Trùng Sinh Thiên Tuyết
“Cái giá? Ha ha…” Người đàn ông kia giống như nghe chuyện cười, liên tục cười to mấy tiếng.
“Đã như vậy thì tôi cho cô ra giá, cũng thật muốn xem cô có bao nhiêu tiềnđây?” Rốt cuộc ông ta cũng khôi phục bộ dáng lưu manh như cũ, hề hề bỉổi nói. Cô gái này mặc đồ là của Chanel, không tệ. Thân hình cũng coinhư hợp khẩu vị của ông. Nếu có thể…
“Thu lại cái suy nghĩ đồi bại của ông đi!”
Thiên Tuyết hừ một tiếng. Đảo mắt suy nghĩ. Đây là ý gì? Chê tiền sao? Hay là cho rằng cô không có khả năng mua?
“1000000 Euro, có bán hay không?” Thiên Tuyết đưa ra cái giá quyết định. Cô thật sự có thể trả giá. Nhưng là như vậy chẳng phải là hạ thấp giá trị củachị sao? Không thể nào! Có tốn nhiều hơn nữa cô cũng có thể bỏ ra.
“A…bất ngờ, cái giá khởi điểm đã là như vậy rồi? Cô đi hỏi Catherine xem nó muốn thế nào?” Tên kia vuốt vuốt cằm.
Thiên Tuyết quay lưng lại nhìn cô bé trước mắt, rõ ràng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi,…còn nhỏ như vậy mà đã bị bán đi! Cầm thú! Dám đối xử với chịcô như vậy!!
“Cô…làm ơn cứu tôi có được hay không? Tôi không muốn đâu, thật sự không muốn đâu! Sau này tôi nhất định kiếm thật nhiều tiền trả lại cho cô, cầu xin cô, tôi nhất định trả lại mà. Xin cô tin tôi!Hức, hức xin cô mà…” Catherine nấc lên từng tiếng một, không ngừng lắcđầu, nước mắt cứ thế rơi xuống.
“…” Thiên Tuyết nhìn cô gái trước mắt. Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, lộ vẻ đau thương nhưng rất nhanh liền bị cô cảnh cáo mình, trong hoàn cảnh này tuyệt đối không thể để bọn họ biếtcô gái trước mắt này có giá trị như thế nào đối với mình. Nếu không muốn mua lại e rằng khó khăn. Cô hiện giờ không có nhiều tiền, nhưng cũngkhông phải là ít! Nhìn Catherine lần nữa, Thiên Tuyết cụp mắt.
Chị...
Chị của cô…ở thế giới kia đã chết rồi! Cũng ở cái độ tuổi này. Là bởi vì một người đàn ông mà chết!
Ha ha, cô khó khăn lắm mới biết được một chút tin tức của chị. Biết đượcchị ấy chết như thế nào! Khi đó cô chỉ mới mười hai, chị cô đã mười lăm, ở cái tuổi này thế nhưng lại chết không toàn thây…
Nghe nói chịấy yêu một tên đại ca trong giới xã hội đen, buôn bán vũ khí. Hắn đã hai mươi bốn, vẻ ngoài ngọc thụ lâm phong, tàn ác xảo quyệt…
Nghe nói hắn không yêu chị, hắn chỉ xem chị ấy như em gái…Người hắn yêu là một cô gái không yêu hắn, hơn nữa cô ấy đã có chồng…
Nghe nói, hắn yêu quá hóa cuồng, không chiếm được liền muốn phá hủy. Cài bom vào mình và cô gái kia ý đồ muốn chết…
Nhưng mà sự cố bất ngờ, đến cuối cùng hắn lại đổi ý, muốn liều mình cứu côgái kia…chỉ là đã không kịp. Quả bom đó cơ hồ đã đến phút nổ.
Nghe nói, chị cô trong lúc nguy cấp đã ôm quả bom đó chạy đi, đến cuối cùng chỉ có chị chết…còn bọn họ?
Trong tất cả bọn họ, không biết có hay không được một người đặt một nắm đất lên mồ của chị cô?
Ngay cả một mảnh thân xác chị ấy cũng không còn…tất cả là bởi vì cái yêu quá hóa cuồng của bọn họ!
Tại sao? Chỉ có một mình chị cô chết? Tại sao bọn họ vẫn sống mà không chút mặc cảm?
Là bọn họ làm sai, tại sao tất cả đều là do chị cô gánh chịu!!
Đến cuối cùng, cô chỉ nhận được một tin nhắn duy nhất của chị trước khi chết…
“Nhân sinh là thế, cuối cùng cái gì còn, cái gì mất…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...