Trùng Sinh Thiên Tài Thần Côn

Vẻ mặt Hạ Thược cũng không hề vội vàng, bình tĩnh mà dẫn bạn bè đi qua các sạp hàng theo thứ tự, cho đến tận khi đến trước sạp hàng kia, tươi cười chào hỏi chủ quán.
Chủ quán Triệu, tên là Triệu Minh Quân, cũng quen biết Hạ Thược, thấy cô đến đây liền nhiệt tình gọi: “Tiểu Hạ, lại thấy cháu rồi. Đến đây đến đây, nhìn bên này xem, toàn là hàng mới đấy, có lẽ sẽ có thứ gì cháu thích”.
Hạ Thược cười gật gật đầu, nhìn lướt qua khu vực mà Triệu Minh Quân đang khoa tay, mà chiếc đĩa Thanh Hoa kia cũng nằm trong khu vực này.
Lưu Thúy Thúy cùng Đỗ Bình không hiểu gì, cũng chỉ đứng phía sau nhìn. Béo Đôn ngồi xổm xuống nhặt một chiếc bát sứ lên bắt đầu thưởng thức, chiếc đĩa to Thanh Hoa kia cậu cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái.
Ông hai đã từng nói, đầu thập kỷ 80, Cảnh Đức Trấn2 bắt đầu nhái Nguyên Thanh Hoa, những đồ vật mô phỏng đó tràn ngập khắp nơi trên thế giới, trong nước lại càng khó mà phân biệt được.
Từ nhỏ Béo Đôn đã vô cùng sùng bái Chu giáo sư, phàm những lời mà ông nói qua, cậu đều nhớ rất rõ.
Lúc này Hạ Thược lại ngồi xổm người xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa to Thanh Hoa kia, mà quan sát vô cùng tỉ mỉ.
Chiếc đĩa Thanh Hoa này được xưng là đĩa lớn, đường kính nhìn ra chừng hơn 50 cm, hoa văn phượng như ý bay trên đầu mây, kết cấu chặt chẽ, men xanh trắng, màu Thanh Hoa là xanh da trời hơi có chút bụi bám, phẩm tướng hoàn hảo. Hạ Thược nhẹ nhàng bắt đầu sờ sờ, mặt men có cảm giác như gạo nếp vậy, đáy đĩa được gọt nghiêng nghiêng.
Triệu Minh Quân vừa thấy Hạ Thược vừa ý với chiếc đĩa Thanh Hoa này, liền nhếch miệng cười nói: “Ánh mắt tiểu Hạ thực tốt nha! Những năm gần đây đồ sứ Thanh Hoa đang được sưu tầm rất nóng, nếu chiếc Thanh Hoa này thực sự là Nguyên Thanh Hoa! Vậy thì cũng được coi là quốc bảo rồi, ha ha ha!”
Ông ta vừa cười, chủ quán bên cạnh cũng cười ha ha lên, thực hiển nhiên, bọn họ đang trêu đùa Hạ Thược, hơn nữa cũng không ai cho rằng đây là Nguyên Thanh Hoa.
Đồ sứ Thanh Hoa3 không phải chỉ Nguyên triều4 mới có, từ Đường Tống, cho tới Minh Thanh, đều có đồ sứ Thanh Hoa. Nhưng chỉ có Nguyên Thanh Hoa là đứng đầu, nghiên cứu chỉ ra ba nguyên nhân: thứ nhất, triều Nguyên tồn tại trong khoảng thời gian lịch sử ngắn, đồ sứ ở thời này so với những thời khác hiển nhiên là ít hơn nhiều. Thứ hai, vào đầu thời Minh, từng có một cuộc vận động hủy đồ sứ, đập vỡ rất nhiều đồ sứ Nguyên triều, khiến cho Nguyên Thanh Hoa lại càng thêm thưa thớt. Thứ ba, vào thời nhà Nguyên văn nhân địa vị xã hội thấp, xuất phát từ cuộc sống bức bách, không ít văn nhân cùng hoạ sĩ chuyển hướng sang thủ công nghiệp dân gian mà tìm kế sinh nhai, do đó khiến cho kỹ xảo vẽ cùng đồ án trên Nguyên Thanh Hoa tiền triều có chất lượng tăng vọt! Cho nên, chỉ thời nhà Nguyên với 98 năm lịch sử, lại chính là thời kỳ đề cao Nguyên Thanh Hoa nhất, ở một độ cao mà cả hai thời Minh Thanh đều không thể sánh bằng được!
Nói trắng ra là, Nguyên Thanh Hoa chất lượng tốt, tồn tại rất ít, cho nên ở trong đồ sứ Thanh Hoa rất được hâm mộ.

Nhưng cũng chính vì chính phẩm rất thưa thớt, ở chợ đồ cổ đồ mô phỏng lại lan tràn, thế cho nên mới tạo thành định kiến trong lòng các nhà sưu tầm, khi vừa thấy sứ Thanh Hoa liền cho rằng đó là đồ mới được mô phỏng. Vậy nên mới khiến minh châu bị long đong, không người nào phân biệt được.
Hạ Thược cười nhẹ, trong lòng lại vô cùng kích động. Những năm gần đây, cô kiểm lậu được không ít, đã sớm đạt tới cảnh giới thản nhiên. Nhưng Nguyên Thanh Hoa thật sự là quá hiếm thấy, ít nhất đây là lần đầu tiên trong năm năm qua cô thấy được! Cô không chỉ có kết luận đây là Nguyên Thanh Hoa, hơn nữa còn là vật mà chỉ quan lại mới có được.
Bởi vì hoa văn phượng bay này, mà dựa theo luật pháp triều Nguyên, long, kỳ lân, phượng, bạch thỏ, cỏ linh chi.., người dân bình thường không được dùng. Cho nên loại hoa văn cấm dùng này chỉ có thể là ở trong nhà quan lại!
Dựa theo trí nhớ của Hạ Thược, ở kiếp trước chiếc bình Nguyên Thanh Hoa Quỷ Cốc Hạ Sơn Mưu Đồ5, từng ở Anh Quốc bán đấu giá 2.3 triệu nhân dân tệ giá trên trời, trở thành tác phẩm nghệ thuật bậc nhất Châu Á, giới học thuật trong nước vô cùng khiếp sợ, là một tác phẩm nghệ thuật mà các nhà sưu tầm đều mơ ước.
Mặc dù ở trong giới đồ cổ, bát đĩa cổ so với bình là có giá trị hơn, bình giá trị thấp hơn, mà đây lại là chính phẩm Nguyên Thanh Hoa, hơn nữa lại còn là đĩa lớn, giá trị của nó tất nhiên sẽ không thấp!
Hạ Thược nhìn chằm chằm chiếc đĩa Thanh Hoa trong tay, trong đầu cũng dần dần hình thành ý tưởng.
Có điều, vẻ mặt cô lại không hề biểu hiện gì cả, thậm chí còn lộ ra một nụ cười ngại ngùng, “Chú Triệu cũng đừng chê cười cháu, chú đã xác định đây là ‘hàng mở cửa’ rồi nên mới cho cháu chạm vào như vậy”. Cái gọi là ‘hàng mở cửa’, chính là chỉ một vật nào đó không hề nghi ngờ là hàng thật.
“Ha ha ha”. Triệu Minh Quân cười ha ha lên, “Cháu cũng coi như là người hiểu biết. Vậy chú cũng nói thật với cháu, đã buôn bán trong ngành này vài năm, chú Triệu cũng không chơi trò mập mờ với cháu. Vật này lai lịch không rõ, nếu như cháu thực sự thích, với giá này cháu liền mua về chơi đi”.
Nói xong, Triệu Minh Quân vươn hai ngón tay ra.
“A? Hai trăm đồng? Một cái đĩa nhỏ thôi mà đắt như vậy! Cái vừa rồi chị xem tốt xấu gì cũng là vòng tay, có thể mang, nhưng em mua cái đĩa này về làm gì chứ?” Lưu Thúy Thúy mắt trợn trắng, Đỗ Bình lại không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn Hạ Thược.
Béo Đôn ở một bên len lén kéo Hạ Thược, cho cô ánh mắt “Cậu thực sự mua đấy à?”.
Hạ Thược không để ý tới cậu, “Chú Triệu, chú cũng biết cháu còn là học sinh, tiền tiêu vặt không nhiều lắm, trên người cháu cũng không có mang nhiều tiền như vậy. Chú cũng nói lai lịch vật này không rõ ràng, chú giảm bớt cho cháu đi?” Nói xong, vươn một ngón tay ra.

Triệu Minh Quân nói: “Ai u, vậy cũng không được. Chú Triệu buôn bán cũng cần có tiền vốn, cháu giảm giá cũng quá nhiều rồi, nhiều nhất chú chỉ có thể giảm cho cháu 50 đồng, nếu không chú cũng không còn cách nào khác”.
Béo Đôn tiếp tục kéo Hạ Thược, Hạ Thược cũng cười, “Chú Triệu, chú thật sự bấm đốt tay tính ra hay sao? Trên người cháu quả thật không mang theo nhiều tiền, hơn một phần cũng không có”. Dứt lời, liền lấy 150 đồng tiền ra, đưa cho Triệu Minh Quân.
Triệu Minh Quân thấy tiền, cười tủm tỉm nhận lấy, “Chú Triệu lăn lộn trong cái nghề này, tự nhiên là có chút nhãn lực, so với việc bấm ngón tay tính không kém hơn bao nhiêu, ha ha ha”.
Hiển nhiên, Triệu Minh Quân không biết, người ngồi trước mặt mình đây mới chân chính là người có thể bấm đốt ngón tay mà tính toán, chính là đệ tử đích truyền thứ một trăm lẻ sáu của Huyền Môn.
Triệu Minh Quân đem tiền cất vào túi quần, hàng hóa tốt nhất thu từ chợ nông thôn về, mua về cũng chỉ mất có ba mươi đồng tiền, qua tay vài lần liền lên giá hơn mấy lần. Vật này nếu được nhà sưu tầm nào coi trọng thế nào chả tìm vài người bạn đến xem giúp, cũng sẽ không dễ dàng mua như vậy. Cho nên nói, tiền của học sinh đúng là dễ kiếm.
Triệu Minh Quân vui vẻ, lúc này nhìn Hạ Thược đang ngồi trên mặt đất đang dùng báo cẩn thận gói chiếc đĩa Thanh Hoa đó lại rồi bỏ vào túi sách, ánh mắt kia giống như đang nhìn một người coi tiền như rác vậy.
Chủ quán gian hàng bên cạnh cũng nhìn sang đây, có lắc đầu, có khinh thường, nhưng lại không có ai mở miệng nói chuyện.
Đây là quy củ, sau khi giao dịch xong cũng không thể lại đổi lại hàng.
Không biết, lúc này trong lòng Hạ Thược cũng nghĩ như vậy.
Mặt hàng này là thử thách nhãn lực mỗi người, bán dò một chính phẩm cũng chỉ trách nhãn lực của mình quá kém. Cũng giống như Chu giáo sư lúc trước kiểm lậu khối nghiên mực Đoan Khê kia, cho dù chủ quán bán lọt, hối hận đòi mạng cũng không thể đoạt trở về, bởi vì giao dịch này đã định xong.
Hạ Thược đeo cặp lên lưng, nói hai câu với Triệu Minh Quân sau đó mới cùng đám Lưu Thúy Thúy rời đi.

Vừa đi đến chỗ xa, Lưu Thúy Thúy liền nhịn không được nói, “Thược tử, nha đầu chết tiệt nhà mi tiêu tiền đúng là không tính toán gì cả! Có ai bỏ ra 150 đồng tiền để mua một cái đĩa về không? Đựng đồ ăn, lớn. Bày biện, cái đĩa này thì có cái gì đẹp chứ, nhà ai mà chả có cái này chứ?”
Béo Đôn ở một bên xì một tiếng cười phun, “Chị Thúy Thúy, nếu cái này là chính phẩm, đặt trong nhà trưng bày chính là vô cùng sang! Nhưng vấn đề là thứ này không thể là chính phẩm được, theo em thấy thì hơn nửa là do Cảnh Đức Trấn phỏng chế. Ông hai nhà em nói, Cảnh Đức Trấn mô phỏng Nguyên Thanh Hoa cũng không tồi, có điều có giá cả khác nhau cao có mà thấp cũng có. Nếu giá cao cũng hơn mười mấy vạn, mấy vạn cũng chưa phải là đắt, giá thấp một hai trăm đồng tiền cũng có. Vừa rồi chú Triệu có nói, vật này lai lịch không rõ ràng, khẳng định là không biết mua được thế nào, Thược tử bỏ ra 150 đồng mua về, thật đúng là coi tiền như rác. Không chừng hiện tại trong lòng chú Triệu đang vô cùng vui mừng!”
Tuy Béo Đôn mới mười lăm tuổi, những cũng đã tiếp xúc với đồ cổ vài năm, lời nói ra cũng có đạo lý rõ ràng. Ngay cả ngày thường luôn chê cậu ngốc nghếch như Lưu Thúy Thúy, lúc này cũng không khỏi gật đầu phụ họa, cảm thấy Hạ Thược lỗ vốn rồi.
Đỗ Bình lại nhíu mày, dừng chân lại, trừng mắt Béo Đôn nói: “Nếu em đã biết rõ như vậy sao vừa rồi không nói hả?”
Béo Đôn nhức đầu, vẻ mặt vô tội, “Anh Đỗ Bình, anh cũng không thể xử oan em như vậy, em cũng lôi kéo bạn ấy rồi. Biết là bạn ấy không nên mua, nhưng em cũng không thể nói cái gì được. Trong chuyện mua bán này vốn là ngươi tình ta nguyện mà”.
“Cái gì mà chuyện mua bán này, chuyện mua bán? Em mới có mấy tuổi hả, chưa đủ lông đủ cánh, đừng có nói mấy cái giá mua bán này với anh!” Đỗ Bình nổi giận, lôi kéo Hạ Thược quay trở lại, “Cái tay họ Triệu kia không phải là hố người khác sao! Cho rằng chúng ta là học sinh, không biết cái gì nên bắt nạt sao? Đi! Để anh dẫn em quay lại nói lý với lão ta, bắt lão ta phải trả lại tiền cho em! Chiếc đĩa sứt này, chúng ta không cần!”
Hạ Thược vạch đen đầy đầu, dở khóc dở cười. Thật vất vả cô mới mua được đến tay, giờ lại bắt cô đem trả?
Lúc này, khuôn mặt Đỗ Bình ửng hồng một cách khó hiểu, cổ tay Hạ Thược trắng noãn trơn bóng, nắm trong tay thực là mềm mại, vô cùng mịn màng, cảm giác thoải mái nói không nên lời. Từ nhỏ đến lớn, đây cũng không phải là lần đầu cậu kéo tay cô, nhưng không biết vì sao lần này tim đập liên hồi.
Đỗ Bình hận không thể tát cho mình một cái, lúc này là lúc nào rồi, mình lại còn suy nghĩ những thứ linh tinh như vậy! Cậu vẫn lôi kéo Hạ Thược bước đi, “Đi, chúng ta quay lại nói lý với tay họ Triệu kia! Em yên tâm đi, cho dù có phải đánh nhau, anh cũng sẽ đánh lão ta phải trả lại tiền mới thôi!”
Béo Đôn cũng chạy theo phía sau nói: “Anh Đỗ Bình! Chú Triệu sẽ không trả đâu, buôn bán mặt hàng này quy định không được trả lại đồ, lại càng không có cách nói ‘hố người’! Anh…”
Cậu còn chưa nói xong liền ngậm miệng lại, thấy Đỗ Bình quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu một cái, hiển nhiên là thực sự tức giận, Béo Đôn sợ tới mức tức khắc ngậm miệng không dám nói thêm. Thầm nghĩ, hôm nay sẽ bị người ta cười rồi, phỏng chừng về sau đến chợ đồ cổ sẽ không có người nào chào đón bọn họ .
Lại không ngờ, Hạ Thược không dấu vết thu tay lại, dừng chân lại, ” Anh Đỗ Bình, em biết là anh đối tốt với em. Nhưng mà em thực sự rất thích chiếc đĩa này, em sẽ không trả lại đâu”.
Trên mặt cô mang theo tươi cười, ánh mắt cũng vô cùng kiên định bình tĩnh, sinh ra một luồng khí thế khiến người ta không dám nói gì nữa.
Đỗ Bình cả kinh, mới vừa rồi khi Hạ Thược rút cổ tay từ trong tay cậu về, cậu chỉ cảm thấy có một lực đạo đánh vào lòng bàn tay, tiếp theo liền mở tay của cậu ra, đây là ảo giác sao… Hay là…

“Việc này vẫn giống như trước đây nha, mọi người giữ bí mật giúp em. Nhất là Béo Đôn, chuyện hôm nay đừng nói cho Chu giáo sư biết đấy”. Hạ Thược dặn nói.
Mấy năm nay, rất nhiều lần cô cùng với bạn bè mình tới chợ đồ cổ để mua đồ, từ đó tới nay cũng đã ba năm, mỗi một lần đều là nhờ bọn họ giữ bí mật . Nhất là Chu giáo sư, ông ấy là một nhà sưu tầm đồ cổ, nếu như để ông biết cô mua đồ về, nhất định là sẽ muốn xem, nếu rơi vào tay ông mà ông nhìn ra được là chính phẩm, vậy thì việc này lớn rồi, tám chín phần mười Hạ Quốc Hỉ sẽ biết. Vậy chứng tỏ, người nhà Hạ Thược cũng sẽ biết.
Xem cô ở tuổi này, nếu như người nhà mà biết, không có khả năng để cô tùy ý giữ những món đồ cổ này, còn nữa, người thân trong nhà cũng nhất định sẽ xảy ra tranh chấp, với tính cách của bọn họ, đến lúc đó mỗi người nói hai câu vào, cô sẽ không khống chế được mọi chuyện nữa.
Hạ Thược cũng không có tiếc đem những món đồ cổ này cho cha mẹ cùng người thân của mình, nhưng cô biết, bọn họ cũng không hiểu biết ngành này, lại càng không biết phát huy giá trị lớn nhất của nó. Đến lúc đó người trong nhà nói thêm vào, với tính cách của cha mẹ, không chừng liền chia ra ngoài mất. Tâm huyết của cô tích góp mấy năm nay, rất có thể vì vậy mà mất hết.
Không trách Hạ Thược suy nghĩ nhiều, kiếp trước đối diện thân thích trong nhà, cô cũng hiểu rõ bọn họ
Trùng sinh kiếp này, những chuyện có thể xảy ra, cô tuyệt đối sẽ bóp chết nó từ trong trứng nước! Trong lòng cô đã có một kế hoạch hoàn hảo, cô sẽ tìm cơ hội thích hợp nhất để hành động!
Thấy Hạ Thược quyết tâm như vậy, bọn Lưu Thúy Thúy biết có khuyên nữa cũng vô dụng, chỉ đành gật đầu: “Được rồi, bọn chị sao có thể không đứng về phía em được? Em bỏ ra từng ấy tiền, nếu như bị ông nội cùng cha mẹ biết được, cái mông nhỏ của em cũng đã nở hoa rồi, vì cái mông nhỏ của em, bọn chị sẽ giữ bí mật này cho em”.
Lưu Thúy Thúy nháy mắt mấy cái, Hạ Thược đầu đầy vạch đen cười, “Cám ơn mọi người, chúng ta lên xe quay về đi”.
Vẻ mặt Béo Đôn tràn đầy khó hiểu, Đỗ Bình vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Bốn người cứ như vậy rời khỏi chợ đồ cổ, lên xe quay về.
Xe vừa mới rời đi, trong chợ đồ cổ, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi béo ục ịch dẫn theo một ông lão đến trước gian hàng của Triệu Minh Quân.
Người đàn ông kia vô cùng cung kính với ông lão đi sau, ánh mắt quét qua quầy hàng, lập tức sửng sốt, sau đó liền như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch tóm lấy Triệu Minh Quân, tay run run cao giọng hỏi: “Ông chủ Triệu! Chiếc đĩa Thanh Hoa vừa rồi ở đây đâu rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận