Trùng Sinh Thiên Tuyết
Thiên Tuyết theo cầuthang xoắn bằng bạc xuống lầu dưới liền thấy Lãnh Ngạo đang ngồi trênbàn ăn đợi cô. Nhà này có cơ quan hay đường hầm bí mật sao? Không thểnào hắn đi nhanh hơn cô được!
“Đến đây!” Nhìn thấy cô rề rà chậm chạp không chịu tới hắn liền lên tiếng thúc giục.
Sao hôm nay đông người như vậy? Chẳng phải thường ngày bọn họ đều khôngxuất hiện hay sao? Thiên Tuyết nghi hoặc một chút. Nhìn tô mì bò trênbàn ăn cô càng thêm nghi ngờ. Người giàu buổi sáng chỉ ăn cái này?
“Tiểu thư khỏe.” Một đám người làm nhìn thấy Thiên Tuyết liền cúi đầu, đồng thanh hô.
“…Mọi người khỏe…” Thiên Tuyết giật giật khóe miệng. Đây là thời kì gì rồi?Thật giống như phong kiến. Hiện giờ còn có biệt thự có bao nhiêu ngườiđây hầu hạ sao?
Thiên Tuyết ngồi xuống, nhìn tô mì vẫn còn tỏa hơi nóng và một li sữa. Cho cô sao? Cầm đũa lên, ăn trước một chút.
“Không hợp khẩu vị?” lãnh Ngạo nhìn bộ dáng của cô không nhịn được hỏi. Hắn rõ ràng đã cho người điều tra. Chẳng phải thường ngày cô đều ăn cái nàyhay sao? Không ngon?
“Không có, rất ngon” thiên Tuyết vừa ăn vừatrả lời. Nói thật cô rất thích món này. Bình thường cô sẽ không nấu ăn.Tùy ý kiếm cái gì mua thì được rồi. Cô rất bận! Hơn nữa chỉ nấu cho côăn thì rất phiền phức.
Thiên Tuyết cầm lấy li sữa. Rót ra phân nửa vào cái bát sạch sau đó để lên bàn. Ôm Lacy lên, cho nó uống.
“Em ăn cùng với chó sao?” Lãnh Ngạo khó chịu
Anh mới ăn cùng với chó, cả nhà anh đều ăn cùng với chó!
Nhịn nào, nhịn, Thiên Tuyết bình ổn tâm tình sau đó mới lên tiếng
“Này, tôi rất cảm kích trong thời gian qua đã chăm sóc tôi. Nhưng mà hiện giờ tôi không bị thương nữa. Cho nên tôi muốn quay về nước. Hiện giờ muốnnói tạm biệt anh. Có lẽ tối nay tôi sẽ đi.” Thiên Tuyết ăn xong một đũamì nữa mới mở miệng.
Tròng mắt Lãnh Ngạo xẹt qua một tia khôngvui. Cô lành lặn rồi cho nên mới muốn quay lưng đi sao? Hắn có nên bẻgãy chân cô hay không? Như vậy thì có bị thương hay không cô cũng sẽkhông đi được…
Người làm trong nhà đều cảm thấy không khí có chút thay đổi, cúi đầu, len lén nhìn phản ứng của Thiên tiểu thư. Ai màkhông biết cô gái này đã ở lì trong phòng chủ tử gần một tuần rồi…Hiệngiờ liền muốn phủi mông chạy lấy ngừơi. Chủ tử làm sao sẽ để yên.
“Làm sao vậy?...” Thiên Tuyết nuốt nước miếng một cái hỏi. Cô nói sai gì sao?
“Theo ý của em, chúng ta đi” Trai lại với suy nghĩ của mọi người, Lãnh Ngạo câu câu khóe môi. Đợi cô ăn.
“Chúng ta? Anh cũng đi sao?” Lần này đến được Thiên Tuyết ngạc nhiên.
“Không thể?”
“Đương nhiên là có thể…” Thiên Tuyết cúi đầu, tại sao cô cứ có cảm giác là lạ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...