Trùng Sinh Thế Gia Tử

Biểu hiện bên ngoài của George Soros rất ung dung, nhưng trong nội tâm lại có chút bất an lo lắng. Đây không phải khả năng đặc biệt gì, chỉ có điều, là một nhân vật đứng đầu lâu dài trong giới tài chính có thể hô mưa gọi gió, George Soros cũng đã rèn luyện sự cảnh giác thành chuyện hàng ngày.

Vừa lúc đó, Laerke chạy gấp vào văn phòng, điều này làm cho George Soros có chút khó chịu, trợ lý Laerke này từ trước đến nay luôn điềm đạm, làm việc chắc chắn, sao hôm nay lại trở thành như vậy, ông trầm giọng hỏi:

- Laerke, chúa ơi cậu làm cái gì vậy? Có hỏa hoạn sao?

Laerke có vẻ rất gấp rút, lo lắng nói:

- Ăn vào rồi, ăn vào toàn bộ rồi.

Nghe được những câu này của Laerke, George Soros điều chỉnh lại chỗ ngồi, trầm giọng nói:

- Laerke, truyền lệnh của ta, lượng cổ phiếu chúng ta tăng khống chỉ số mà có được, hiện giờ tìm cách nhanh nhất bán đi toàn bộ số đang giữ, có thể bán được bao nhiêu thì bán bấy nhiêu. Chúng ta thua rồi.

Lúc này tiếp tục đấu cũng không còn ý nghĩa gì, George Soros cũng không phải loại thua không dám chịu. Cầm điện thoại lên, gọi điện cho các liên minh khác trong hội vốn lưu động quốc tế, đều biểu đạt ý của mình là trong khoảng thời gian ngắn vốn lưu động sẽ bắt đầu rối loạn, mạnh ai nấy lo, sau đó sẽ bù đắp tổn thất.

Bên này, Nhiếp Chấn Bang nhìn đến đây cũng thở phào được một cái, tay xiết chặt lại. Giờ phút này sau khi hoàn thành trận đánh cuối cùng trong chiến dịch này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có cảm giác nghĩ mà thấy sợ, chỉ cần sơ sẩy một chút thì toàn bộ tiến trình được lên kế hoạch có thể bị hủy hoại hoàn toàn. Theo năng lực của các thế hệ trong Nhiếp gia, nếu muốn quật khởi chỉ e mong tới đời sau, nhưng may mắn thay cuối cùng đã thắng.

Trong thời gian mấy ngày sau đó, chỉ số cổ phiếu tiếp tục tăng lên, sau một tuần, chỉ sô lại một lần nữa vượt mức 8200, mà tỷ suất hối đoái cũng duy trì mức độ 7.5:1, lúc này có thể nói mọi chuyện đã kết thúc.

Hàn Kỳ lúc này bước vào phòng làm việc, nhìn thần thái Nhiếp Chấn Bang đã không còn khẩn trương như 20 ngày trước đó, thoải mái nói:

- Nhiếp tiên sinh, vừa rồi nhận được điện thoại của Lý Siêu Nhân và các phú hào Đông Cảng, Ủy ban nhân dân đặc biệt quận cùng với giới nhân sĩ thương nhân Đông Cảng và Hồng Kông đã chuẩn bị một bữa tiệc mừng buổi tối, mời ngài tham gia.

Nhiếp Chấn Bang lúc này lại không hề chần chừ, từ sau khi hoàn thành chiến dịch, thân phận của mình sẽ trở lại làm Chủ tịch thành phố Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê. Làm Chủ tịch thành phố thì công việc quan trọng nhất là gì, chính là phát triển kinh tế thành phố Lương Khê, hiện giờ không phải là một cơ hội tốt để thu hút đầu tư sao?

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:

- Tôi thì không có vấn đề gì. Nếu Ủy ban nhân dân đặc biệt quận đã mời, thân là đại diện tổ công tác Trung ương đương nhiên tôi sẽ tham gia, đây chẳng những là thắng lợi của Đông Cảng, còn là thắng lợi của TQ.


Ngày 9 tháng 8.

Ủy ban nhân dân đặc biệt quận Đông Cảng tổ chức một bữa tiệc tại phòng tiệc của dinh thự. Giờ phút này, nơi này đã mời những thành phần được quan tâm nhất toàn bộ Đông Cảng tham gia, có thể nói, những người quyền thế nhất Đông Cảng đều đang có mặt tại đây.

Bên ngoài biệt thự giống như đã trở thành một nơi triển lãm xe. Mercedes Benz s600, BMW đời 7, Rolls Royce Silver quyến rũ, Bentley, Liconln..có hơn mười chiếc đều là các dòng xe xa hoa thương hiệu cao cấp, sang trọng nhất.

Trong đại sảnh bữa tiệc, trung tâm có một Kim Tự Tháp Champagne được xếp bằng ly, trong suốt lóa mắt.

Xe của Nhiếp Chấn Bang đến cửa biệt thự, Trưởng đặc khu Đồng, Lý Siêu Nhân, Bao tiên sinh, địa chủ Lý và nhiều nhân vật nổi tiếng có máu mặt trong giới thương nhân Hồng Kông đều hô lớn, ra đón. Điều này khiến cho các vị phu nhân tới tham gia bữa tiệc, đứng sau đều phải ghé mắt qua xem. La ai mà lại được coi trọng như vậy, khiến cho các phú hào bậc nhất Đông Cảng tự mình nghênh đón. Chẳng lẽ lại là quan lớn của đại lục.

Một chiếc xe không hề thu hút, cửa xe vừa mở ra, bong dáng Nhiếp Chấn Bang xuất hiện trong tầm mắt của mọi người bên trong, khiến cho những nhân vật nổi tiếng đứng quanh đó đều kinh ngạc.

- Còn trẻ như vậy ư, hắn là ai mà lại khiến mấy người chỗ Trưởng đặc khu Đồng và Lý Siêu Nhân phải đích thân nghênh đón?

Có người biết chuyện lúc này cũng mỉm cười giải thích:

- Vị này chính là người đã đánh tan vốn lưu động quốc tế, cứu giúp kinh tế Đông Cảng. Được tiếp đãi bằng cách này hoàn toàn xứng đáng.

Trưởng đặc khu Đồng lúc này cũng dùng giọng phố thông lơ lớ nói:

- Tổ trưởng Nhiếp, hoan nghênh cậu. Cậu tới Đông Cảng, theo lý mà nói chúng tôi nên chiêu đãi cậu trước, vậy mà đến tận bây giờ, cậu thông cảm nhé.

Trưởng đặc khu Đồng có thể đảm nhận chức vụ đứng đầu đặc khu Đông Cảng, đương nhiên cũng có khả năng nhạy bén đối với chính trị. Giờ phút này lên tiếng rất cẩn thận, đầu tiên là hạ mình, nếu là một người chú ý cũng không thể giận được, dù sao cũng chẳng thể giơ tay đánh một khuôn mặt đang tươi cười. Huống chi Nhiếp Chấn Bang không phải là người có bụng dạ hẹp hòi, lập tức cười nói:

- Trưởng đặc khu Đồng khách khí quá, Chấn Bang chẳng qua là được Trung ương cắt cử tới để phụ giúp chính quyền Đông Cảng, lần này chính quyền Đông Cảng đã thể hiện được sức mạnh tổng hợp, thắng lợi lần này là mọi người đều có phần cứ không phải của cá nhân tôi.

Những câu nói này rất khiêm tốn, dành được thiện cảm của các vị phú hào Đông Cảng. Bao tiên sinh cũng cảm thán:

- Hậu sinh khả úy, thật là không ngờ ha.


Kế tiếp, sau khi Nhiếp Chấn Bang bắt tay với mấy người Lý Siêu Nhân, Bao tiên sinh và Thiệu tiên sinh, địa chủ Lý, đi vào đại sảnh của bữa tiệc giữa lúc mọi người vậy quanh.

Bên cạnh sớm đã sắp xếp bồi bàn, bưng chai rượu champagne rất cao đi tới, mở champagne ra, sau đó đưa tới tay Trưởng đặc khu Đồng và Nhiếp Chấn Bang cùng rót rượu vào trong kim tự tháp bằng ly. Rượu từ chén rượu cao nhất trên đỉnh chảy qua từng tầng, từng chén đến cuối cùng, tất cả các chén rượu đều đầy.

Sau đó, các vị khách quý nhất sẽ được uống cốc rượu champagne trên tầng cao nhất, đây cũng là một lễ tiết tôn quý trong bữa tiệc của người phương Tây.

Mấy người Lý Siêu Nhân và đám người ở Đông Cảng đương nhiên cũng là chủ nhà như Trưởng đặc khu Đồng. Bữa tiệc lần này không phải lấy danh nghĩa cá nhân nào đó tổ chức mà là lấy danh nghĩa của Ủy ban nhân dân đặc biệt quận Đông Cảng và giới thương nhân Hồng Kông tổ chức. Cho nên những người này đương nhiên sẽ không để ý, hơn nữa dù có để ý đi nữa, thì chén champagne trên tầng cao nhất dành cho Nhiếp Chấn Bang cũng hoàn toàn xứng đáng.

Sau khi trải qua một vài quy trình này, trong đại sản bữa tiệc cũng vang lên âm nhạc du dương. Đây giống như một bữa tiệc phong cách phương Tây, vốn là nơi giao lưu, tính chất giao lưu lớn hơn là ý nghĩa ăn cơm.

Thậm chí, con gái của không ít nhà tư sản đều dồn hết sức lực, tham gia bữa tiệc như thế này dường như đều ăn mặc và trang điểm rất cầu kỳ, mục đích chính là sau một hồi trốn đuổi, nếu có thể được một công tử gia đình quyền quý yêu thích thì từ nay về sau sẽ bay lên như phượng hoàng, thực hiện được giấc mộng được gả vào nhà quyền quý.

Đương nhiên, loại người như vậy cũng không nhiều, nhưng tính chất lại giống nhau. Không ít phu nhân túm năm tụm ba lại một chỗ tao nhã nghe nhạc, uống champagne, thảo luận về phong trào phục hưng của Ý hay nước Pháp thời thượng.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đang đứng cùng với mấy người Trưởng đặc khu Đồng, Lý Siêu Nhân. Sau đó Bao tiên sinh cũng cười ha hả nói:

- Nhiếp tiên sinh không biết làm việc ở đâu, vận dụng thủ đoạn cao siêu như vậy, trước tiên kiếm một só tiền, sau đó lại chèn ép xuống, quả là khiến tôi được mở rộng tầm mắt. Vừa lúc tôi cũng đang muốn đặt chân vào giới tài chính, đáng tiếc lại không chọn được người thích hợp. Nếu có thể, Nhiếp tiên sinh, tôi sẽ để cậu đảm nhận chức Chủ tịch công ty mới của tôi, lương một năm do cậu tự định, mặt khác, tôi cho cậu quản lý thêm 40% cổ phần. Nếu Nhiếp tiên sinh đồng ý ký kết hợp đồng làm việc mười năm một, thì cổ phần 40% này sẽ là của cậu.

Một số đầu tư lớn, tuyệt đối là một khoản chi phí lớn, ông chủ xuất tiền nhưng Nhiếp Chấn Bang lại có thể có được 40% cổ phần, Bao tiên sinh là người như thế nào, là lão đại trong ngành dịch vụ vận chuyển chuyên nghiệp viên dương, Thế Giới Thuyền Vương. Đầu tư của ông ta tuyệt đối không thể là con số nhỏ, đặt chân vào giới tài chính chí ít cũng phải đầu tư trên một tỷ

Chỉ có Lý Siêu Nhân là không hé miệng nói gì, đằng sau Nhiếp Chấn Bang có Đằng Long, ông biết rõ, đó mới là quái vật lớn, không phải là Bao tiên sinh mời là được.

Bên cạnh, địa chủ họ Lý cũng cười nói:

- Nhiếp tiên sinh, có thể suy nghĩ thêm một chút, nếu như cậu có thể đồng ý, tôi cũng sẵn lòng đầu tư 1 tỷ đô la Hồng Kông, cổ phần của cậu không đổi, số dư lại tôi cũng anh Bao sẽ liên kết.

Lúc này, Trưởng đặc khu Đồng cũng mỉm cười nói:


- Nhiếp tiên sinh nhậm chức tại cơ quan tài chính nào? Nếu có thể, tôi đại diện Ủy ban nhân dân đặc biệt mời Nhiếp tiên sinh làm chủ tọa cố vẫn kinh tế Ủy ban nhân dân đặc biệt chúng tôi, về lương bổng thì khoảng 1 triệu đô là Hồng Kông, ý Nhiếp tiên sinh thế nào?

Lại là một tin tức chấn động, lương hàng năm một triệu quả thật không nhiều lắm, nhưng quan trọng không phải là tiền lương mà là địa vị này, chủ tọa cố vẫn kinh tế Ủy ban nhân dân đặc biệt, đây là vinh dự mà có dùng tiền cũng không thể mua được.

Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, gật đầu thăm hỏi mọi người, nói lời cảm ơn:

- Trưởng đặc khu Đồng, Bao tiên sinh, Lý tiên sinh, cảm tạ các vị đã nhận lời mời. Không phải Nhiếp Chấn Bang không coi trọng, thật sự là bởi vì thân phận của tôi có chút đặc biệt. Bởi vì bản thân tôi là nhân viên công tác của chính phủ, lần này được điều động tới đây, sau khi trở về vẫn sẽ giữ cương vị công tác cũ.

- Không biết Nhiếp tiên sinh đây cương vị công tác là gì?

Bao tiên sinh tính tình ngay thẳng, hỏi trực tiếp.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười nói:

- Chức vụ công tác của tôi là đảm nhiệm Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê, tỉnh Giang Bắc.

Nghe được câu này, ngay cả Lý Siêu Nhân cũng ngây ngẩn, Bao tiên sinh lại cả kinh nói:

- Cậu là Chủ tịch thành phố? Thật sự đáng tiếc cho bản lĩnh này.

Nhân dân Đông Cảng vốn đã bị chính trị phương Tây ảnh hưởng tương đối nhiều, không giống như trong nước, trong mắt những người này Chủ tịch thành phố căn bản cũng không phải một nhà chuyên môn mà nói rõ được những lợi ích thực tế.

Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:

- Bao tiên sinh, mỗi người đều có chí hướng riêng, về lĩnh vực kinh tế tôi vẫn có thể nghiên cứu thêm. Hơn nữa nhân lúc xúc tiến kinh tế địa phương phát triển mà học được nhiều, làm nhiệm vụ của quan thì cũng muốn tạo phúc một phương, đây cũng là công việc mà tôi luôn theo đuổi, tôi rất hài lòng với công việc hiện nay của mình. Giờ đây, chân thành mời chư vị tham gia và vào trung tuần tháng 10, tôi sẽ triệu tập nột diễn đàn phát triển phía Đông, đến lúc đó, Lỗ Đông, Hỗ Thành, Giang Bắc, Giang Nam và cả tỉnh Phúc Kiến đều phải tham gia. Thị trường đại lục vô cùng rộng lớn, các vị đều là thương nhân có tiếng, không ngại tới xem một chút, có thể còn kiếm được một vài mối buôn bán cũng nên.

Nhiếp Chấn Bang đưa ra lời mời, những người này ít nhiều cũng nể mặt Nhiếp Chấn Bang, sau khi suy nghĩ một hồi cũng sẵn sàng đồng ý tham gia diễn đàn. Đây đều là vì nể mặt Nhiếp Chấn Bang, về phần có thể có cơ hội tốt hay không đến lúc đó nói sau, cũng không phải là ép mua ép bán, quy định đầu tư cứng nhắc, chỉ là tới xem mà thôi, cũng không có tổn thất gì.

Sau khi có được những lời chấp thuận này, Nhiếp Chấn Bang lại mời các lãnh đạo Ủy ban nhân dân đặc khu Đông Cảng, Trưởng đặc khu Đồng cũng sẵn sàng tham gia vào diễn đàn lần này.

Sau tiệc tối, có được sự đồng ý của các vị đại lão ở Đông Cảng, coi như là thu hoạch lớn nhất rồi. Sáng ngày sau đó, Nhiếp Chấn Bang cùng đoàn công tác lên máy bay về thủ đô.

Trở về thủ đô, lại đến văn phòng của Thủ tướng Vân, vừa bước vào cửa, Thủ tướng Vân đã cười đứng lên đón, điều này khiến Nhiếp Chấn Bang có chút sợ hãi, luôn miệng nói:


- Thủ tướng, ngài long trọng như vậy khiến tôi tổn thọ mất.

Thủ tướng Vân lúc này mới bật cười ha hả:

- Chấn Bang này, lần này chuyện của Đông Cảng tôi cũng có nghe nói, đặc khu Đông Cảng còn đặc biệt vì thế mà gửi thư cảm ơn. Bày mưu tính kế, tiêu diệt kẻ địch cách cả ngàn dặm, khiến vốn lưu động quốc tế thật bại thê thảm mà rút lui. Có thể nói điều này đã nâng cao tầm ảnh hưởng của quốc gia đối với thế giới, hoàn toàn thể hiện được thực lực tổng hợp của cả nước, đây là công lao vô cùng to lớn, ta đây cũng nghiêng mình đón cậu, cũng là điều nên làm.

Trong phòng làm việc của Thủ tưởng, Nhiếp Chấn Bang đưa báo cáo chi tiết do chính mình viết cho Thủ tướng, việc công như thế này liên quan rất lớn đến tài chính quốc gia, nên nhất định phải có văn bản báo cáo.

Sau khi trao đổi cùng Thủ tướng một chút về hoàn cảnh và tình hình kinh tế quốc tế, việc cải cách doanh nghiệp nhà nước, Thủ tướng rất hài lòng, lúc này mới để cho Nhiếp Chấn Bang rời khỏi đó.

Nhân lúc đang ở thủ đô, Nhiếp Chấn Bang về nhà một chuyến, hỏi thăm qua mẹ, từ sau khi bố qua đời, chỉ còn lại một mình bà, cũng có chút hiu quạnh cô đơn, cũng may còn có đứa cháu nhỏ ở kinh thành bầu bạn, nhưng dù sao cháu vẫn còn nhỏ, không thể thường xuyên làm bạn bên cạnh mẹ già được.

Cho nên, mỗi lần Nhiếp Chấn Bang quay lại thủ đô, trừ phi là có việc gấp, nếu không đương nhiên sẽ đến chào hỏi bà.

Sau đó đến tối, Nhiếp Chấn Bang lại gặp mặt đàm đao một chút với các cán bộ chính thức trong Ủy ban Kỷ luật Trung ương, Lưu Bân hiện nay là chủ nhiệm phòng năm đã được thời gian dài như vậy coi như cũng đã chịu khổ quen rồi, Cao Vệ giờ cũng đã làm trưởng phòng, lại thêm đám người Trịnh Căn Sinh, Đàm Hùng Bân tụ tập một chút tại khách sạn thủ đô.

Sau bữa cơm chiều thì giải thán, Lưu Bân cũng chuẩn bị kết hôn rồi, nhưng điều khiến người khác không ngờ nhất chính là đối tượng mà Lưu Bân chuẩn bị lấy chính là do người trong nhà giới thiệu. Gia đình Lưu Bân là một gia đình nhà binh, Nhiếp Chấn Bang cũng biết cô gái này, hóa ra là vị nữ quân đoàn trưởng quân khu 21 Tây Bắc, Vũ Thanh Y

Lúc này nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang thậm chí không dám tưởng tượng thêm nữa, cô nhóc Vũ Thanh Y kia luôn bộ mặt lạnh tanh sẽ có biểu hiện như thế nào.

Bởi vì phải chuẩn bị cho hôn lễ, Lưu Bân không ở lại lâu, nhanh chóng rời khỏi. Bên này, Cao Vệ và Trịnh Căn Sinh là hai cấp dưới thân cận nhất của Nhiếp Chấn Bang, cùng đi tới khách sạn thủ đô. Cao Vệ mỉm cười nói:

- Anh Ba, lần này ông già nhà tôi đã vận động giúp tôi một chút, điều đi tỉnh Phúc Kiến, thành phốVọng Hải đảm nhiệm chức Phó chủ tịch Ủy ban Kỷ luật thành phố, anh cảm thấy sao?

Thế này là thế nào? Gia Dân muốn làm Phó tư lệnh, Cao Vệ thì lại muốn làm Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, như vậy mấy người con ông cháu cha đều đảm nhận công tác tại Vọng Hải rồi. Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:

- Đây là chuyện tốt, trải qua công tác tại địa phương rất quan trọng, tôi thấy cậu đi Vọng Hải cũng được đấy.

Sau khi tiễn Cao Vệ đi, Trịnh Căn Sinh mỉm cười nói:

- Lãnh đạo, có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không. Tôi cảm thấy nhân cơ hội này anh vừa hay có thể qua hỏi thăm bên Bí thư Mộc một chút.

Nghe được câu này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng rất bất ngờ. Nếu Trịnh Căn Sinh không nhắc tới bản thân cũng quên mất Bí thư Mộc. Mấy tháng nữa sợ lại phải đi các tỉnh trong nước. Đây có liên quan tới tương lai, huống chi Bí thư Mộc có quan hệ rất tốt với Thái Tử Thẩm Tự Siêu, dịp bầu cử bốn năm một lần, chỉ còn thêm hai năm nữa Thẩm Tự Siêu sẽ kế vị, mình quả thật cũng phải khéo léo tạo quan hệ một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui