Trùng Sinh Thiên Tuyết
Sau khi mơ màng nói rõ tình hình của mình Thiên Tuyết mới nhẹ nhàng cúp máy, ngơ ngác nhìn màn hình di động. …Tiểu Vệ…mẹ…tại sao lại mơ hồ như vậy? Khiến cho cô nhớ không được!
Nhưng mà cô biết lúc nãy Tiểu Vệ đã nói phải tìm một bác sĩ giỏi giúp Hoàng Vãn Tình giải phẫu. Bệnh tình của bà đã rất tệ…
Nhưng mà cô biết đi đâu tìm? Hơn nữa cô nhớ hình như Hoàng Vãn Tình sau vài tuần nữa sẽ chết…vào đúng ngày đính hôn giữa Hoàng Phong và Tiêu Ngọc, mẹ cô sẽ qua đời!
Làm thế nào bây giờ? Cô không muốn đâu, không muốn!
Theo bản năng Thiên Tuyết liền nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh mình. Nhanh chóng lắp bắp nói ra mọi chuyện. Hiện giờ ngay cả diễn đạt một câu hoàn chỉnh cũng khó…Cô rốt cuộc mắc bệnh gì vậy?
Đổi lại Lãnh Ngạo chỉ đáp “Ngoan, không cần lo như vậy, anh giúp em có được hay không?” Nhìn sắc mặt cô dần dần vui lên hắn mới tiếp tục “Đến đây, anh mang em đi dạo chợ đen!”
Chợ đen? Thiên Tuyết nghe thấy liền hứng thú, hì hì cười một cái, nắm lấy bàn tay to lớn của hắn muốn chạy ra ngoài…Cô biết ‘chợ đen’ này tốt lắm a, hảo hảo thú vị!
Chính là cô vừa lao ra ngoài liền bị Lãnh Ngạo kéo lại, giúp cô khoác áo choàng bằng lông cao cấp sao đó mới cùng cô bước ra ngoài.
Nhìn cô gái nhỏ này mặc áo của hắn khiến Lãnh Ngạo cảm thấy tâm tình không tệ, hắn chính là muốn để cô như vậy ra ngoài. Cũng chỉ như vậy hắn mới có thể an tâm!
Thiên Tuyết ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, thật là đẹp…Cho đến khi bọn họ đến nơi liền được người đàn ông bên cạnh dắt xuống.
Nhìn vào khu xa hoa đèn hoa ngập trời kia Thiên Tuyết liền hào hứng, đây là sào huyệt của Ngạo?
“Kính chào chủ tử, phu nhân!” Một dãy thuộc hạ mặc đồ đen, đeo kính râm đồng nhất tề cúi đầu 90 độ, xếp theo hàng, chừa một lối đi ở giữa.
Cảnh này thật là quen nha! Ngạo lần nào ra ngòai cũng huy động nhiều nhân lực như vậy!
Trong lúc Lãnh Ngạo cùng bọn người kia nói cái gì đó Thiên Tuyết nhanh chóng theo hang lối bọn thuộc hạ kia rẽ ra chạy vào, nơi này thật là lớn…
Chạy một lát cô mới ngơ ngác nhìn lại, tại sao không còn ai hết vậy? Bọn họ không đuổi theo cô sao?
Hiện giờ ngay cả đường chạy về cô cũng không biết…Làm thế nào tìm lại Ngạo đây? Ngạo chắc chắn rất tức giận! Cô có nên trốn đi một lát? Đến khi mọi chuyện bình thường liền trở lại?
“Thái tử…cô gái đó…” Trợ lí đi theo phiá sau Hoàng Phong ngạc nhiên nhìn cô gái một mình đứng giữa trung tâm đông người ngiêng đầu ngó dáo dác không khỏi ngạc nhiên thốt lên.
“Thiên Tuyết? Cô ấy đến đây làm gì?” Hoàng Phong lẩm bẩm một câu, sau đó đến gần.
Dù sao nơi này cũng là nơi nguy hiểm. Hai người bọn họ coi như có quen biết, giúp nhau một chút cũng là lẽ thường tình. Sau khi thuyết phục mình xong hắn liền đến gần thấp giọng gọi một tiếng.
“Tiểu Tuyết?”
Trong lúc Thiên Tuyết khó xử cô không có tiền liền gặp người quen trước mắt, thật là tốt! Nơi này ai nhìn cũng lạ cả!
“Tôi…muốn tiền, anh cho tôi mượn!” Nói xong còn phối hợp xòe bàn tay nhỏ ra trước mặt hắn.
Hoàng Phong trợn mắt, không có trả lời. Thật tức cười, hắn lại đi làm người tốt! Thử nghĩ cô có bản lãnh vào đây thì làm sao không có bản lãnh đi ra? Chỉ sợ chính hắn lại bị cô lừa gạt!
“Nếu không…anh mang tôi đi gặp Ngạo, tôi sẽ trả tiền cho anh” Ý là cô sẽ trả tiền dẫn đường! Ngạo tốt với cô như vậy đương nhiên sẽ giúp cô a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...