Trùng Sinh Thế Gia Tử

Nghe Nhiếp Chấn Bang nói dì Trương cũng không dám chậm trễ, tuy rằng dì Trương rất thật thà, không muốn “Đi cửa sau”, nhưng vẫn muốn giúp con trai có thể có cơ hội thanh minh, dù sao tấm lòng của người làm cha mẹ luôn hy vọng con mình được sống tốt hơn.

Dì Trương lập tức gọi cho Phương Ba nói:

- Ba Ba, con đang làm gì đó? Mau ra khu nhà ở Thành ủy, Chủ tịch thành phố Nhiếp muốn gặp con.

Phương Ba định nói thì điện thoại ngắt luôn, cậu có chút ngạc nhiên, cậu biết mẹ mình làm giúp việc ở trong nhà Chủ tịch thành phố Nhiếp, mặc dù trong lòng rất không thích việc mẹ đi làm công việc hầu hạ người khác này.

Nhưng, Phương Ba cũng không phải loại người bảo thủ, thời đại này năng lực không phải là thứ quan trọng nhất, cho dù mình có năng lực thế nào nhưng không có cơ hội thể hiện khả năng cũng không được. Việc sau khi mẹ đến đó làm việc, mình lại có thể vào Cục Thu hút đầu tư, làm cho Phương Ba hiểu thêm rất nhiều.

Lúc này nghe mẹ nói vậy, Phương Ba không dám chậm trễ, lập tức cầm cặp công văn của mình đi ra ngoài.

Ngồi taxi từ Đồng Bình khu đến khu nhà ở của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đi qua cầu lớn Vọng Hải sang đảo Vọng Hải mất khoảng hai mươi phút.

Nhiếp Chấn Bang đang ngồi ăn hoa quả và xem sách Triết học kinh tế, khoảng nửa giờ sau ngoài cửa có tiếng chuông, dì Trương vừa nghe thấy lập tức đứng lên.

Sau k hi mở cửa cho con trai vào, dì Trương hạ giọng nói:

- Ba Ba, chút nữa Chủ tịch thành phố Nhiếp hỏi con thì con nói về chuyện ở cơ quan, vì chuyện gì mà bị đuổi, phải nói đúng sự thật không được giấu diếm cái gì, biết chưa?


“Tấm lòng cha mẹ như trời biển”

Nhiếp Chấn Bang lúc này nghe thấy lời dặn của dì Trương trong lòng cũng có chút xúc động, lập tức đứng lên, hơi nghiêng đầu nói:

- Tiểu Phương à, vào ngồi đi.

Đợi dì Trương rót nước cho mình và Phương Ba, Nhiếp Chấn Bang cũng quan sát cậu thanh niên trước mặt, dáng người không cao lắm chỉ khoảng một mét bẩy, hình thể rất cân xứng, mày kiếm mắt sáng, có vẻ rất khôi ngô, chỉ nhìn bề ngoài thì thấy Phương Ba cũng không tầm thường.

Nhìn Phương Ba, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:

- Tiểu Phương, cậu có một người mẹ đáng kính.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang xua tay ngăn Phương Ba nói rồi tiếp tục:

- Tiểu Phương, cậu không cần nghĩ là mẹ cậu giúp cậu “Đi cửa sau”, thực ra lòng tự trọng mẹ cậu rất cao, tôi tin là tính cách của cậu cũng có ảnh hưởng của dì Trương, cho nên chắc chắn cậu phải tin tưởng mẹ của mình. Tôi tìm cậu không phải là vì lời nói của mẹ cậu, mà là vì tôi muốn từ chỗ cậu tìm hiểu một chút tình hình của Cục Thu hút đầu tư, cậu có thể nói một chút, Lưu Minh Vũ tại sao lại đuổi cậu không?

Nhìn Phương Ba, Nhiếp Chấn Bang nói tiếp:

- Đuổi nhân viên công chức nhà nước không phải là việc nhỏ, đó là việc đập bát cơm người ta, chuyện như vậy không phải một mình Lưu Minh Vũ có thể quyết định, cần phải thông qua họp tổ Đảng của Cục, sau khi thông qua bỏ phiếu còn phải đăng báo biên ủy và bộ phận nhân sự mới có thể có hiệu lực.


Dì Trương bưng chén trà đi ra, đầu tiên là đặt trước mặt Nhiếp Chấn Bang chén trà Tử sa rồi để một chén trà nhỏ ở trước mặt Phương Ba, hạ giọng nói:

- Ba Ba, cẩn thận báo cáo công việc với Chủ tịch thành phố.

Làm việc ở chỗ Nhiếp Chấn Bang lâu nên dì Trương cũng “Mưa dầm thấm đất” hiểu được không ít thuật ngữ quan trường.

Những lời này Phương Ba cũng hiểu, Chủ tịch Nhiếp quả nhiên công chính vô tư giống như lời đồn, lúc này cậu ta cũng hiểu thêm là mẹ mình căn bản không có khả năng ảnh hưởng đến bất cứ quyết định gì của Chủ tịch Nhiếp, lời nói vừa rồi cũng là có ý đó. Chủ tịch thành phố Nhiếp chỉ ra là muốn đuổi là phải thông qua họp bỏ phiếu của tổ Đảng, bây giờ tình hình của mình là bị đuổi, điều này nói rõ phần lớn thành viên tổ Đảng của bộ máy đều đồng ý đuổi mình, điều này cũng nói là mình làm việc không tốt sao?

Lập tức Phương Ba nói:

- Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Lưu sở dĩ muốn đuổi tôi chủ yếu vì tôi ở trong Cục qua mặt Lưu Bằng cháu trai ông ta.

Thái độ của Phương Ba làm Nhiếp Chấn Bang thầm khen, dì Trương gia giáo đáng tin cậy. Nói về lý, Lưu Minh Vũ đuổi cậu ra, lúc này ngồi trước mặt lãnh đạo thân thiết, Phương Ba hoàn toàn có thể dùng lời của mình gọi thẳng Lưu Minh Vũ, nhưng Phương Ba vẫn gọi là Cục trưởng Lưu, điều này đã nói lên cậu Phương Ba này không phải loại người bụng dạ hẹp hòi.

- Qua mặt? Là chuyện gì?

Nhiếp Chấn Bang càng tò mò, chẳng lẽ trong Cục Thu hút đầu tư còn có danh hiệu gì có thể đoạt?

- Chủ tịch thành phố, là thế này, lần trước, Cục Thu hút đầu tư phụ trách phần công tác thu hút đầu tư của tập đoàn Á Hải, vì vậy tôi làm một bản phươngán thu hút đầu tư, đã nhận được sự tán thưởng của đồng chí La Tiểu Binh Phó cục trưởng Cục Thu hút đầu tư. Lúc đó Lưu Bằng cũng làm một phương án, Lưu Minh Vũ nhất quyết chọn phương án của Lưu Bằng, nhưng cuối cùng công tác thu hút đầu tư không tốt, Cục trưởng Lưu bị ông phê bình, trong Cục có không ít lời nói là phương án của tôi cụ thể hơn, tốt hơn so với của Lưu Bằng. Cứ như vậy, Cục trưởng Lưu không thích tôi, hôm trước trong Cục mở cuộc họp tổ Đảng, Cục trưởng Lưu đề nghị phải đuổi tôi lý do là không chăm chỉ phụ trách công việc, lúc là quân nhân thì đào ngũ...


Phương Ba hơi ngập ngừng sắp xếp từ ngữ rồi nói một mạch.

Nghe xong Nhiếp Chấn Bang ngây ngẩn cả người, Cục trưởng Lưu Minh Vũ Cục Thu hút đầu tư này thật đúng là được đấy, nhìn dáng vẻ hàng ngày cũng tỏ ra có vẻ nghiêm túc, uy quyền của hắn so với Chủ tịch thành phố còn lớn hơn. Thật không ngờ là loại người này, cho dù Phương Ba thật sự là không chăm chỉ, quân nhân đào ngũ, chuyện như vậy ở trong thể chế chính phủ có rất nhiều: ngồi không ăn bám, lúc đi làm chơi điện tử trên máy tính, đọc tiểu thuyết ...nhiều nhiều. Nếu kỷ luật nghiêm túc cùng lắm là xử phạt chứ không đáng bị đuổi, chuyện này rõ ràng là lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút, nhìn Phương Ba nói:

- Tiểu Phương, phương án thu hút đầu tư của cậu có mang tới không?

Phương Ba gật đầu, lập tức lấy từ trong cặp công văn của mình ra, toàn bộ phương án viết tay, chữ rất chỉnh tề, từ điểm này cũng thấy Phương Ba thực sự dùng tâm huyết để làm.

Phương án cũng không dài, nhắm thẳng vào trọng tâm là đối mặt với cục diện rối rắm của tập đoàn Á Hải, cho nên không đến mười phút Nhiếp Chấn Bang đã xem xong toàn bộ.

Lúc này trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng chấn động, cậu Phương Ba này đúng là một nhân tài, toàn bộ phương án làm rất chi tiết, trình tự rõ ràng, có thể nói là một phương án xuất sắc, quan trọng hơn là toàn bộ phương án có tính thực thi rất tốt, trong lĩnh vực thu hút đầu tư lần đầu tiên đưa ra cách làm hoàn thuế đầu tư.

Trong trí nhớ, Nhiếp Chấn Bang cũng không nhớ rõ loại cách làm này bắt đầu từ lúc nào, nhưng hiện nay chính sách thu hút đầu tư chủ yếu là chính sách “Ba miễn, ba giảm một nửa”. Hoàn thuế đầu tư, phục vụ theo hình thức giúp việc có thể nói là vô cùng mới mẻ độc đáo, hơn nữa trong phương án của Phương Ba thì Cục Thu hút đầu tư sẽ tạo thành mấy tổ nhỏ tiến hành thu hút đầu tư chuyên nghiệp ở các khu vực đông Quảng Châu, Giang Bắc, Giang Nam, Hồ Nam, Bắc Kinh và thành phố Thiên Cô.

Có thể nói, nếu phương án này có thể thực thi toàn bộ thì chuyện lộn xộn tập đoàn Á Hải để lại căn bản sẽ không cần kêu gọi bọn Dương An Bang mà kinh tế trong nước hoàn toàn có thể hạn chế hết mấy thứ này.

Quá giỏi, quá giỏi, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng tăng thêm nhiều thiện cảm với Phương Ba, chuyện này nhất định là sai lầm của Lưu Minh Vũ, đối với Cục trưởng này của Cục Thu hút đầu tư, Nhiếp Chấn Bang tới bây giờ cũng không ưa gì, công tác thu hút đầu tư của Vọng Hải lộn xộn, Lưu Minh Vũ làm Cục trưởng cũng phải chịu trách nhiệm.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:


- Tiểu Phương, chuyện này cậu không cần lộ ra ngoài, ngày mai tôi sẽ đi Cục Thu hút đầu tư một chuyến.

Bẩy giờ sáng hôm sau Nhiếp Chấn Bang đã ăn xong món sủi cảo hấp là đặc sản của huyện Sa Phúc Kiến.

Dì Trương là người gốc huyện Sa, trình độ nấu ăn rất giỏi, đó cũng là điểm Nhiếp Chấn Bang hài lòng, dường như có dì Trương giúp việc ở bên cạnh thì những chuyện lặt vặt trong cuộc sống của mình không cần phải lo lắng nữa.

Đúng bảy giờ, xe số hai của Thành ủy đỗ ngoài cửa, bên cạnh ghế lái Lý Cư Bằng đã mở cửa xe đi xuống.

Nhiếp Chấn Bang cầm cặp của mình đi ra ngoài, Lý Cư Bằng thành thục đón lấy cặp trong tay Nhiếp Chấn Bang, nói:

- Chủ tịch thành phố, bây giờ đi thẳng tới trung tâm triển lãm có sớm quá hay không.

Trung tâm triển lãm tám giờ mới mở cửa, ý của Nhiếp Chấn Bang vốn là không kinh động bất cứ người nào mà đi khảo sát thực địa một chút, nghe một chút các đại biểu ngành sản xuất du lịch, các công ty du lịch có ý tưởng thực sự gì, nhưng chuyện tối qua làm Nhiếp Chấn Bang tạm thời hủy bỏ kế hoạch này. Trầm giọng nói:

- Đi Ủy ban nhân dân thành phố trước, ngoài ra thông báo Trưởng ban thư ký An là tám giờ sáng hôm nay tôi đi cục Thu hút đầu tư.

Nói xong Lý Cư Bằng có vẻ có chút do dự nói:

- Chủ tịch thành phố, bây giờ đi có gấp gáp thời gian hay không.

Nhiếp Chấn Bang lạnh nhạt nói:

- Gấp gáp, cái tôi muốn chính là gấp gáp, tôi hy vọng được thấy chính là tình hình làm việc hàng ngày của bọn họ thế nào, coi như đây là một lần tập kích bất ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui