Trùng Sinh Thế Gia Tử

Lúc này, trên khuôn mặt Lưu Minh Vũ thoáng hiện lên vẻ bối rối nhưng rất nhanh trấn tĩnh trở lại. Ông ta bước tới và khom lưng cúi chào:

- Chủ tịch, sao ngài lại tới đây?

Giờ phút này, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang lạnh lùng, hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói không chút khách sáo gì:

- Cục trưởng Lưu, tại sao tôi đến đây ư? Nếu tôi không đến đây thì làm sao có thể tận mắt chứng kiến sự việc như vậy xảy ra chứ? Đúng là coi trời bằng vung. Trong mắt anh có xem kỷ luật hay qui định ra gì không? Có phải anh cảm thấy ở đây anh là nhất, cả cái Cục Thu hút này không một ai dám quản anh vì thế anh thích thế nào thì làm thế ấy. Đi làm sao, anh tự xem bây giờ là mấy giờ rồi mà mới đi làm? Anh đây là đang chuẩn bị tan tầm đi? Đường đường là một đảng viên, một cán bộ cấp cao của Nhà nước mà lại làm như vậy, anh có xứng đáng là một Đảng viên nữa hay không?

Lúc đầu, Nhiếp Chấn Bang cho rằng, với những lời nói đó Lưu Minh Vũ chắc chắn sẽ cúi đầu nhận lỗi và không lời nào biện minh cho lỗi của hắn nhưng dự đoán của Nhiếp Chấn Bang lại hoàn toàn sai lầm.

Khi đó Lưu Minh Vũ có sững lại một chút nhưng lại tỏ ra oan ức cúi đầu nói:

- Chủ tịch phê bình rất đúng, tôi nhất định sẽ tiếp thu nhưng sự việc lần này là có nguyên do của nó, sáng nay một đoàn doanh nghiệp của Sở Nam Đại Phong đến đây khảo sát đầu tư, tôi đã đi cùng với họ.

Nhiếp Chấn Bang nhẹ giọng hỏi lại:

- Cái gì? Là thật ư? Vậy sao khi Cục trưởng Lưu tiến vào cổng chính nhìn thấy tôi lại vội vàng quay xe rời đi, điều này giải thích thế nào?

Sắc mặt của Lưu Minh Vũ thay đổi một chút nhưng lại một lần nữa hắn biện minh cho mình:


- Chủ tịch, thú thực là tôi rất xin lỗi nhưng khi xe vừa tiến vào cổng thì tôi phát hiện ra mình quên một số tài liệu ở khách sạn Vọng Hải nên mới vội vã quay lại lấy. Chủ tịch, không thấy ngài đang ở bên trong đúng là lỗi của tôi, tôi xin kiểm điểm sâu sắc sai lầm của mình.Đối với những hành vi không có tư cách của người lãnh đạo như vậy thì xin ngài cứ xử phạt.

Nghe kiểu giải thích ngụy biện của tên Lưu Minh Vũ này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã nhìn rõ con người hắn, sợ rằng khó thoát khỏi tội nên từ việc ngụy biện cho bản thân hắn đã tự nhận tội về mình, người ngoài nghe không hiểu còn tưởng rằng Chủ tịch là người hẹp hòi, tư thù cá nhân.

Nhưng sự tính toán của Lưu Minh Vũ đã sai, Nhiếp Chấn Bang đối với những mánh khóe kiểu này trước giờ đều không xem ra gì, cái gọi là lịch sử phải do người chiến thắng viết ra. Đối với câu nói này Nhiếp Chấn Bang có nhận thức sâu sắc hơn so với người bình thường, hơn nữa cứ như vậy bỏ qua cho tên Lưu Minh Vũ, khiến hắn tiếp tục coi trời bằng vung thì đó mới là tội không thể tha thứ.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:

- Đúng vậy chứ? Cư Bằng, anh và lão Quách đi đến khách sạn Vọng Hải xem xem có đoàn thực nghiệm Sở Nam Đại Phong không, nếu có thì mời họ tới đây một lát.

Nói dối cuối cùng vẫn là nói dối, Lưu Minh Vũ thật không ngờ Nhiếp Chấn Bang lại xử sự như vậy. Bình thường mà nói đi điều tra xem có hay không có một số người đó thì chẳng có gì đáng bàn nhưng giờ thì Lưu Minh Vũ đang nói dối, chính điều này đã khiến cho hắn ta một phen đau đầu.

Tối hôm qua, Lưu Minh Vũ có gặp gỡ với người của đoàn thực nghiệp Đại Phong và được họ mời dùng cơm nhưng từ hôm qua đến giờ thật sự là anh ta không gặp họ, một khi đã đối chất thì không biết điều gì sẽ xảy ra.

Sự việc đã đến mức này rồi, Lưu Minh Vũ biết giờ này hắn có nói gì cũng đã muộn chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Rất nhanh sau đó, chỉ chưa đầy mười phút Lí Cư Bằng đã mời được đoàn doanh nghiệp Đại Phong đến. Lý Cư Bằng nhoẻn cười giới thiệu:


- Thưa các vị, giới thiệu với mọi người, vị này là Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải của chúng ta, đồng chí Nhiếp Chấn Bang.

Chủ tịch, các vị này là đại diện cho doanh nghiệp Đại Phong, còn đây là ngài Âu Dương Ba chủ tịch hội đồng quản trị doanh nghiệp Đại Phong.

Nhiếp Chấn Bang quan sát Âu Dương Ba, một người với mái tóc ngắn thông minh, cao 1m75 thân hình cân đối. Trong ánh mắt có hiện lên sự sắc sảo lại có cả tư chất của một người thương nhân khôn ngoan.

Ngay lúc đó, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười và nói:

- Ngài Âu Dương, rất lấy làm vinh dự. Tôi thay mặt cho chính quyền thành phố Vọng Hải nồng nhiệt chào đón ngài đến thành phố của chúng tôi để đầu tư phát triển doanh nghiệp.

Ngừng một lát, Nhiếp Chấn Bang cũng không quá vòng vo mà đi ngay vào vấn đề chính:

- Ngài Âu Dương, lần này mời ngài qua đây là muốn ngài giúp chúng tôi xác minh lại một vấn đề, ngài và cục trưởng Lưu gặp nhau lần cuối là khi nào?

Lúc này đây, Lưu Minh Vũ đang đứng ngay bên cạnh Nhiếp Chấn Bang ánh mắt xoáy sâu vào Âu Dương Ba. Giờ thì Lưu Minh Vũ chỉ hy vọng Âu Dương Ba có thể hiểu được ám hiệu và cùng anh phối hợp thì chẳng những không có việc gì xảy ra mà ngược lại còn làm cho Nhiếp Chấn Bang mất mặt. Đây chính là thời điểm quyết định đến sự tồn vong của bản thân, Lưu Minh Vũ làm sao còn có thể băn khoăn đến việc Nhiếp Chấn Bang có mất mặt hay không chứ.

Trên thực tế, trong ánh mắt ám hiệu của Lưu Minh Vũ thì Âu Dương Ba đã sớm nhận ra, điều này không khó để đoán được. Chắc chắn là hôm nay Lưu Minh Vũ đã đi làm muộn. Thông qua bữa ăn tối hôm qua, Âu Dương Ba cũng đã hiểu được một phần về con người này. Anh ta là một người không dễ giao thiệp, lòng tham vô đáy. Mình là người đem tiền tới đây để đầu tư, nếu đổi lại là địa phương khác thì chẳng có sự đầu tư nào cả. Mọi điều kiện ưu đãi tốt đẹp đều do mình đưa đến nhưng đến Vọng Hải rồi mới thấy, không những không nhận được sự hợp tác mà ngược lại còn bị xem thường.Nếu không phải là Vọng Hải có ưu thế về vị trí địa lí thì Âu Dương Ba đã sớm quay về.


Đây là lần đầu tiên Âu Dương Ba gặp chủ tịch Nhiếp nhưng ông nhận thấy rằng con người này hoàn toàn là một cán bộ liêm khiết.

Đây là cách đánh giá của Âu Dương Ba đối với các cán bộ, quan chức. Người được gọi là cán bộ liêm khiết là người luôn tuân thủ luật doanh nghiệp, một lòng phát triển kinh tế đem lại sự giàu mạnh cho địa phương. Làm việc dưới sự quản lí của một người như vậy sẽ rất yên tâm, thoải mái không cần phải chú ý đến những sự việc hỗn tạp bên ngoài chỉ cần chuyên tâm làm tốt nhiệm vụ của mình là được, cũng chẳng cần đến cái gọi là xã giao. Nhưng nếu mình có vi phạm pháp luật thì sợ nhất là một người lãnh đạo như vậy.

Nhưng so với Lưu Minh vũ thì Âu Dương Ba đã chọn Nhiếp Chấn Bang, một người làm ăn chân chính như ông mà nói thì đây mới chính là điều ông cần.

Ông nói :

- Chủ tịch Nhiếp, hôm qua, tôi và cục trưởng Lưu sau khi ăn tối xong thì ai về nhà nấy, sáng hôm nay chúng tôi không có gặp nhau. Tôi định đến khu công nghệ cao của thành phố Vọng Hải thăm thú một chút. Tôi liên tục gọi cho cục trưởng Lưu nhưng không có ai bắt máy. Chủ tịch Nhiếp, xảy ra chuyện gì sao?

Âu Dương Ba vừa dứt lời thì mọi người trong hội trường ồ lên, tất cả cán bộ đều nhìn Lưu Minh Vũ bằng vẻ mặt thương hại còn La Tiểu Bình thì đang cười thầm trong lòng, thật là to gan, nếu nhận là đến muộn thì cùng lắm chỉ bị mắng một trận. Nhiếp Chấn Bang cũng không có lý do gì để trút giận, nhiều nhất thì cũng xử phạt qua loa, nếu thật sự bị cách chức thì mọi người sẽ cho rằng Nhiếp Chân Bang chuyện bé xé ra to gây ảnh hưởng không tốt. Nhưng giờ thì sao chứ? Mọi sự đã khác rồi. Giờ không chỉ là tội tắc trách, đi làm qua loa chiếu lệ mà hơn thế nữa là tội lừa gạt lãnh đạo. Trong qui định đây là một vấn đề mang tính nguyên tắc.

Nhiếp Chấn Bang gật đầu tỏ vẻ hài lòng, một doanh nhân như ông Âu Dương đây mà có thể làm được những điều như vậy thì thật không đơn giản, đúng là trong vạn người mới có một. Ngay lúc đó, ông căn dặn Lý Cư Bằng:

- Cậu đưa ông Âu Dương về khách sạn trước và nhớ gửi lại danh thiếp cho ông ấy, chỉ cần là hợp lý và hợp pháp thì chúng ta sẵn sàng chào đón doanh nghiệp Đại Phong đến Vọng Hải đầu tư.

Câu nói này cũng xem như là một lời hứa của Nhiếp Chấn Bang với Âu Dương Ba. Có sự cam kết này, sự đầu tư của doanh nghiệp Đại Phong như được bật đèn xanh, vô cùng thuận lợi.

Đợi cho Âu Dương Ba rời khỏi, Nhiếp Chấn Bang mới quay lại nhìn Lưu Minh Vũ trầm giọng nói:

- Anh Lưu, giờ anh có muốn nói gì không?


Lưu Minh Vũ cúi đầu không dám nói lời nào. Trong lúc này hắn còn có thể nói gì chứ, chỉ có thể im lặng mà thôi.

Nhìn xung quanh một lượt, Nhiếp Chấn Bang tức giận nói:

- Lưu Minh Vũ, lá gan của anh to thật đó. Ngang nhiên dám lừa gạt lãnh đạo cấp trên. Đi làm thì chỉ có hai tiếng đồng hồ.

Chẳng những không biết hối cãi, ngược lại còn dùng những thủ đoạn thấp hèn để che giấu cấp trên, những hành vi này thực sự rất tồi tệ. Về điểm này có thể chứng minh anh là người không có tổ chức kỉ luật hay tính nguyên tắc. Anh không xứng đáng là một đảng viên càng không xứng đáng là một cán bộ. Anh xem cả Cục Thu hút đầu tư mà ảm đạm như chùa bà Đanh, giống như một một ao nước tù đọng không có sức sống, đây có còn là một cục Thu hút đầu tư nữa không? Quản lí toàn bộ công tác thu hút đầu tư của thành phố đáng lẽ phải là một hình ảnh căng tràn sự sống mới đúng đằng này ở đây tôi chỉ thấy sự a dua theo cấp trên, làm việc không hiệu quả, tư tưởng thoái hóa biến chất mà còn tỏ ra như là một quan chức cao cấp vậy. Các anh đang đối phó với ai? Đây không đơn giản và việc không hoàn thành nhiệm vụ và nghiêm trọng hơn nữa đó là sự tắc trách.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang quay sang bảo An Quốc Vũ:

- Trưởng thư ký An lập tức cho Ủy ban Kỷ luật thành phố đến kiểm tra, gọi cho thư kí Tương Hoa Quang báo cáo tình hình ở đây. Mời Ủy ban Kỷ luật thành phố tiến hành điều tra đối với đồng chí Lưu Minh Vũ. Đồng thời, thay mặt tôi thông qua kiến nghị đến thư kí thành ủy Thạch, thư kí Tề và bộ trưởng Lưu lập tức đình chức Cục trưởng cục Thu hút đầu tư của đồng chí Lưu Minh Vũ. Mọi công việc của Cục tạm thời do phó cục trưởng La Tiểu Binh đảm nhiệm.

Ai cũng không ngờ rằng, Nhiếp Chấn Bang lại mạnh tay như vậy. Trong tình hình này mà không cần triệu tập Ủy ban thường vụ đã tuyên bố rõ ràng mọi việc.

Lưu Minh Vũ lúc này mới làm ầm ĩ lên:

- Nhiếp Chấn Bang, ông dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà đình chức tôi , việc này chỉ mình ông nói là được sao, ông chẳng qua chỉ là chủ tịch thành phố, việc này cần phải thông qua họp Ủy ban thường vụ thành phố biểu quyết.

Giờ đây, Lưu Minh Vũ như chó cùng rứt giậu, trong tình huống này thì chẳng còn gì là khách khí nữa, anh ta hét vào mặt Nhiếp Chấn Bang.Những lời này làm cho Nhiếp Chân Bang phải cau mày nói:

- Dựa vào cái gì ư? Dựa vào việc anh lơ là nhiệm vụ, dựa vào việc anh ngồi không ăn bám, dựa vào việc anh lừa gạt lãnh đạo và dựa vào việc tôi là Nhiếp Chấn Bang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui