Trùng Sinh Thế Gia Tử

- Chấn BangChấn Bang, tôi thấy rất vui. AnhAnh gọi tôi là Uyển nhi rồi.

Bốn chai rượu uống xong, với tửu lượng của Đổng Uyển thì cũng không kém nhiều lắm rồi, nửa chai chính là giới hạn cực điểm của cô nàng rồi. Dù sao đây cũng mới là lần đầu tiên uống rượu, thế nhưng giờ cho thẳng một chai rượu trắng xuống bụng mà Đổng Uyển ngoài nói mê ra thì cả người vẫn chưa ngã xuống, điều này cũng coi là rất tốt rồi.

Nhiếp Chấn Bang cũng uống tầm tầm rồi, đi đường có chút không ổn, nghe lời nói của Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Uyển nhi, cô chắc là không biết rồi. Cô quá lạnh lùng, bình thường giống như khối băng vậy, đến người như Trương Húc đều bị cô dọa chạy mất. Cô nói xem còn có ai dám theo đuổi sao? Bây giờ như vậy, rất tốt, rất tốt, chúng ta về thôi. Trong nhà cô chắc là cũng phải bố trí cảnh vệ cho cô chứ, nếu không để cảnh vệ tới đây đỡ cô về nhé?

Những cô gái giống như Đổng Uyển này, thông thường mà nói, trong nhà đều rất cưng chiều, bình thường đều phải sắp xếp cảnh vệ.

Đương nhiên, điều này cũng phải xem cách xử lý của mỗi gia tộc. Giống như Dương lão vậy, từ trước đến giờ, Dương gia đều hết sức khiêm tốn, tiểu bối của Dương gia không bao giờ phái cảnh vệ âm thầm bảo vệ.

Còn Đổng Uyển bên này, Nhiếp Chấn Bang cũng là đoán vậy. Với sự yêu quý của Đổng lão dành cho Đổng Uyển, hẳn là cũng phái cảnh vệ.

Lúc này, nghe thấy câu này, Đổng Uyển lại xua tay loạn xạ, nói có chút không lưu loát:


- Không Không có nữa. Ông nội đã sắp xếp cho tôi rồi, nhưng sau khi tôi bắt đầu làm việc, tôi bảo ông nội giải tán cảnh vệ rồi.

Nói xong, Đổng Uyển lại ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang, ánh mắt mê ly, miệng lẩm bẩm, rõ ràng hết sức đáng yêu, lại thêm sắc mặt ửng hồng sau khi say rượu nữa, hoàn toàn là một bộ rượu say tình mê. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển giống như làm nũng nói:

- Chấn Bang, anh đưa tôi về nhà được không? Không, không phải là về Hương Sơn, là về nhà của tôi..nhà của chính tôi.

Trong thủ đô, bản thân thái tử và công chúa ở bên ngoài có phòng ở cũng không ít. Giống như đám người Nhiếp Chấn Bang, Dương An Bang, đều chịu ảnh hưởng của Nhiếp Chấn Bang mà mua một tòa tứ hợp viện có diện tích lớn.

Nhà của Đổng Uyển ở gần thôn Á Vận. Vào thời điểm này, Thủ đô đã thành công trong việc xin làm chủ nhà của kỳ Thế vận hội tiếp theo. Và lúc này, quá trình kiến thiết của thôn Á vận cũng đã tiến vào giai đoạn kết thúc rồi.

Mặc dù thôn Á Vận là nơi dành cho các vận động viên và huấn luyện viên tham gia Á vận hội ở, nhưng với thân phận của Đổng Uyển thì muốn có được một ngôi nhà ở đây vẫn là không có bất kỳ vấn đề gì. Nằm ở gần làng châu Âu điển hình của thôn Á Vận, là một tòa biệt thự nhỏ mang phong tình Tây Ban Nha.

Ở đây chính là nơi ở riêng của Đổng Uyển. Lúc này, gần thôn Á Vận vẫn có chút vắng vẻ, nhìn thấy như vậy, lông mày Nhiếp Chấn Bang cũng hơi nhíu lại, lời nói có chút trách cứ:

- Uyển nhi, sao cô lại chọn ở đây. Đến lúc trời tối, bốn phía thế này cũng quá vắng vẻ rồi. Nếu chẳng may mà


Đổng Uyển lúc này cả người đều dựa vào người Nhiếp Chấn Bang, khuôn ngực đẫy đà không ngừng kích thích cánh tay của Nhiếp Chấn Bang, kích thích cảm quan thần kinh của Nhiếp Chấn Bang. Không ngờ một cô nàng nhỏ nhắn này, nhìn thì thon thả nhưng lại có tiền vốn dày dạn thế.

Đổng Uyển ha ha cười, sau đó liền nói:

- Không sợ, ở đâyở đây không phải có anh sao?

Đổng Uyển lục lọi trong túi của mình lấy ra một chiếc chìa khóa, vừa mở cửa nhà, Đổng Uyển vẫn chưa kịp nói câu tạm biệt Nhiếp Chấn Bang thì cả người liền ngã xuống đất. Con người đều như vậy, người uống say rồi, sau nếu vừa trở về nhà, hoặc là nơi an toàn, tinh thần liền buông lỏng thì hoàn toàn say ngã luôn.

Lúc này, nhìn bộ dạng của Đổng Uyển, ánh mắt Nhiếp Chấn Bang cũng có chút mê ly. Lắc đầu bất đắc dĩ bước đi vào trong, đỡ lấy Đổng Uyển đang nằm dưới đất lên, vừa vào phòng ngủ, Nhiếp Chấn Bang chuẩn bị đỡ Đổng Uyển lên giường, lúc này Đổng Uyển đột nhiên mất trọng tâm, cả người đều ngả về phía sau, lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã uống tầm tầm rồi, lập tức Nhiếp Chấn Bang cũng ngã theo.

Hai người mặt đối mặt, Nhiếp Chấn Bang cả người cũng đã đè lên người Đổng Uyển, đôi môi trong phút chốc đan lại với nhau, còn mang theo mùi vị kích thích của men rượu, hòa vào mùi vị độc đáo mà Đổng Uyển có, cái mùi nàydường như là một liều thuốc độc mê người.

- Ừm ưm!

Âm thanh thở gấp lúc này của Đổng Uyển lại hoàn toàn đốt cháy sự điên cuồng trong cơ thể Nhiếp Chấn Bang. Cái gọi là ý loạn tình mê chính là cảm giác trong giây phút này. Lúc này, tất cả lý tính đều đã biến thành một loại bản năng nguyên thủy.


Cô nam quả nữ, cùng ở trong phòng, đây vốn dĩ chính là một buổi tối dễ phạm sai lầm, thêm nữa hai bên đều trong trạng thái mê ly mông lung nửa tỉnh nửa say, dưới sự kích thích của men rượu thì càng phóng đại lên vô số lần, cái gì lý trí, cái gì đạo đức, lúc này đều thành bọt nước.

Lúc này, vốn là mùa hè, quần áo trên người của hai người đều rất mỏng manh, sơ mi màu trắng của Nhiếp Chấn Bang sớm đã lột xuống rồi, cúc áo sơ mi cũng vì bị xé kịch liệt mà rơi xuống trên thảm, lộ ra làn da màu đồng cổ rắn chắc cường tráng.

Hôm nay Đổng Uyển còn mặt quần bò, trên người là một sơ mi sát nách hoa gấp nếp, tay trắng như tuyết, làn da trắng sáng, không lúc nào không dụ dỗ cảm quan của Nhiếp Chấn Bang.

Đợi đến lúc từng chiếc áo quần rơi xuống, trái đào điểm chút hồng hồng gợn lên trước ngực, đây chính là sự kích thích lớn nhất. Dường như, trong loại chuyện này, trước giờ đều không cần bất kỳ sự chỉ dạy nào, bản năng nguyên thủy nhất của loài người là có thể khiến ta không thầy cũng tự sáng tỏ. Rất nhanh, môi của Nhiếp Chấn Bang đã đưa hồng đào trước ngực Đổng Uyển vào miệng mình, sự chuyển động linh hoạt của đầu lưỡi trêu chọc, khiến cho phản ứng của Đổng Uyển càng mãnh liệt.

Chiếc quần bò phía dưới người không biết khi nào đã bị đá xuống mặt đất, chiếc quần nhỏ màu đen viền hoa ren nhập khẩu từ Nhật Bản, một cáikhe rãnh mờ mờ dụ phát ra dục vọng nguyên thủy của Nhiếp Chấn Bang.

Cuối cùng, hai người dần dần ôm lấy nhau, ôm mãnh liệt lấy nhau, hôn nhau, đều muốn giống như là muốn đem đối phương hòa nhập vào thân thể mình.

Cùng với tiếng kêu lớn của Đổng Uyển, trở ngại tầng cuối cùng ngăn cách giữa hai người cũng hoàn toàn biến mất.

Hai người đều là nam nữ tinh khiết không hơn không kém, dưới sự kích thích này, rất nhanh, âm thanh của Đổng Uyển cũng có vẻ dồn dập lên, không ngừng chuyển động chiếc mông đầy đặn của cô, không ngừng ưỡn lên để mong đạt được loại kích thích lớn nhất.

Còn Nhiếp Chấn Bang lúc này, cảm nhận được loại mùi vị khác thường này, cuối cùng, sau khi rong ruổi kịch liệt hai bên dường như cùng lúc đều đạt được cực điểm của khoái lạc, loại tấn công mạnh mẽ mà phát ra đó khiến thân thể hai người đều run rẩy.


Đổng Uyển lúc này cũng quên tình càng dùng sức ôm chặt lấy Nhiếp Chấn Bang, không ngừng lặp lại bên tai Nhiếp Chấn Bang mê ly:

- Chấn Bang, em yêu anh, Chấn Bang, em yêu anh.

Khi ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, chiếu rọi vào mặt hai người, lúc này Nhiếp Chấn Bang và Đổng Uyển vẫn còn duy trì tư thái của buổi tối, tiền vốn hùng hậu của Nhiếp Chấn Bang lúc này vẫn còn nằm trong thân thể của Đổng Uyển.

Cảm nhận được cảm giác khác thường từ phía dưới truyền đến, Đổng Uyển khẽ mở mắt ra, vừa nhìn thấy bộ dạng trần truồng của Nhiếp Chấn Bang, mình lúc này cũng là bộ dạng đó, Đổng Uyển lập tức hét to lên

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng bị tiếng hét của Đổng Uyển làm chấn động mà tỉnh dậy, nhìn thấy Đổng Uyển dưới mình, Nhiếp Chấn Bang cả người ngẩn ra.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang ngược lại giống như là một vợ bé tủi thân, nhưng thấy vết máu tươi trên ga giường, sự thực nói cho Nhiếp Chấn Bang, đây không phải là mơ.

Đổng Uyển ngược lại lúc này cũng lại tinh thần, nhìn bộ dạng này của Nhiếp Chấn Bang, trên mặt Đổng Uyển hiện lên tia ảm đạm, lập tức nhẹ giọng nói:

- Chấn Bang, không phải là đang ngần ngại Anna chứ? Nam tử hán đại trượng phu, yêu thì chính là yêu, nếu anh không có chút cảm giác nào với em thì Đổng Uyển em từ nay về sau tuyệt đối không xuất hiện trước mắt anh, nhưng nếu anh có yêu em thì có gì khó để đạt được đâu? Yêu rồi thì chính là yêu, không cần lý do, trong thành Tứ Cửu này, hiện nay người tìm mấy bà vợ còn thiếu sao? Chỉ có điều, bọn họ không lớn gan như anh, tìm hai con nhà quyền quý mà thôi.

Lời của Đổng Uyển đâm thẳng vào sâu trong tim Nhiếp Chấn Bang, trong lòng đối với điểm ngăn cách này Nhiếp Chấn Bang cũng là có loại cảm giác mở lòng. Đúng vậy, trong ký ức kiếp trước, cho dù là Dương An Bang sợ là cũng không dừng ở một vợ, thân là nam nhân, yêu chính là yêu. Mà yêu rồi thì chính là yêu rồi, còn cần de dè thứ khác sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui