Đây đích thực là một cơ hội lớn. Lý Thái Thạch không đơn giản chỉ là người bình thường hơn thế nữa ông ấy còn hết sức thông minh. Mới nghe những ý kiến của Nhiếp Chấn Bang ông đã nhanh chóng nắm bắt được điểm bất đồng. Ủy ban Cải cách và Phát triển của nội các Chính phủ và bộ Giao thông tiến hành phát triển quy hoạch đối với những tuyến đường quốc lộ trong cả nước. Hiện tại có hai vấn đề cần bàn đến: Thứ nhất là việc cải tạo nâng cấp giao thông quốc lộ, thứ hai là dự án đường cao tốc.
Thành phố Vọng Hải về phương diện giao thông đường bộ còn rất nhiều yếu kém. Nhưng cũng xuất phát từ vị trí địa lí không thuận lợi, do Phúc Kiến là một tỉnh thuộc khu vực miền núi, ngoại trừ khu vực duyên hải ra thì chi phí cho giao thông đường bộ là rất đắt. Đây cũng là nguyên nhân cơ bản dẫn đến hệ thống giao thông đường bộ ở đây vẫn chưa được phát triển. Hiện tại nếu như thay đổi được cục diện, giành được dự án đường cao tốc về tay Vọng Hải thì vấn đề giao thông ở đây sẽ được giải quyết một cách triệt để. Ở tất cả các phương diện về giao thông như đường bộ, đường sắt, đường biển và hàng không đều phát triển một cách đồng bộ. Điều này đối với sự phát triển kinh tế của Vọng Hải mà nói thì đây quả là cơ hội cho tương lai sáng lạng của thành phố.
- Chấn Bang, tin tức này có đáng tin không?
Lý Thái Thạch vẫn còn một chút nghi ngờ hỏi lại.
Trước mặt Lý Thái Thạch, Nhiếp Chấn Bang không hề che giấu bất cứ điều gì hơn thế nữa còn thẳng thắn trình bày suy nghĩ của mình. Điều đó đủ để cho Lý Thái Thạch phải giật mình. Nó giúp cho công việc của Nhiếp Chấn Bang thuận lợi hơn. Ông lập tức gật đầu xác nhận:
- Tin tức này vô cùng chính xác, là Phó chủ tịch Thẩm lúc tới đây đã trực tiếp nói cho tôi biết hơn nữa Phó chủ tịch Thẩm hình như cũng có ý muốn tôi đến giành lấy dự án này. Hiện giờ trung ương đã không có chính sách ưu đãi lại không hỗ trợ tài chính cho thành phố Vọng Hải, xem ra các vị lãnh đạo ở đây có ý sắp đặt như vậy đối với Vọng Hải. Bây giờ Phó Chủ tịch thẩm lại đem tin tức này nói với tôi chắc chắn là ông ấy có suy nghĩ của riêng mình.
Nghe đến đây Lý Thái Thạch cũng khẽ gật đầu, trong lòng có chút phân bua, quả nhiên không ngoài dự liệu. Nhiếp Chấn Bang và phó chủ tịch Thẩm đúng là có mối quan hệ không bình thường thật nếu không phó chủ tịch Thẩm sao lại đem thông tin quan trọng này để lộ ra ngoài.
Lý Thái Thạch liền cất lời:
- Chấn Bang, đây quả là duyên gặp gỡ giữa chúng ta. Thế này vậy, cậu cứ về sắp xếp công việc trước đợi khi mọi việc đã đâu ra đấy thì tôi sẽ lập tức liên hệ với cậu. Vấn đề của thành phố Vọng Hải đã có tôi, cậu cứ yên tâm.
Lý Thái Thạch nói những lời như vậy một mặt là muốn giải tỏa băn khoăn trong lòng của Nhiếp Chấn Bang nhưng mặt khác thông qua ý tứ sâu sa trong lời nói để thể hiện một phần thái độ của mình. Về sự việc này ông ấy sẽ không tự ý quyết định. Phàm là những việc mà có dính dáng đến lợi ích ông sẽ gọi điện thông báo. Còn những việc khác thì phải xem con đường phát triển của Nhiếp Chấn Bang ra sao.
Cách nói lấp lửng này Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn có thể hiểu được. Cũng gật đầu mỉm cười và nói:
- Tôi cũng có ý như vậy, bây giờ cũng đã tháng bảy rồi, tôi đoán kế hoạch điều tra khảo sát cũng sắp hoàn thành rồi. Thời điểm này chính là một cơ hội tốt, nếu như cơ hội này qua đi thì coi như xôi hỏng bỏng không rồi. Qua lần gặp mặt này, chắc trong vòng mười ngày tới tôi và Chủ tịch Tưòng không thể vắng mặt được vì các công việc của thành phố. Trong thời gian này xin làm phiền bí thư Lý vậy.
Lý Thái Thạch bật cười, những lời nói của Nhiếp Chấn Bang ông đều hiểu. Không ngờ câu nói này của Nhiếp Chấn Bang lại rất giống với những điều mà ông mới nói ra. Vì thế ông cũng gật đầu chia sẻ:
- Đừng nhắc đến việc phiền hay không phiền. Chúng ta vốn chẳng phải là một chỉnh thể sao? Thời gian đã sắp xếp rồi sao? Để tôi tiễn đồng chí.
Hai ngày sau, bên Nhiếp Chấn Bang cũng đã hoàn tất mọi công tác chuẩn bị. Vì mục đích chính của lần này là chạy hạng mục nên không chỉ có mình Nhiếp Chấn Bang tham gia mà còn có Thư kí Lý Cư Bằng, Trưởng ban thư kí An Quốc Vũ, phân công quản lí giao thông Phó chủ tịch thành phố Đặng Nhất Huy và bí thư cục giao thông, cục trưởng Hạ Vũ Tường cùng một số nhân viên khác một số nhân viên khác, tổng cộng là tám người.
Lúc này, tại cổng sân bay của thành phố Vọng Hải một đoàn xe của thành ủy dừng lại. Dưới vô số ánh nhìn của các phóng viên Thư kí thành ủy. Lý Thái Thạch bước xuống tươi cười bắt tay chào tạm biệt đồng chí Nhiếp Chấn Bang.
Không trì hoãn thêm nữa ngay sau đó Nhiếp Chấn Bang tiến vào sân bay, hoàn tất thủ tục và lên máy bay.
Chuyến bay lúc một giờ chiều, đến bốn giờ kém mười lăm máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Ngoài cửa sân bay, các nhân viên văn phòng của thành phố Vọng Hải tại thủ đô vừa nhìn thấy chủ tịch Nhiếp bước ra là cả đoàn ùa vào đón.
Các nhân viên của văn phòng thành phố Vọng Hải tại Bắc Kinh, có thể Nhiếp Chấn Bang không biết họ là ai nhưng đối với họ thì họ lại biết rất rõ về hắn. Bản thân là một cán bộ lãnh đạo của thành phố Vọng Hải làm sao biết hết được nhân viên của mình trừ khi đó là các lãnh đạo chủ chốt trong thành ủy, vì những người đó hắn cần phải biết, lỡ khi có chạm mặt còn biết mà chào hỏi ?
Bên cạnh, Trưởng ban thư kí ủy ban nhân dân thành phố ông An Quốc Vũ tươi cười giới thiệu:
- Chủ tịch, cho phép tôi giới thiệu một chút vị này là Chủ nhiệm văn phòng thành phố Vọng Hải của chúng ta tại thủ đô - đồng chí Hùng Phượng.
An Quốc Vũ đã giới thiệu xong nhưng Nhiếp Chấn Bang vẫn đang chăm chú quan sát Hùng Phượng, đường đường là chủ nhiệm văn phòng của thành phố tại thủ đô lại là nữ giới. Mặc dù Nhiếp Chấn Bang không có ý kì thị nhưng vấn đề này thật không đơn giản. Chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô là một cơ quan với cơ cấu nhỏ nhưng trách nhiệm công việc thì không hề đơn giản chút nào. Hơn nữa Vọng Hải là một thành phố loại một. Do vậy nên phải trực tiếp thiết lập quan hệ với trung ương. Văn phòng đại diện thành phố phải đảm đương trách nhiệm này, so với các văn phòng khác thì gánh nặng hơn nhiều. Phải kết nối các bộ và ủy ban trung ương, nâng cao mối quan hệ. Trong các dịp lễ tết thay mặt thành phố Vọng Hải thăm hỏi, chúc mừng. Những việc này đều cần đến vai trò của văn phòng đại diện thành phố.
Đã là chủ nhiệm của một văn phòng đại diện của thành phố phải là người nguyên tắc và cứng rắn mới có thể đảm nhận được vai trò nặng nề này. Về điểm này đối với phụ nữ thì thật không dễ dàng.
Hùng Phượng là một phụ nữ khoảng ba lăm ba sáu tuổi, cao một mét bảy, dáng người thon thả, các giác quan rất nhạy bén đặc biệt là đôi mắt rất là thu hút. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà phân tích thì đây là một phụ nữ rất khó để nắm bắt, hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn cách ăn mặc cứ như là một cô gái ở độ tuổi hai mươi, cơ thể tràn đầy sức quyến rũ của một thiếu nữ.
Ngay lúc này, Hùng Phượng đưa tay ra bắt và nói:
- Chủ tịch Nhiếp , rất vui vì ngài đã tới đây chỉ đạo công tác thị sát.
Làn da nõn nà, giọng nói trầm bổng, du dương. Nhẹ nhàng nắm chặt rồi vội vàng buông tay. Quả không hổ là chủ nhiệm văn phòng ở thủ đô. Có thể vượt qua được Thạch Nghị Vũ để nắm giữ chức vụ này, hiện tại còn có một chỗ đứng nhất định đúng là một con người không hề đơn giản. Trước kia, thành phố Vọng Hải có được sự hỗ trợ từ trung ương cũng là nhờ một phần công lao không nhỏ của Hùng Phượng.
Nhiếp Chấn Bang liền gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Hùng, lần này tôi qua đây không có ý chỉ đạo gì cả, chỉ là có việc cần phiền đến văn phòng của đồng chí thôi.
Lần này qua đây là có việc muốn nhờ giúp đỡ. Về việc của thành phố Vọng Hải thì chẳng có gì phải giấu giếm cả. Tôi muốn nhờ người của văn phòng đi liên hệ giúp tôi.
Đối với những sự việc kiểu này thì Nhiếp Chấn Bang sẽ không lựa chọn cách chính mình đi liên hệ, có việc gì cần giúp đỡ cũng không thể hoàn toàn dựa vào sự quen biết của bản thân vì làm như vậy sẽ hình thành nên một lối suy nghĩ không tốt cho mọi người. Cho nên, lần này Nhiếp Chấn Bang qua đây có ý định muốn thông qua văn phòng đại diện thành phố, Ủy ban cải cách và phát triển liên hệ với người của Bộ giao thông. Nếu thành công thì quá tốt còn không đợi nghĩ thêm cách cũng không muộn.
Lúc này đây, Hùng Phượng mỉm cười và nói:
- Chủ tịch, ngài quá khách sáo rồi, phục vụ cho thành phố Vọng Hải là trách nhiệm của chúng tôi. Thưa các vị, mọi người trên đường đi đã vất vả rồi, chúng tôi đã sắp xếp xong xuôi phòng nghỉ ngơi cho các vị. Mời mọi người đi nghỉ trước đã.
Hai chiếc xe của thường vụ, một chiếc dành cho các vị lãnh đạo, một xe dành cho các nhân viên và thư kí. Trong xe của ban lãnh đạo gồm có chín người: cục trưởng giao thông Hạ Vũ Tường, trưởng ban thư kí An Quốc Vũ ngồi ở ghế sau, Nhiếp Chấn Bang và Lưu Cao Hoa ngồi ở ghế trước, ngay bên cạnh là chủ nhiệm văn phòng bà Hùng Phượng.
Vừa lên xe, Hùng Phượng cũng liền mở lời:
- Thưa chủ tịch cùng các vị lãnh đạo, hôm qua sau khi nhận được điện thoại tôi liền liên lạc với Vụ trưởng Hạ của Ủy ban cải cách và phát triển nhưng sau khi nghe ông ấy nhanh chóng phủ nhận sự việc này, tôi liền liên hệ với Vụ trưởng Lưu của bộ quy hoạch giao thông, ông ấy cũng nói là hoàn toàn không có sự việc như vậy.
Thông qua những lời này có thể nhận ra rằng, cách xử lí công việc của Hùng Phượng rất là khôn khéo, ngoài mặt thì cứ xem như là họ đang cố giữ bí mật, kiên quyết không nói nhưng trong ý tứ sâu xa hơn nữa là nhắc khéo Nhiếp Chấn Bang rằng: Có phải thành phố có sự nhầm lẫn nào không.
Nhiếp Chấn Bang tỏ ra rất là bình thản, những việc như thế này không cần phải vồn vả giải thích. Lưu Cao Hóa ngồi bên cạnh nhìn thấy sự điềm tĩnh của Nhiếp Chấn Bang nên có vài lài chia sẻ:
- Chủ nhiệm Hùng, tin tức từ thành phố nhất định là có nguồn tin đáng tin cậy. Về điểm này thì chủ nhiệm Hùng không cần phải băn khoan. Qua lần này chủ nhiệm có thể hẹn gặp hai phó lãnh đạo của hai bộ phận được không.
Hùng Phượng có vẻ hơi sửng sốt nhưng cũng mỉm cười và nói:
- Chủ tịch Lưu nói phải, xem ra việc họ bảo mật thông tin là có lý do chính đáng. Những sự việc có tầm quan trọng như thế này thì nhất định không thể tiết lộ ra ngoài. Thậm chí là về phần phó lãnh đạo như chủ tịch Lưu đây cũng hiểu rõ rằng các vị lãnh đạo của ủy ban thành phố ai ai cũng thông suốt vấn đề này. Trước kia khi chúng tôi còn đảm nhiệm phó chủ tịch lâm thời của tỉnh Phúc Kiến cũng cảm thấy rất là khó xử. Nhưng tôi sẽ hết sức triển khai vấn đề này , mong các vị lãnh đạo cho thêm chút thời gian.
Văn phòng của Vọng Hải được sắp xếp ở phía đông của thành phố cách tòa thị chính không xa lắm, có thể nói vị trí này đã được lựa chọn khá kĩ lưỡng, nằm sát với tòa án tối cao của thành phố.
Tầng bảy của tòa nhà, toàn bộ thuộc quyền sở hữn của Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải. Giờ đây xây dựng thành một khách sạn. Ngày bình thường cũng mở cửa kinh doanh, đây cũng được xem là một hoạt động của văn phòng hơn nữa nó cũng đem lại không ít lợi nhuận cho thành phố.
Ở đại sảnh lầu ba của khách sạn Vọng Hải, hai bàn tiệc đã được dọn ra. Về phương diện ẩm thực khá là có phong cách hơn nữa đầu bếp cũng là người có tay nghề cao.
Nhiếp Chấn Bang ngồi ở vị trí chủ trì bàn tiệc, các vị lãnh đạo khác cũng lần lượt ngồi, tiếp theo là chủ nhiệm văn phòng Hùng Phượng với phó chủ nhiệm Lưu Nghị và Lý Dần Bân cùng ngồi xuống
Tiếp theo đó, Hùng Phượng đứng dậy nâng ly nói:
- Thưa các vị, mọi người đã đến với chúng tôi để đôn đốc công việc của văn phòng đại diện chúng tôi, tôi thay mặt cho các nhân viên ở đây kính chúc mọi người một ly. Tôi sẽ cạn hết ly này, còn mọi người tùy ý.
Vừa dứt lời, Hùng Phượng một hơi cạn hết hai ly rượu nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...