạn. Đừng mong lão nương chừa lại cho ngươi!

“Khụ..khụ…” Thiên tuyết sặc liền ho lên dữ dội. Cảm giác đắng cứ như vậy lan tỏa trong miệng.

Lãnh Ngạo khẩn trương giúp cô vỗ lưng vài lần, đau lòng trách nhẹ

‘Đây là cả phê, không phải nước trái cây!”

Thiên Tuyết trừng hắn một cái, hừ hừ :” Mặc kệ em!”

Lãnh Ngạo quả thật bị cô chọc cười, ngắt nhẹ chóp mũi cô một cái

“Giận dỗi cái gì, anh chỉ là đùa một chút mà thôi!” Đồ của tiểu tinh linh này đưa hắn làm sao nỡ bỏ đi đây, chỉ là bây giờ ngược lại hắn chỉ được một miếng, tất cả còn lại đều ở trong bụng cô rồi!

“Đói không?” Lãnh Ngạo nhìn người trong ngực chăm chú nhìn các chương trình trên máy tính cá nhân của hắn, giống như muốn tìm bí mật của hắn a! Hắn không dám có ý kiến, chỉ có thể tùy ý cô, thích thế nào liền như vậy!

“Pizza, Ngạo, chúng ta ăn pizza!” Thiên tuyết nghĩ đến liền hô một tiếng, rất lâu rồi cô vẫn chưa ăn món đó, bây giờ cùng ăn đi!


Lãnh Ngạo nhấn điện thoại nội bộ, gọi Kỷ Giản lên.

Từng tiếng gõ cửa có quy luật van lên, hắn chỉ đáp một tiếng Kỷ Giản liền bước vào.

“Tổng giám đốc, ngài có gì dặn dò?” Kỷ Giản cố gắng giấu đau đớn trong mắt. Thì ra không phải là hắn không thích nữ nhân mà là hắn đã có nữ nhân mà mình thích!

“Cô ra ngoài mua hai phần pizza đặc biệt lên đây!” Lãnh Ngạo từ đầu chí cuối đều chỉ nhìn cô gái nhỏ say mê nghiên cứu dự án mới của hắn. Thỉnh thoảng sẽ hỏi hắn vài câu.

Thiên Tuyết không hề hay biết có người đến, chỉ toàn tâm toàn ý cúi đầu xem tiếp sau đó khẳng định với Lãnh Ngạo

“Dự án này anh không nên làm!”

Kỷ Giản nhìn cô gái kia lớn lối trong lòng tổng giám đốc đã không vừa mắt, thế nhưng còn sai khiến ngài. Cô ta có khả năng đó sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui