Trùng Sinh Thiên Tài Thần Côn

Tám giờ sáng, Hạ Thược, Hồ Gia Di, Liễu Tiên Tiên và Miêu Nghiên đồng thời ra khỏi phòng ký túc, tất cả ra cổng trường.
Hôm nay không chỉ có mấy mấy người họ đi tham gia sinh nhật Hồ Gia Di, cùng đi còn có Nguyên Trạch.
Nguyên Trạch là bạn cùng lớp với mấy người, bởi vì cũng tới từ thành phố Đông như Hạ Thược, hai người lại là bạn tốt, thường ngày cũng hay đến căn tin ăn cơm với Hồ Gia Di, Liễu Tiên Tiên và Miêu Nghiên, mấy người coi như quen biết. Nhưng Hồ Gia Di và Nguyên Trạch còn chưa thân tới mức có thể mời cậu tới biệt thự nhà mình tham gia sinh nhật, sở dĩ mời cậu ta, đều là do cha cô nghe nói Nguyên Trạch là con của phó bí thư kiêm chủ tịch tỉnh – Nguyên Minh Đình, cho nên mới thuyết phục cô mời cả cậu ta.
Hồ Gia Di là con gái một, từ nhỏ đã được nuông chiều, chuyện cô không muốn thì dù cha cô có nói mỏi mồm cũng vô dụng. Cô sở dĩ đồng ý, hoàn toàn là do thấy quan hệ giữa Nguyên Trạch và Hạ Thược không tồi.
Bạn của bạn cũng là bạn mình! Đại sư bói toán Hồ vẫn luôn có suy nghĩ logic như vậy.
Ở cửa trường học, hai chiếc xe Porsche màu đỏ đỗ ở đó, lái xe cung kính mở cửa xe, mời năm người lên xe. Đừng nói năm 1998, dù cho tới sau này, trong nhà mà có tài sản hai ba mươi triệu cũng đã là rất giàu có.
Tập đoàn Thụy Hải của Hồ thị rất nổi tiếng trong giới thời trang, cũng chính vì vậy mà, Hồ Gia Di mới không bị học sinh nam trong trường trêu chọc vì khuôn mặt baby nhưng ngực lớn của mình.
Trong ngày mùa đông, hai chiếc xe hơi màu đỏ cực kỳ gây chú ý, sáng thứ bảy không khí se lạnh mang theo sương mù, học sinh ra vào cổng đều mang theo ánh mắt hâm mộ nhìn theo.
Hồ Gia Di dẫn Liễu Tiên Tiên và Miêu Nghiên ngồi cùng một chiếc xe, để Hạ Thược và Nguyên Trạch ngồi ở chiếc phía sau. Hai chiếc xe liền khởi động nhanh chóng rời khỏi cổng trường, đi thẳng một đường hướng ra ngoại ô.
Trong xe, Nguyên Trạch mặc một chiếc áo khoác màu ngà, hai tay đan vào nhau tự nhiên đặt trên bụng mình, giáo dưỡng tốt. Cậu quay đầu nhìn về phía Hạ Thược, thấy trong xe trừ lái xe ra cũng không có người khác, lúc này mới trêu ghẹo: “Hôm nay cậu không thể giấu được nữa rồi“.
Hạ Thược cười khẽ, “Từ trước tới nay, mình vẫn luôn thuận theo tự nhiên“.
Nguyên Trạch cũng không chịu buông tha cô, “Cậu là thuận theo tự nhiên, theo tính tình hai vị đại tiểu thư kia, cũng không nhất định buông tha cậu dễ dàng đâu. Cậu cho là mỗi người đều độ lượng như tớ, bị cậu giấu diếm còn ngoan ngoãn chấp nhận sự thật, không đi đòi lại lẽ phải sao?”
Hạ Thược nghe xong dở khóc dở cười, cái gì mà lẽ phải chứ? Nói giống như cô gạt bọn họ là bắt nạt bọn họ vậy. Cô chỉ là cảm thấy giữa bạn bè với nhau, không cần những thứ này.
Nguyên Trạch nhìn dáng vẻ của cô không khỏi cười đắc thắng, “Sao không ngồi xe công ty đến?” Nếu cô ấy mà ngồi xe công ty tới, càng có thể dọa mấy người Hồ Gia Di, nhớ lại ngày đó cậu nhìn thấy cô trên tivi đã vô cùng kinh hãi, lại nghĩ tới hôm nay cô khiêm tốn tới tham gia sinh nhật bạn học, cậu liền cảm thấy, cô nhóc này đối xử với cậu rất không công bằng .
“Ngồi xe ai đi kết quả không phải đều giống nhau sao?” Hạ Thược cười cười, có chút thâm ý: “Chẳng lẽ cậu không biết là mình dùng thân phận bạn học đi tham gia sinh nhật, không cần phải chính thức như vậy?”
Nguyên Trạch sửng sốt một hồi lâu, lập tức lắc đầu cười — thì ra nguyên nhân là như vậy? Cô nhóc này ngay cả cái này cũng tính toán được? Phục cô !
Chỉ là…
Nguyên Trạch nhìn về phía Hạ Thược, lúc trước thấy cô trên TV mặc một bộ sườn xám, nếu có thể tận mắt nhìn thấy cậu lại cảm thấy rất tốt.
“Nhìn cái gì?” Hạ Thược nhíu mày.
“Nghe nói Noel tới Hoa Hạ cậu sẽ tổ chức vũ hội, tớ có thể đi cửa sau chứ?” Nguyên Trạch cười hỏi.
Hạ Thược sao có thể cự tuyệt? Chỉ là tức giận nói: “Tin tức của cậu cũng linh thông đấy!”
“Cha tớ luôn nói phải học hỏi cậu!” Nguyên Trạch cười nhìn Hạ Thược, “Cha tớ rất ít khi khen ai đó, cậu xem như ngoại lệ. Thế nào? Có rảnh để tớ đi theo học tập?”
Hạ Thược cười mà không nói, nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Biệt thự nhà họ Hồ nằm ở một khu biệt thự ở ngoại ô thành phố, nói đúng hơn, ra khỏi thành phố còn phải đi 5-6 km nữa, cho đến khi trước mặt hiện ra một khu biệt thự xinh đẹp.
Còn chưa xuống xe, Hạ Thược đã nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính.
Từ khi ngồi vào trong xe, ánh mắt Nguyên Trạch không rời khỏi Hạ Thược, thấy cô nhìn ra bên ngoài, ánh mắt lập tức sáng ngời, tò mò hỏi: “Phong thuỷ thế nào?”
Hạ Thược quay lại liếc cậu một cái, “Chưa nhìn thấy toàn cảnh, ngồi trong xe nhìn thoáng một cái, cậu cho là mình có thể nhìn như chụp X quang sao, ngay cả núi non ở xa cũng có thể thấy rõ?”
Nguyên Trạch lập tức cười cười.
Biệt thự nhà họ Hồ nằm ở khu trung tâm, xe đi vào có hơi dốc, trước mắt liền hiện ra một căn biệt thự ba tầng cao cấp, hai bên có thảm cỏ xanh tươi, ở giữa là con đường nhỏ uống lượn, bên trái có một hồ nước. Xe vừa dừng lại, Hạ Thược liền nhíu mày cười.
Lúc này vẫn là buổi sáng, bữa tiệc tổ chức vào buổi tối, những giám đốc và ông tổng buổi tối mới tới, cho nên khi xe đi vào thì trước cửa chưa có xe nào.
Xuống xe, một đôi vợ chồng đi ra cửa đón chào. Người đàn ông có vóc người trung đẳng, dáng người đã hơi hơi mập ra, khoanh tay đứng ở cửa, rất có cảm giác uy nghiêm. Người phụ nữ bên cạnh nhìn qua chỉ chừng ba mươi tuổi, bảo dưỡng vô cùng tốt, dáng người duyên dáng, trời hơi lạnh nên chưa mặc lễ phục, giữ hai hàng lông mày đều mang ý cười, vô cùng vui mừng.
Hồ Gia Di thấy cô liền xông tới, “Mẹ!”

Mẹ Hồ cười ôm cô, cưng chiều trách nhẹ, “Không ra bộ dáng gì cả! Mời bạn tới nhà, không dẫn bạn vào nhà trước, mình thì lại vào nhà trước! Ai dạy con như vậy hả?”
Hồ Gia Di nhăn cái mũi cười cười, xoay người lại vẫy vẫy tay với bốn người Hạ Thược, hoạt bát giới thiệu: “Đây đều là bạn của con! Trong trường học mới kết bạn, cái khác không cần phải nói, mẹ chỉ cần biết họ là bạn bè thân thiết nhất của con là được. Tiệc tối nay mẹ đừng chỉ lo tiếp đón mấy ông tổng, sinh nhật của con, bạn bè của con mới là quan trọng nhất!”
Mẹ Hồ cười liếc nhìn cô một cái, “Được rồi, lão tổng sẽ do ba con phụ trách tiếp đón, mẹ chỉ phụ trách chiếu cố các con. Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh”.
Ngay khi mẹ Hồ dẫn đoàn người vào trong, cha của Hồ Gia Di – Hồ Quảng Tiến cười tiến lên, nói với Nguyên Trạch: “A, vị này chính là công tử của nhà bí thư Nguyên sao? Ai nha, xin chào xin chào! Không ngờ Gia Di nhà chúng tôi có thể là bạn học cùng lớp với Nguyên thiếu, thật sự là vinh hạnh”.
Nguyên Trạch cười tiến lên, bắt tay Hồ Quảng Tiến “Bác trai, cháu chào bác”.
“Ai nha, tốt tốt tốt! Mau vào nhà, mau vào nhà!” Hồ Quảng Tiến nhiệt tình tiếp đón Nguyên Trạch, đối với ba nữ sinh Hạ Thược chỉ là nhìn qua, thoáng gật gật đầu.
Đối với việc này, Hồ Gia Di trợn trừng mắt, mẹ Hồ nhìn con gái vỗ vỗ cô, sau đó nhiệt tình mời Hạ Thược, Liễu Tiên Tiên và Miêu Nghiên vào phòng.
Khi vào nhà, Nguyên Trạch ngầm liếc mắt nhìn Hạ Thược một cái, Hạ Thược quay đầu đi cười mà không nói.
Nếu cha mẹ Hồ Gia Di không nhận ra cô, cô lại càng vui mừng. Đỡ để ba con nhóc này mới sáng sớm đã biết, nếu không sẽ phê đấu cô cả ngày. Còn không bằng đến tiệc tối mới công bố thân phận, cô lại phải ứng phó với mấy ông tổng trên thương trường, mấy con nhóc này có muốn tìm cô gây phiền cũng không có cơ hội. Đợi đến khi trở về ký túc xá, mấy cô gái hẳn là đã qua thời kỳ bất ngờ, bình tĩnh hơn nhiều, sau đó cô có thể an toàn bình an vượt qua việc bại lộ thân phận lần này.
Hạ Thược không ngừng tính toán trong lòng, Nguyên Trạch bên kia cũng chỉ biết cười khổ .
Hồ Quảng Tiến không nhận ra Hạ Thược, người chú ý nhất đương nhiên chính là Nguyên Trạch. Đoàn người ngồi xuống sô pha trong phòng khách, mẹ Hồ tự mang lên trà và trái cây, còn có bánh bích quy và bánh ngọt vừa mới nướng xong. Hạ Thược uống trà ăn bánh ngọt vô cùng vui vẻ, Nguyên Trạch lại không được nhàn rỗi phải nói chuyện với Hồ Quảng Tiến.
Hồ Quảng Tiến đơn giản là nói vài chuyện kia, cái gì mà sức khỏe bí thư Nguyên có tốt không? Mấy năm nay, bí thư Nguyên đã phát triển tỉnh Thanh rất tốt! Sau đó lại hỏi thành tích học tập của Nguyên Trạch, sau khi nghe nói Nguyên Trạch lấy thành tích Trạng Nguyên thành phố Đông để vào trường Nhất Trung, lại không ngừng khen ngợi, sau đó nghiêm túc uy nghiêm động viên con gái, phải học tập Nguyên thiếu!
Hồ Gia Di nghe vậy liền trợn mắt, làm như gió thoảng bên tai, đến nỗi Hồ Quảng Tiến tức giận trừng cô, lại không thể làm gì.
Nguyên Trạch ở một bên tươi cười ôn hòa, nhìn không ra một chút xấu hổ, ngầm dùng mắt liếc Hạ Thược một cái, lại liếc mắt thêm một cái, nhìn dáng vẻ uống trà, ăn bánh ngọt thích ý nhàn nhã của cô, ánh mắt có chút oán hận.
Cô nhóc này nhất định là cố ý!
Cô nhất định đã sớm chuẩn bị tốt nếu đi vào mà bị nhận ra, kết quả cha mẹ Hồ Gia Di không nhận ra cô, cô liền biết thời biết thế như vậy. Cô không nói toạc ra kết quả, chỉ mình là khổ. Lực chú ý của Hồ Quảng Tiến đều ở trên người cậu! Nếu cô nói toạc ra thân phận, tốt xấu có thể giúp cậu chia sẻ một chút, nhưng cô vì mình mà bỏ rơi cậu triệt để!
Nhìn Hạ Thược uống trà, khóe miệng khẽ nhếch, Nguyên Trạch liền hận nghiến răng.
Thật là không biết giúp đỡ bạn bè, cô nhóc này, quay về trường học phải dạy bảo cô thật tốt mới được.
Nguyên Trạch oán trách trong lòng không hề ảnh hưởng tới Hạ Thược, cô tươi cười điềm tĩnh, ngồi ở trên sô pha uống trà ăn dưa và trái cây, vừa ăn vừa nhớ tới sư huynh, không có sư huynh ở đây nên không có ai bóc trái cây và hạt dưa cho cô.
Hạ Thược điềm tĩnh, Miêu Nghiên ngại ngùng, hai người đều thuộc loại hình im lặng. Liễu Tiên Tiên tính tình hoạt bát, hiển nhiên là được mẹ Hồ chú ý hơn một chút, hơn nữa Liễu Tiên Tiên và Hồ Gia Di đã sớm quen biết, đây cũng không phải lần đầu tiên gặp mẹ Hồ, hai người tán gẫu tương đối vui vẻ. Nhưng mẹ Hồ cũng không lạnh nhạt với Hạ Thược và Miêu Nghiên, bà vô cùng hiểu ý, không hỏi thăm gia thế hai người, cũng chỉ hỏi họ gì, sau đó liền gọi hai cô “Tiểu Hạ, tiểu Miêu”.
Mẹ Hồ là người có vẻ hay nói, theo cách nói chuyện có thể thấy tính tình lanh lẹ, Hồ Gia Di hơn phân nửa giống mẹ cô. Nhưng ở phương diện quan hệ giao tiếp với người ngoài lại kém xa mẹ cô. Đừng nhìn mẹ Hồ phần lớn là nói chuyện phiếm với Liễu Tiên Tiên, bà cũng vẫn thường hỏi Hạ Thược và Miêu Nghiên một vài câu, để hai người cũng tham gia vào câu chuyện, khiến hai người không hề cảm thấy bị lạnh nhạt.
“Nhà bác chỉ có một cô con gái này, ngày thường bị bác và ba nói làm hư. Tuy rằng tâm tính không xấu, nhưng tính tình tiểu thư vẫn có, tùy hứng làm bậy, hết đùa giỡn đến làm ầm ĩ. Ở trong trường học, làm phiền các cháu không ít phải không?”
Hạ Thược nghe vậy cười mà không nói, Miêu Nghiên nhanh chóng lắc đầu, Liễu Tiên Tiên lại gật đầu như quả quyết là có chuyện như vậy, “Đúng ạ!”
“Này! Liễu Tiên Tiên! Hôm nay là sinh nhật tớ, cậu không thể theo ý tớ sao?” Hồ Gia Di đẩy cô.
Mẹ Hồ cười nói: “Nếu có lúc nào đó nó bốc đồng, các cháu đừng nuông chiều nó, cũng nên để nó học một ít đạo lý đối nhân xử thế. Bác cùng ba nó lúc trước là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đến hôm nay mới có gia nghiệp thế này. Mệnh nó tốt, sinh ra đã được ăn được mặc, còn được chiều. Nhưng đó là ở nhà, ra bên ngoài, nên để cho nó biết, không ai cưng chiều nó!”
Mẹ Hồ nói thì nói như vậy, nhưng mấy người cũng không thể đồng ý, chỉ có Liễu Tiên Tiên sảng khoái gật đầu: “Được ạ! Về sau mỗi ngày cháu sẽ giáo dục bạn ấy!”
Hồ Gia Di hận nghiến răng, mẹ Hồ cười nhìn con gái, “Gia Di, hôm nay sinh nhật con, nếu các bạn đã tới thì con hãy chiêu đãi thật tốt. Dẫn các bạn đi thăm quan quanh nhà đi, mẹ xuống phòng bếp, hôm nay mẹ sẽ tự mình vào bếp làm cho các con một bàn đồ ăn ngon!”
Hồ Gia Di hoan hô một tiếng đứng lên, vung tay lên dẫn theo Hạ Thược, Liễu Tiên Tiên cùng Miêu Nghiên, ầm ĩ đưa mọi người lên phòng cô trên tầng.
Nguyên thiếu đáng thương, bị bỏ lại phòng khách dưới lầu, tiếp tục hàn huyên cùng Hồ Quảng Tiến.
Phòng Hồ Gia Di ở tầng ba, cả căn phòng được trang trí như phòng của phù thủy! Trên giường trải chăn đệm màu tím, bên trên là hình ảnh trăng sao phong cách thần bí. Trên giường có một con búp bê phù thủy, một con rối mèo đen, trên giá sách là các loại sách bói toán của Châu Âu, sàn gỗ màu tối, cửa sổ kiểu Châu Âu, khi vừa bước vào ngay cả Miêu Nghiên cũng ngẩn ngơ, dáng vẻ thích thú.
Vào phòng, vốn tưởng Hồ Gia Di sẽ giới thiệu mọi ngóc ngách trong phòng để mọi người xem, kết quả cô lại nói: “Thật xin lỗi, các cậu… không giận ba tớ chứ? Ba không phải là cố ý lạnh nhạt với các cậu. Ông lăn lộn trên thương trường đã lâu … Các cậu biết đấy. Thực ra khi ở nhà, ba rất là ôn hòa. Chỉ là đôi khi sẽ khiến người khác cảm thấy có chút… thực dụng và lợi ích. Nhưng kỳ thực ba không xấu, công ty ba lớn như vậy, áp lực cũng rất lớn, cho nên lúc nào cũng nghĩ đến chuyện công ty. Nếu sau này các cậu có thể tới thường xuyên, khi đã quen với ba, các cậu sẽ thấy ông còn rất nhiều điểm tốt. Dù sao, hôm nay tớ mời các cậu tới chơi, chuyện ba tớ làm… Các cậu đừng để trong lòng thì tốt rồi”.
Hồ Gia Di ở ký túc xá vẫn đều mang bộ dáng không buồn không lo, rất ít nói những lời này, Hạ Thược nghe xong ngược lại cười cười, khẽ gật đầu. Miêu Nghiên vội vàng xua tay nói không để bụng, Liễu Tiên Tiên khoác lên vai Hồ Gia Di, hừ một tiếng, “Còn biết nói chuyện thay cho ba mình, vẫn có thể dạy! Không uổng công nuôi cô con gái như cậu”.

“Nói cái gì đó!” Hồ Gia Di thấy Liễu Tiên Tiên mở miệng, liền không còn chút cảm xúc, tức khắc đạp cô một cái, ” Chuyện ở dưới lầu tớ còn chưa tính sổ với cậu! Liễu Tiên Tiên, hôm nay là sinh nhật tớ, hiện tại tớ muốn đấm cậu hai cái, không cho cậu đánh trả!”
“Tớ ngu ngốc mới không đánh trả! Cậu dám động vào tớ thử xem! Bổn cô nương sẽ đá cậu bay ra ban công!”
Hai kẻ dở hơi ở chung một chỗ, không ngừng cãi vã rùm beng.
Hạ Thược cười, đi đến trước cửa sổ.
Bởi vì là tầng ba, phong cảnh phía trước cửa sổ rộng lớn, phóng tầm mắt ra xa là có thể bao quát toàn bộ quang cảnh khu biệt thự. Khu biệt thự này được bao bọc bởi những dãy núi hai bên trái phải, trước có hồ nước, dựa âm ôm dương, trên cơ bản hình thành vận mệnh dựa sơn hướng thủy. Mà biệt thự nhà họ Hồ vừa vặn nằm ở giữa, vị trí rất tốt. Hạ Thược liếc nhìn dưới lầu một cái, phát hiện hồ nước thấy khi vào kỳ thực là một bộ phận của hồ nước lớn, nhưng mực nước thấp, bờ hồ uốn lướn tạo thành một hồ nước nhỏ.
Hạ Thược đang muốn nhìn hồ nước phía xa, Liễu Tiên Tiên đánh một tay tới, “Thầy bói bịp bợm nhà cậu! Có phải đang xem phong thuỷ không? Phong thuỷ nhà Hồ Gia Di thế nào?”
“Cũng không tệ lắm”. Hạ Thược gật đầu cười nói, ” Biệt thự này phía đông bắc có núi, tây nam có nước chảy, có lợi cho sức khỏe cùng tài vận. Hơn nữa biệt thự được thiết kế theo hình vuông, mái nhà có góc cạnh. Hình vuông thuộc thổ, góc cạnh thuộc hỏa, thuộc loại vận mệnh hỏa thổ. Nhà Hồ Gia Di làm trong ngành thời trang, là mộc trong ngũ hành, như vậy có thể giúp ích cho việc phát triển vận mệnh, trong vòng hai mươi năm, phong thủy căn nhà này không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa, nhìn theo hướng của biệt thự, thủy phương vị vừa vặn ở vị trí văn xương phủ, đối với việc học của Gia Di cũng có lợi”.
Hạ Thược cười nhẹ, giọng điệu không nhanh không chậm. Trong phòng, Hồ Gia Di, Liễu Tiên Tiên và Miêu Nghiên nghe xong chỉ biết chớp mắt sửng sốt.
Sau một lúc lâu, Liễu Tiên Tiên mới đập tay lên vai Hạ Thược, “Con nhóc nhà cậu, thật đúng là thầy bói rồi! Trước đây, bổn cô nương quá khinh thường cậu rồi, ngay cả xem phong thủy mà cậu cũng biết!” Không đợi Hạ Thược trả lời, cô liền quay đầu gọi to, nói với Hồ Gia Di, “Thấy không? Đây mới là thầy phong thủy! Học tập chút đi!”
Hồ Gia Di buồn bực cắn môi, Hạ Thược cũng xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nhìn theo hồ nước ra xa, muốn xem một chút đại thế của hồ nước kia.
Mà lúc này, Miêu Nghiên cũng đi tới trước cửa sổ, hai người sóng vai đứng, cùng nhau trông về phía xa.
Vừa đưa mắt nhìn ra xa, một tay Miêu Nghiên bỗng nhiên nắm chặt lấy rèm cửa sổ bên cạnh, ánh mắt hoảng sợ nhìn hồ nước đối diện phía xa trên núi!
Hạ Thược không có phản ứng kịch liệt như vậy, nhưng cũng nhíu mày.
Chỉ thấy, ước chừng là trung tâm hồ nước, đối diện núi rừng, ẩn ẩn xuất hiện tà khí!
Tà khí này Hạ Thược nhớ rất rõ ràng, vừa rồi cô đưa mắt trông về phía xa xem phong thủy của biệt thự không hề có! Vừa rồi không có, lúc này lại xuất hiện, như vậy chỉ có một cách giải thích — có người làm phép!
Hơn nữa, là làm tà pháp!
Chỉ dựa vào tà khí này, khó mà đoán ra là tà pháp gì, nhưng lấy tà khí có thể bay lên cao như thế, hiển nhiên không thể khinh thường!
Hạ Thược không cần suy nghĩ nhiều, trực giác cho cô biết người này hẳn là phong thủy sư quen biết với Vương Đạo Lâm. Mấy ngày trước cô làm phép khiến hắn bị thương, đối phương biết cô tới đây hôm nay, nên muốn tìm cô báo thù! Quanh nơi này có núi có sông, rừng núi hoang vắng quả thực là nơi tốt để tác pháp và ẩn thân!
Mà giờ phút này, đối với Hạ Thược mà nói, cũng không phải là thời cơ tốt để đấu pháp cùng đối phương. Thứ nhất, cô tham gia bữa tiệc sinh nhất ở nhà họ Hồ, chuyện đấu pháp như vậy không thích hợp tiến hành trước mắt bao người. Thứ hai, cô cần hoàn cảnh yên tĩnh, bên cạnh không thể có người khác, nếu không người bên cạnh có thể bị thương. Thứ ba, thân phận của cô còn chưa công khai, với tâm lý tò mò của Hồ Gia Di và Liễu Tiên Tiên, tất nhiên sẽ truy hỏi tới cùng, rất phiền toái.
Hạ Thược híp mắt, hôm nay nhiều người lộn xộn, quả thật không phải thời cơ tốt.Nhưng đối phương đến đây, hiển nhiên là không thấy cô bị thua sẽ không đi. Mà bản thân Hạ Thược luôn thuận theo tự nhiên, nếu đã gặp, đương nhiên sẽ không để cho kẻ này quay về tiếp tục gây họa!
Hạ Thược suy nghĩ nhanh chóng, quay đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của Miêu Nghiên, thân thể cô hơi hơi phát run. Cô ấy có mắt âm dương, đối với những loại âm khí này sẽ cảm nhận sâu sắc hơn người thường, tuy từ sau khi Hạ Thược giải thích chuyện linh thể, cô ấy cũng bắt đầu chậm rãi rèn luyện để bản thân không còn sợ hãi, nhưng bất chợt cảm nhận được một lượng tà khí lớn như vậy, cô ấy vẫn sẽ sợ hãi.
Cũng may Hồ Gia Di và Liễu Tiên Tiên đang đùa giỡn trong phòng, hai người không ai phát hiện sự khác thường của Miêu Nghiên .
Hạ Thược liếc Miêu Nghiên một cái, kéo tay cô ấy, một luồng nguyên khí được dẫn vào cơ thể, Miêu Nghiên liền cảm thấy thân thể ấm áp hơn rất nhiều, cảm xúc cũng bình tĩnh trở lại. Hoảng sợ trong mắt cô chậm rãi biến thành ngạc nhiên, giương mắt nhìn về phía Hạ Thược, Hạ Thược gật gật đầu với cô, đưa mắt ý bảo cô.
“Toilet ở nơi nào? Tớ và Tiểu Nghiên đều muốn đi toilet”. Vẻ mặt Hạ Thược như thường hỏi.
Hồ Gia Di vừa nghe, không đùa giỡn cùng Liễu Tiên Tiên nữa, mở cửa dẫn hai người đến toilet.
Hạ Thược và Miêu Nghiên cùng nhau đi vào, còn bị Liễu Tiên Tiên châm chọc, “Có lầm hay không? Hai cậu mấy tuổi rồi hả? Còn muốn đi toilet cùng nhau? Không thẹn thùng à!”
Hạ Thược không để ý tới cô ấy, nhân tiện khóa cửa, sau đó đi sâu vào trong phòng tắm, cô khẽ nói nhỏ vài câu với Miêu Nghiên, Miêu Nghiên nghe xong sững sờ gật đầu. Tiếp theo, Hạ Thược liền lấy di động ra, gọi điện thoại cho Mã Hiển Vinh, nói tỉ mỉ mình muốn gì, cũng cho ông ta biết mua những thứ đó ở đâu, cho địa chỉ xong liền bảo ông đi mua ngay lập tức, sau đó đưa tới đây, không thể quá buổi trưa!
Tiếp theo, Hạ Thược cùng Miêu Nghiên ra toilet, còn chưa tới giờ ăn cơm trưa, Hồ Gia Di muốn chọn lễ phục cho ba người để mặc trong tiệc tối.
Hạ Thược không ngờ vẫn không tránh được việc phải mặc lễ phục, nhưng hiện tại suy nghĩ của cô không phải ở việc này, liền khuyên bảo việc này để buổi chiều làm cũng vẫn kịp. Thừa dịp buổi sáng còn có chút ánh mặt trời, không bằng đi dạo bên ngoài tham quan.
Liễu Tiên Tiên đã sớm quen thuộc khu biệt thự này như lòng bàn tay, cô không cảm thấy hứng thú cho lắm, Miêu Nghiên cũng gật đầu phụ họa, Hồ Gia Di lại luôn thích đối nghịch với Liễu Tiên Tiên, nghe xong liền đồng ý, ồn ào dẫn hai người xuống lầu, Liễu Tiên Tiên đành phải đi theo sau.
Đến dưới lầu, Nguyên thiếu đáng thương đang xem tivi với Hồ Quảng Tiến, thảo luận đại sự tình hình chính trị đương thời, thấy bốn người vui vẻ chạy ra bên ngoài, liền ném cho các cô một ánh mắt u oán cầu giải cứu.

Đáng tiếc, không ai thấy tín hiệu cầu cứu của cậu.
Đến bên ngoài biệt thự, Hồ Gia Di dẫn ba người Hạ Thược đi dạo một vòng, ước chừng qua nửa giờ, thấy có xe đỗ ở bên ngoài biệt thự. Xe đỗ ngoài tường vây, không lái vào cổng chính, rõ ràng cố ý tránh người.
Hạ Thược bước chân nhàn nhã đi qua, Hồ Gia Di cùng Liễu Tiên Tiên tò mò theo sau, người trong xe cũng không xuống, chỉ đưa một cái túi ra liền lái xe rời đi.
Hồ Gia Di đương nhiên tò mò, “Thược tử, cậu gọi người tới à? Trong túi có cái gì vậy?”
Hạ Thược xoay người lại cười cười, “Còn có thể là cái gì? Lúc trước, mình chọn quà sinh nhật cho cậu, cửa hàng không có, hôm nay mới đến. Bọn họ gọi điện thoại cho mình, nên mình bảo họ đưa tới đây“.
“Quà?” Hồ Gia Di mắt sáng rực lên, đưa tay định lấy cái túi, “Quà gì? Tớ muốn xem! Ngay bây giờ!”
Hạ Thược cầm túi né tránh, cười nhìn cô, “Tiệc tối còn chưa bắt đầu đâu, nào có chuyện bây giờ liền tặng? Chờ đến tối đi”.
“Đúng vậy! Chờ đến tối chúng ta cùng nhau tặng quà!” Liễu Tiên Tiên ở phía sau nói.
Hồ Gia Di lúc này mới nhịn lại, đè nén cảm giác tò mò trong lòng.
Để túi trong phòng, Hạ Thược cười đề nghị, “Dù sao còn chưa đến giờ ăn cơm, rất nhàn rỗi, mình thấy gần đây có phong cảnh đẹp, hay là … Chúng ta chơi trốn tìm đi?”
Đề nghị này đối với tuổi của bốn người mà nói, có phần bất ngờ, Liễu Tiên Tiên và Hồ Gia Di đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Thược. Mọi người luôn cảm thấy, với tính tình của cô sẽ không thích chơi loại trò chơi trẻ con này.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Tớ trước kia cảm thấy cậu rất trầm ổn, kết quả hôm nay cậu muốn nói cho tớ, bổn cô nương nhầm rồi ? Kỳ thật cậu là một nha đầu điên khùng?” Liễu Tiên Tiên hỏi.
“Phong cảnh nơi này rất đẹp, lại có núi có hồ, diện tích lại quá lớn, ngộ nhỡ đi lạc thì làm sao bây giờ?” Hồ Gia Di cẩn thận hiếm thấy.
Hạ Thược trong lòng cười khổ, quả nhiên đề nghị này quá mức kỳ quái, khiến cho hai con nhóc này cảnh giác sao? Nhưng nếu cô không dùng cách này, cô thật sự không thoát thân được! Cũng không thể dẫn các cô ấy đi mà vẽ bùa bày trận, còn phải giải thích cho các cô ấy, không còn thời gian nữa.
Sắp tới giữa trưa, buổi sáng khi mặt trời lên, âm khí liền bắt đầu tản đi, dương khí tụ tập. Buổi trưa là lúc dương khí mạnh nhất, mà qua buổi trưa, âm khí sẽ bắt đầu tụ tập. Cho nên, người ta thường làm phép vào buổi tối là theo đạo lý này. Trên ngọn núi đối diện, người kia đang ở giai đoạn chuẩn bị làm phép, cho nên thừa dịp buổi sáng ngăn cản là tốt nhất, qua buổi trưa, liền có lợi cho đối phương!
Hiện tại, chạy đua với thời gian là quan trọng nhất!
Hạ Thược nhìn về phía Miêu Nghiên, Miêu Nghiên gật đầu nói: “Được rồi, tớ cảm thấy chủ ý này tốt. Trước kia, thân thể tớ không tốt lắm, lại rất sợ vài thứ bên ngoài, tớ đều chỉ ở nhà không ra cửa. Lúc tớ còn rất nhỏ, dù là trốn tìm cũng không thể chơi được. Hiện tại tớ đang thử không sợ thứ này, có thể… chơi trốn tìm với tớ một lần hay không?”
Đôi mắt to nổi bật trên gương mặt gầy yếu của cô, hai mắt tội nghiệp nhìn Hồ Gia Di cùng Liễu Tiên Tiên. Hai người tức khắc mềm lòng, Hồ Gia Di mũi chua xót, “Đáng ghét! Nói những điều này làm gì? Muốn chơi liền chơi, tớ cũng chưa nói là không chơi cùng. Chỉ là phải đánh dấu phạm vi, để ngừa đi lạc”.
Miêu Nghiên lập tức gật đầu liên tục. Hạ Thược nhìn cô một cái, cười cảm kích.
Hai người cực lực thuyết phục Hồ Gia Di và Liễu Tiên Tiên trốn trước, các cô tìm. Hai người kia chịu không được ánh mắt khẩn cầu của Miêu Nghiên, đành phải đồng ý, ra khỏi phòng xuống lầu.
Hai người vừa đi, Hạ Thược lập tức khoá cửa phòng lại. Nếu như vừa nói với Miêu Nghiên muốn cô giúp đỡ, Hạ Thược cũng không tránh cô ấy, dù sao cô ấy không truy hỏi kỹ càng sự việc giống hai con nhóc kia, cô ấy chỉ im lặng đứng ở một bên, dùng một loại ánh mắt vừa tò mò vừa kinh ngạc, nhìn Hạ Thược lấy ra một đống kỳ quái từ trong túi.
Mấy thứ này là Hạ Thược bảo Mã Hiển Vinh đi mua ở cửa hàng trong khu đền thờ, chín khối lệnh bài gỗ đào, một lọ mực màu đen và bút lông.
Hạ Thược dùng bút lông quét mực đen vẽ bùa trừ tà lên lệnh bài, sau khi kết Thiên Cương sát, như vậy khối lệnh bài sẽ có uy lực giống như lá bùa kết sát. Mà bởi vì đây là lệnh bài chế thành từ gỗ đào, uy lực càng mạnh!
Miêu Nghiên không biết Hạ Thược đang làm cái gì, cô chỉ thấy Hạ Thược dùng mực vẽ những ký tự kỳ quái, hơn nữa miệng không biết thì thầm cái gì, bàn tay không ngừng hoạt động, sau đó chín khối lệnh bài gỗ đào giống như bị một lực gì đó tác động mạnh lên!
Miêu Nghiên vốn có cảm giác sâu sắc với những thứ này, đợi Hạ Thược vẽ xong lá bùa, cũng kết sát, Miêu Nghiên đã che miệng, dùng ánh mắt kinh dị nhìn cô .
Hạ Thược không rảnh giải thích, chỉ dặn: “Cậu đi tìm hai người kia, cố gắng kéo dài thời gian, nếu các cậu ấy trốn không được đi ra trước, cậu cũng phải cố gắng nghĩ cách ngăn chặn các cậu ấy lại! Cho tớ nửa giờ, tớ đi một lát sẽ trở lại!”
Hạ Thược dứt lời, cất lệnh bài gỗ đào vào túi liền muốn đi xuống lầu, Miêu Nghiên kéo cô lại, “Cậu, cậu… Cẩn thận một chút!”
“Ừ”. Hạ Thược cho cô một nụ cười an tâm, gật đầu liền vội vã ra cửa phòng.
Thấy các cô vẫn còn có tâm tình chơi trốn tìm, ánh mắt Nguyên thiếu càng thêm ai oán, nhưng Hạ Thược làm gì còn tâm trạng quan tâm tới cậu? Chỉ để lại một bóng lưng dứt khoát, biến mất ở cửa lớn.
Vừa ra khỏi biệt thự Hồ gia, Hạ Thược liền biến mất trong rừng, nhanh chóng rời đi.
Bóng trắng của cô nhanh chóng biến mất trong khu rừng xanh um, tiếng gió rít bên tai, cô không còn dáng vẻ nhàn nhã như ngày thường, môi mím lại, ánh mắt như điện, quét qua phương vị hai bên, thân thể nhanh như tia chớp!
Cô xem chuẩn phương vị, chính xác dừng lại mỗi nơi, sau đó đào đất chôn kỹ những tấm lệnh bài gỗ đào. Tiếp theo nhanh chóng đứng dậy, lại bắt đầu cấp tốc chạy đi, trong chốc lát lại dừng lại một nơi, vẫn giống nhau, đào hố! Chôn lệnh bài!
Tiếp theo đứng dậy, lại vội vã xuyên qua khu rừng.
Vòng đi vòng lại, tổng cộng chôn tám khối lệnh bài.
Tám khối lệnh bài này, dọc theo bờ hồ, bao vây quanh khu biệt thự Hồ gia, nếu có thể quan sát từ trên không, và tìm ra chính xác vị trí của những khối lệnh bài được chôn sẽ phát hiện, sự sắp xếp này vừa vặn tạo thành hình bát quái!
Trận pháp trừ tà gỗ đào!
Trận pháp này có thể trừ tà tránh quỷ, nhưng muốn trận pháp phát huy được uy lực, ngoài phương vị bát quái không thể sai ra, còn có một điểm mấu chốt, đó là trận cơ*! (*cơ sở, nền tảng của trận pháp)

Lúc này, Hạ Thược cầm tấm lệnh bài thứ chín trong tay, quay mặt nhìn về phía đông. Trận cơ chính là thần vị, thần vị của trận pháp này ở phía đông, khi chôn khối lệnh bài gỗ đào cuối cùng này phải hướng về phía thần vị, như vậy trận pháp mới có thể thành công.
Khi Hạ Thược chôn lệnh bài cuối cùng xong, cô ngửa đầu nhìn bầu trời, ước chừng khoảng một tiếng nữa mới tới giữa trưa. Cô nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, mặt hướng về phía đông, nguyên khí quanh thân xao động, bàn tay không ngừng đánh ra chín đạo pháp quyết, bỗng nhiên mở bừng mắt, trầm giọng hô!
“Mở!”
Chín khối lệnh bài gỗ đào chôn dưới đất, theo một tiếng này kích phát, tựa như cảm giác được nguyên khí của Hạ Thược, đồng thời rung động!
Nếu lúc này ai có thể thấy được sự biến hóa của hai khí âm dương, đứng ở chỗ cao sẽ phát hiện, từng luồng dương khi xâu chuỗi thành đồ án bát quái, tạo thành một vòng bảo vệ lấy biệt thự Hồ gia! Lấy bờ hồ làm biên giới, một chút khí âm sát cũng không thể tiến vào!
Người thường sẽ không thể nhận ra thủ pháp này, nhưng ở ngọn núi đối diện, Diêm Lão Tam đang khoanh chân ngồi, chuẩn bị làm phép lại bỗng nhiên mở mắt!
“A! Ðây là… Trận pháp trừ tà?” Ánh mắt Diêm Lão Tam hiện lên nghi hoặc.
Hắn biết trận pháp trừ tà, nhưng theo lý thuyết, sẽ không lợi hại đến như vậy mới đúng!
Trừ phi, tu vi của đối phương cao thâm, hoặc là…
“Vấn đề là ở bùa? Không! Không có khả năng! Trong nước không có khả năng có cao thủ như vậy!” Diêm Lão Tam cực lực phủ nhận phán đoán của mình, loại thuật pháp kết sát này thất truyền đã lâu, hắn ở giang hồ kỳ môn nhiều năm qua, chỉ nghe nói Huyền Môn còn truyền thừa loại trận pháp này! Nhưng đại bộ phận phong thủy sư của Huyền Môn đều ở Hồng Kông, cũng có một ít ở nước ngoài. Không nói đến Huyền Môn thu đồ đên cực nghiêm, sẽ không tùy tiện thu nhận môn hạ, cho nên phong thủy sư xuất thân từ Huyền Môn cũng không nhiều. Cho dù là người của Huyền Môn, cũng không phải ai cũng có thể làm việc này, mà chỉ có chưởng môn, hoặc là đệ tử đích truyền mới có thể được truyền thừa thuật pháp này!
Hắn không tin trong nước có người Huyền Môn tồn tại, lại càng không tin sẽ có cao thủ như vậy.
Vậy đối phương … Là loại người nào?
Diêm Lão Tam suy tư một hồi, kinh hãi trong mắt dần tán đi, chậm rãi nở nụ cười. Nụ cười của ông ta cực kỳ tà ác, đứng dậy đi tới bên cạnh gọi điện thoại cho Vương Đạo Lâm.
“Hôm nay, con nhóc kia có dẫn theo ai tới tham gia tiệc cùng hay không? Ví dụ như, ông già hay là …”.
Trong điện thoại vang lên tiếng phủ định của Vương Đạo Lâm.
Hừm! Nói như vậy… Người bày ra trận pháp trừ tà lợi hại ở hồ nước đối diện là con nhóc kia?
Ánh mắt Diêm Lão Tam lại hiện lên kinh hãi, chậm rãi nheo mắt lại, sắc mặt khó coi. Nếu như quả thực là nó, như vậy, người khiến mình bị thương thời gian trước …
“Tốt! Tốt lắm! Thiếu niên xuất anh tài! Cho rằng một cái trận pháp trừ tà có thể làm gì ta? Ðợi đến buổi tối, để cho mi thấy được sự lợi hại của bậc tiền bối cao nhân!” Diêm Lão Tam cười âm ngoan, sau đó nói qua điện thoại, “Đến tiệc tối, ông làm một việc cho ta”.

Khi Diêm Lão Tam đang dặn dò Vương Đạo Lâm, Hạ Thược đã về tới biệt thự Hồ gia.
Cô đi khoảng nửa giờ, Hồ Gia Di và Liễu Tiên Tiên cũng sớm không trốn được nữa, hai người vây Miêu Nghiên lại trong phòng, hỏi Hạ Thược đi đâu, đúng lúc này Hạ Thược lại xuất hiện ngoài cửa.
“Thật xin lỗi, vốn muốn đi tìm các cậu, không ngờ sư huynh lại gọi điện tới, có chút việc gấp, mình vừa xuống lầu, ra ngoài một lát. Khiến các cậu lo lắng, thật xin lỗi”.
Hồ Gia Di cùng Liễu Tiên Tiên dậm chân xoay người lại, “Có lầm hay không? Cậu dọa chết người đấy! Cánh rừng bên cạnh lớn như vậy, còn có hồ, bọn mình đều nghĩ cậu bị lạc, nhỡ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn… Làm tớ sợ muốn chết! Thiếu chút nữa tớ đã gọi người đi tìm cậu rồi đấy!”
Hồ Gia Di ánh mắt đỏ hoe, rõ ràng là bị sợ thật sự.
Hạ Thược vội vàng nhận tội, đành phải dỗ cô, hôm nay sẽ nghe lời cô hết, thế mới khiến cô bình tĩnh lại được.
Dưới lầu vang lên tiếng của mẹ Hồ, gọi bốn người xuống ăn cơm trưa.
Hạ Thược thừa dịp xuống lầu tranh thủ chạy vào toilet, gọi điện thoại cho Từ Thiên Dận, cô sợ anh lo lắng, liền đơn giản thuật lại tình hình, lại nói tiếp: “Em đã bày trận pháp trừ tà bằng gỗ đào, bảo vệ biệt thự Hồ gia. Khoảng mười giờ tối sẽ tan tiệc, lúc ấy anh hãy tới. Ðêm nay, giải quyết cho xong người kia!”
“Những thứ anh tặng em có mang theo không?” Từ Thiên Dận trầm giọng hỏi.
Hạ Thược sửng sốt, đương nhiên biết anh nói cái gì, liền nói: “Em đeo một chiếc vòng tay. Yên tâm, trên người em còn có hồ lô ngọc mà sư phụ cho, hơn nữa còn có Long Lân mà!”
Mặc kệ đoản kiếm này có phải Long Lân thời cổ hay không, Hạ Thược cũng lười đặt tên nên gọi là Long Lân .
Hạ Thược báo địa chỉ cho Từ Thiên Dận, nói rõ thời gian muốn anh đến, liền cúp điện thoại.
Giữa Trưa là một bữa cơm gia đình, bầu không khí coi như không tệ, chẳng qua Hạ Thược phát hiện, Nguyên thiếu hôm nay đều dùng ánh mắt u oán nhìn cô, cô cười cúi đầu ăn cơm, nghĩ cơm nước xong có nên giải cứu cậu ta hay không. Kết quả, vừa ăn cơm xong, Nguyên thiếu đáng thương lại bị Hồ Quảng Tiến nhiệt tình lôi kéo vào phòng khách chơi cờ, làm cho Hạ Thược nhìn mà cảm thấy mình hôm nay vạn phần may mắn, không vừa vào cửa đã bại lộ.
Cô cho Nguyên Trạch một ánh mắt “Nén bi thương”, sau đó cười tủm tỉm đi lên lầu, ở trong phòng Hồ Gia Di chọn lễ phục.
Con gái chọn quần áo, thay quần áo vốn chính là việc tốn thời gian, chứ đừng nói đến có những bốn người. Bốn người ở trong phòng dành ra một buổi chiều, sau khi chọn xong mặc lên hoàn tất cũng đã năm giờ chiều, khách khứa cũng lục tục tới biệt thự.
Tiệc tối bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui