Khoảng ba ngày sau khi tổng kiểm tra đột kích khách sạn Kim Đỉnh, chỗ tầng bốn khách sạn vẫn bị niêm phong, hơn nữa ông chủ khách sạn Kim Đỉnh thành khẩn nộp ba triệu tiền phạt. Sau đó, trong khoảng thời gian ngắn các quán bar trong cả thành phố đều chấn động, ngay cả Kim Đỉnh là công ty có chỗ dựa vững chắc như vậy cũng chịu thua thì những người khác nếu còn không hiểu tình thế thì chỉ nên tự đóng cửa mà về nhà.
Lúc này là giờ cao điểm đi làm, ở cổng của Cục Công an thành phố Lương Khê, không ít cảnh sát nhân dân đều lục tục tới trụ sở để bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
Đúng lúc đó bốn, năm chiếc công vụ tạo ra tiếng phanh gấp dừng ở cổng Cục Công an thành phố, trên xe đi xuống một đám nam nữ già trẻ, cầm đầu là một phụ nữ to béo khoảng ba mươi tám, ba mươi chín tuổi, mắt tam giác, thỉnh thoảng lại lóe lên tia hung dữ, vung tay the thé nói:
- Kéo hết biểu ngữ lên cho bà, hôm nay chúng ta đến để xem đây có còn là trời đất của Đảng Cộng sản không, dưới đất trời này mà Cục Công an này giết người bừa bãi, bại hoại danh tiếng, còn có người quản hay không.
Thấy cảnh này, ba người bảo vệ đứng gác ở cổng lao đến, trong đó cầm đầu là Trưởng phòng phòng Bảo vệ đó là cảnh sát chính thức, nhìn thấy những người này, lớn tiếng quát:
- Làm gì? Đang làm gì? Mấy người là ai mà dám gây rối ở cổng Cục Công an, lập tức đem những thứ linh tinh này cất đi, có chuyện gì thì cho vài người vào phòng Thông tin đối ngoại trong Cục. Nếu không, đi Cục Thông tin Đối ngoại thành phố cũng được, đây là gây rối trật tự cơ quan nhà nước, là phạm pháp.
- Ơ? Có một lãnh đạo, phạm pháp? Bà cũng mặc kệ, những người của Cục Công an ép chồng bà chết, còn nói xấu chồng bà chơi gái ở bên ngoài, làm xấu thanh danh chồng bà, bà nói cho chúng mày, hôm nay bà dẫn theo họ hàng đến đây nói chuyện.
Hoàng Thu Nga lúc này cũng đáo để nói lại.
Lúc này Hoàng Thu Nga nhớ lời Hoa thiếu gia, làm xong việc thì phần đời sau này không phải lo.
Bọn nam nữ già trẻ bên cạnh đều là Quách Ngọc Long bỏ tiền ra thuê, vài người già trẻ nhỏ đều là người nhà bọn lưu manh, lần này đến đây là định gây rối, chuyện càng ầm ỹ càng tốt, chỉ có như vậy mới có thể làm cho Nhiếp Chấn Bang khó chịu.
Cho nên, đối với lời nói của Trưởng phòng phòng Bảo vệ, những người này cũng không sợ hãi, một người đàn ông trung niên trong đó kêu gào:
- Dọa tôi? Tôi là dọa mà lớn đấy? Treo, đem biểu ngữ treo lên, bên đài truyền hình chúng ta đã thông báo rồi, để cho mấy người này nhìn cho rõ đây là cơ quan chính phủ nhà nước, đây là cục Công an thành phố mà giết người bừa bãi không chịu trách nhiệm như thế.
“Yêu cầu Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố truy cứu trách nhiệm Cục trưởng Công an thành phố." một biểu ngữ màu đỏ treo lên rất nhanh, chữ phía trên là chữ đậm màu trắng hết sức bắt mắt “Giết người bừa bãi, coi thường sinh mạng, trả lại công bằng, nghiêm trị hung thủ”
Cùng lúc đó con của Hoàng Thu Nga dẫn theo vài đứa trẻ quỳ gối ở bên cạnh, trước mặt để mấy giấy tờ viết bằng giấy trắng. Tất cả đã đổi trắng thay đen, từ chuyện Lý Diệu Tổ chơi gái được nhào nặn thành Lý Diệu Tổ là một cán bộ nhà nước chí công vô tư, hình tượng sáng chói, buổi tối ở tầng năm khách sạn Kim Đỉnh bị Cục Công an thành phố vu cáo hãm hại là chơi gái rồi bị người của Cục Công an đẩy xuống đất mà chết.
Nếu người nào không hiểu chuyện mà nhìn thấy cảnh này sẽ rất xúc động, lúc này ở đó đã tụ tập mười mấy người đứng xem.
Chuyện ầm ỹ như vậy đã làm kinh động đến Cục Công an thành phố từ lâu, hiện giờ bên cạnh lại có thêm mấy chiếc xe, phóng viên truyền thông đến từ Giang Châu mang theo đủ kiểu thiết bị chạy đến quay chụp đám người Hoàng Thu Nga.
Hoàng Thu Nga lúc này vẻ mặt đau khổ, hận thù, hoàn toàn coi mình là một người bị hại, còn Cục Công an thành phố thì đã trở thành bọn khốn khiếp không chuyện ác nào không dám làm, để che dấu chân tướng nên đổ hết nước bẩn lên người.
Bây giờ Trần Nhạc đã dẫn theo lãnh đạo liên quan của Cục Công an thành phố, vẻ mặt Trần Nhạc trầm ngâm nhìn những biểu ngữ, đám người vây xung quanh.
Trong lòng rất tức giận, không ngờ là bản thân mình thì e dè gìn giữ thanh danh cho Lý Diệu Tổ nên cố ý xử lý sự việc rất nhẹ nhàng nhưng bây giờ lại có một đứa điêu ngoa chạy tới.
Trần Nhạc vừa đi ra, Hoàng Thu Nga ngay lập tức xông lên thể hiện rõ mình là người đàn bà chanh chua đanh đá, đưa tay cào cấu
Các thủ đoạn đều đem ra hết.
Trường hợp thế này cũng không cần Trần Nhạc ra tay, mấy người cảnh sát bên cạnh vọt lên bắt gọn Hoàng Thu Nga.
Lúc này, vài phóng viên đã chạy ra chỗ Trần Nhạc.
- Xin chào, xin hỏi chuyện Cục Công an thành phố Lương Khê giết người bừa bãi Cục Công an thành phố có điều gì muốn nói không? Xin hỏi, cục trưởng Trần của Cục Công an các anh có ở nhà hay không? Chúng tôi có thể phỏng vấn Trần cục trưởng được không?
Phóng viên hỏi liên tiếp.
Trần Nhạc nhìn phóng viên một cái, lập tức nói:
- Tôi chính là Cục trưởng Công an thành phố Trần Nhạc, đối với vụ án Lý Diệu Tổ Cục công an thành phố chúng tôi sẽ có thông báo mời dự họp báo công khai, đề nghị mọi người phải hiểu rõ thật giả, không nên để một số người cố tình che mắt.
Phóng viên rất nhanh nhạy, ngay lập tức nắm được ý chính trong lời nói:
- Trần cục trưởng, xin hỏi “Che mắt” theo như lời của ông có phải là nói vụ án này có ẩn tình hay không hay là nói Phó chủ tịch quận Lý Diệu Tổ đúng là bị bắt trong khi chơi gái?
- Đồng chí phóng viên, vụ án này cũng vì suy nghĩ cho thanh danh của Lý Diệu Tổ nên chúng tôi luôn giữ bí mật, nhưng anh đã hỏi thì tôi cũng nói một chút.
Trần Nhạc thản nhiên nhìn Hoàng Thu Nga cười lạnh trong lòng, còn muốn đổi trắng thay đen mà không biết mình đã chuẩn bị sẵn để đối phó với mấy chuyện này.
Trần Nhạc lập tức nói:
- Ngày hai mươi sáu tháng tám Cục công an thành phố chúng ta tiến hành đột kích kiểm tra các khách sạn trong toàn thành phố, trong quá trình kiểm tra Bích thủy vịnh thủy tầng bốn khách sạn Kim Đỉnh, Lý Diệu Tổ trong khi trốn tránh nhân viên chấp pháp của tôi kiểm tra đã lỡ tay ngã từ bên ngoài tường của tầng bốn tường xuống đất, đầu vỡ tan, chết tại chỗ....
Trần Nhạc chưa dứt lời thì Hoàng Thu Nga lập tức hét:
- Trần Nhạc, ông vu oan, Diệu Tổ của nhà chúng tôi từ trước đến nay luôn thành thật, trong công việc luôn cẩn thận, chăm chỉ thật thà, không bậy bạ ở bên ngoài, tiếng tăm ở Lương Giang rất tốt, ông đang hãm hại, tôi có chứng cớ và người làm chứng chứng minh chồng tôi lúc ấy không ở tầng bốn.
Hoàng Thu Nga cười nhạt, chuyện này bọn Trần Nhạc chắc chắn không đề phòng, sau khi xảy ra chuyện chẳng có chứng cớ gì, hơn nữa chỗ Quách Ngọc Long cũng nói với mình rồi, cùng ở với Lý Diệu Tổ lúc đó có một kỹ thuật viên thì Quách Ngọc Long đã sắp xếp cho rời khỏi Lương Khê, rời khỏi Giang Bắc, về chuyện quần áo thì mình có thể vu cho đám Trần Nhạc cố ý cởi ra, dù sao muốn tìm người chứng kiến tại chỗ cũng rất khó. Chuyện này giống là cãi nhau trong nhà, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, tục ngữ nói: Quan thanh liêm cũng khó xử việc nhà. Bây giờ Trần Nhạc không đề phòng, chỉ cần mình cứ nói là Cục công an đang hãm hại thì chỗ ngồi của Trần Nhạc không mất cũng phải bị xử phạt.
Dựa vào suy đoán theo lẽ thường, chỗ Kim Đỉnh thành khẩn nộp tiền phạt, chỗ mình đã nhận thi thể đem hoả táng cũng không biểu hiện ra chuyện khác thường.
Với chuyện này Trần Nhạc chắc chắn không đề phòng.
Nhưng Hoàng Thu Nga lại không ngờ là Trần Nhạc đã có sự chuẩn bị kỹ càng với chuyện này.
Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, bản thân mình vốn còn muốn để cho Lý Diệu Tổ giữ lại chút thể diện nhưng một khi đã như vậy thì cũng không khách khí, “Người ác thì có người ác xử”, “Con Hổ mà không ra oai thì bị coi là con Mèo ốm”
Trần Nhạc lập tức cũng không khách sáo nói:
- Cô nói thì cũng phải có chứng cớ, chồng cô chết thế nào đương nhiên có kết quả công bằng.
Trần Nhạc nói tiếp:
- Cũng được, một khi đã vậy thì tin tức phỏng vấn tiếp theo tôi sẽ nói sơ qua một chút.
Nhìn vẻ tự tin của Trần Nhạc, trong lòng Hoàng Thu Nga có một cảm giác sợ hãi mơ hồ, Trần Nhạc nói:
- Khi chúng tôi đột kích kiểm tra, đài truyền hình thành phố cử ra ba tổ phóng viên đưa tin trực tiếp của hiện trường, về mặt này các vị có thể đoán được chuyện là thật hay giả. Ngoài ra trong hồ sơ vụ Lý Diệu Tổ tuy rằng quần áo để lại ở hiện trường đã được nhận về nhưng chúng tôi cũng tiến hành chụp ảnh giữ lại hiện trường, đã tiến hành giám định dấu vân tay bám ở trên cửa sổ xác nhận chính là của Lý Diệu Tổ, tôi tin là những chứng cớ này có thể nói rõ tình hình...
Vừa nghe mấy câu này Hoàng Thu Nga rũ cả người, thật không ngờ chỗ Trần Nhạc đã có sự chuẩn bị, nếu thế này cứ làm ầm ỹ tiếp thì chẳng còn ý nghĩa gì, ầm ỹ lên cũng chỉ thêm trò cười mà thôi, đến lúc đó có khi mình cũng chẳng có mặt mũi nào nhìn người khác.
Thấy Hoàng Thu Nga ỉu xìu bỏ đi các phóng viên cũng hiểu chuyện thế nào, nhưng Trần Nhạc cũng không dễ bỏ qua như vậy, đã nói là mở họp báo nên buổi chiều Trần Nhạc mở cuộc họp báo đúng giờ, đưa ra giấy chứng nhận giám định vân tay và ghi chép lời khai của kỹ thuật viên tại hiện trường, cũng cung cấp vài căn cứ chính xác của người chứng kiến, chuyện đến mức này coi như sáng tỏ.
Cùng lúc Hoàng Thu Nga dẫn theo hai người anh em tức giận xông vào khách sạn Kim Đỉnh, vừa vào cửa Hoàng Thu Nga lộ vẻ đanh đá túm lấy một người lễ tân nói:
- Quách tổng của mấy người đâu, tôi tìm Quách Ngọc Long.
Thành phố Lương Khê chỉ có như vậy, chuyện ở Cục Công an thành phố đã đến tai Quách Ngọc Long từ lâu, để phối hợp Lý Quốc Hoa cho Hoàng Thu Nga đi gây rối, Quách Ngọc Long đã đưa trước cho Hoàng Thu Nga một trăm ngàn đồng, theo thỏa thuận sau khi chuyện thành công sẽ đưa năm trăm ngàn, nhưng đã thất bại rồi thì không dễ nói như vậy.
Quách Ngọc Long không gặp và cũng sắp xếp xong từ lâu, lúc này Giám đốc điều hành đi tới:
- Bà Hoàng, Quách tổng đã dặn là chuyện này dừng tại đây, về sau hai bên không dính dáng gì với nhau.
Vừa nghe thấy câu này Hoàng Thu Nga liền nhảy dựng lên quát:
- Cái gì?
- Quách Ngọc Long dám chơi bà sao? Hắn dám đắc tội với nhà họ Lý? Không muốn sống nữa à?
- Bà Hoàng, mời bà ăn nói tử tế một chút, tôi không biết bà nói đến nhà họ Lý cái gì, bà bây giờ là một góa phụ thì cũng tính là người nhà họ Lý sao?
Giám đốc điều hành đã được Quách Ngọc Long bày cho nói nên cũng không sợ hãi.
Nói xong lại gọi bảo vệ bên cạnh:
- Bảo vệ, đuổi ba người này ra.
- Các anh làm việc kiểu gì, người lung tung cũng cho vào, chỗ này là khách sạn năm sao chứ không phải là nhà từ thiện, còn để cho họ vào thì mấy người không cần làm việc nữa.
Các nhân viên an ninh tự dưng bị mắng trong lòng cũng khó chịu, Hoàng Thu Nga xông vào tiếp thì bị bảo vệ đẩy ngã trên mặt đất, ra tay tiếp chỉ sợ những người này sẽ đánh người.
Cả nhà Hoàng Thu Nga trước kia hoàn toàn dựa vào vị trí của Lý Diệu Tổ mà ngang ngược, mất đi chỗ dựa vững chắc này thì cũng không dám nữa.
- Không được, bà đây không thể cứ thế mà thôi, Quách Ngọc Long không ra mặt, dám chơi bà thì bà đi tìm Lý Quốc Hoa, dây với bà cùng lắm thì một đập cho tan nát.
Lúc này Hoàng Thu Nga giống như bị điên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...