Sắc mặt Triệu Tân Thiên biến đổi, hạ thấp giọng nói, tiếp đó nói với Bí thư Thành ủy thành phố Diên Lăng Ngô Khai Sơ:
- Bí thư Ngô, thành phố Diên Lăng các anh làm cái gì vậy?
Thường ở cơ sở, bản thân Triệu Tân Thiên vốn dĩ từ cơ sở đi từng bước tới được chức vụ này, đối với cách thức làm việc của những cơ sở này đương nhiên là nắm trong lòng bàn tay. Hiện giờ với diện tích hành chính của Tây thôn, trên danh nghĩa là một thôn nhưng quyền lực thực tế thậm chí là nhân khẩu quản lý, nguồn vốn kiểm soát so với một địa khu, một huyện khác đều lớn mạnh hơn rất nhiều. Ở thành phố Lương Khê, cấp bậc có thể được coi là một thị trấn rồi.
Chỉ e Tây thôn là thôn duy nhất của thành phố Lương Khê, của cả nước có cán bộ cấp bậc hành chính ở bậc thôn, ấp. Khung nội bộ của Tây thôn có tổng chi bộ đảng, có ủy ban thôn, ngoài hai bộ máy hành chính này, còn có khung tập đoàn xí nghiệp Tây thôn. Tổng bí thư chi bộ Đảng kiêm nhiệm luôn Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Tây thôn.
Những điều đó cũng đã chứng minh được sự khác biệt giữa hành chính thôn ấp của Tây thôn và các đơn vị thôn khác. Làm các cán bộ Đảng viên của cơ sở, có lẽ đối với cấp sở, các cấp lãnh đạo tỉnh bộ cũng không coi trọng lắm, chống đối lại là điều không bao giờ dám. Giống như Châu Trang của Yến Bắc năm đó, một Bí thư chi bộ thôn đến cả lãnh đạo Tỉnh ủy cũng không coi ra gì.
Nhưng, những cán bộ cơ sở này đối với cấp trên chịu trách nhiệm trực tiếp lại rất nghe lời. Cho nên Triệu Tân Thiên lúc này mới chất vấn Ngô Khai Sơ ngồi bên cạnh, lúc này lại dám ngang nhiên chống đối lại Chủ tịch Nhiếp, với chức trách của Ngô Khai Sơ chưa đến mức có thể được làm vậy.
Không đợi Ngô Khai Sơ lên tiếng, Nhiếp Chấn Bang kéo Triệu Tân Thiên lại gần, dùng ánh mắt ngăn lại, sau đó đứng dậy nói:
- Nếu tất cả mọi người đã nói như vậy thì tôi cũng xin nói vài câu.
Nhiếp Chấn Bang nhìn mọi người xung quanh một lượt, bao gồm các vị lãnh đạo Đảng chính trị của thành phố Diên Lăng. Trong lòng băn khoăn rằng chỉ sợ chuyện này là do Ngô Khai Sơ và Ngô Quốc Thu cố ý làm vậy. Sự phát triển của Tây thôn và thành phố Diên Lăng khiến những người này trở nên rất kiêu ngạo, đương nhiên có thể tạo nên những thành tích xuất sắc như vậy thì kiêu ngạo một chút cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng lúc này mình lại muốn phá vỡ cái khí thế kiêu ngạo này, để những người này nhận ra bản thân còn chưa đủ tốt, từ đó thay đổi bản thân.
Cho nên lời nói của Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không hề khách khí chút nào, nhìn mọi người xung quang hạ giọng nói:
- Đầu tiên tôi phải khẳng định, để nói những lời tán thưởng thì chúng ta đã nói rồi. Danh hiệu vinh quang của Tây thôn đã rất nhiều, tôi đây không kém hơn cũng chẳng nhiều hơn, lúc này nói thêm những điều đó chỉ là dệt thêm hoa trên gấm mà thôi. Điều mà hôm nay tôi muốn nói tới, đó là sự chưa tốt của Tây thôn.
Nói đến đây, tất cả mọi người đều mở to hai tai nghe. Ngô Khai Sơ cũng vậy, làm tiền Bí thư chi bộ Tây thôn, Ngô Khai Sơ có thể coi là vị trí được coi trọng nhất Tây thôn, sau khi đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Diên Lăng cũng không có thể đem đất đai hành chính bốn phía sáp nhập vào Tây thôn đâu.
- Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, lúa gạo ở Tây thôn rất hạn chế, sự phát triển của Tây thôn vẫn sẽ lâm vào cục diện bế tắc. Tôi tin rằng, sự phát triện hiện này của Tây thôn cũng đã có vẻ có chút trì trệ, nhưng thành phố Diên Lăng lại lớn như vậy, diện tích của thành phố Lương Khê cũng không được coi là lớn, chẳng lẽ mỗi một lần phát triển đều phải sáp nhập đất để thực hiện sao? Trên thực tế, hình thức phát triển như vậy, về kinh tế học mà nói được gọi theo một thuật ngữ, chúng tôi gọi là hiệu ứng chỗ trống.
Sau khi nghe xong những lời này, Ngô Khai Sơ cũng suy tư một hồi, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc, nghĩ lại thái độ miệt thị lúc trước quả thật giống như Nhiếp Chấn Bang nói. Toàn bộ quá trình phát triển của Tây thôn tới nay chính là đi theo cách này, mỗi lần để phát triển Tây thôn lại sáp nhập những khu đất hành chính thôn ấp xung quanh. Khi tăng thêm nhân khẩu, tăng thêm đất đai, tăng thêm các kỹ thuật sản xuất chuyên nghiệp và các công trình đặc sắc khác chính là một chu kỳ phát triển hoàn kim của Tây thôn, đợi tới sau khi toàn bộ đã chuyển đổi, chuyển hóa hết; không thể phủ nhận là Tây thôn vẫn là một khu vực kinh tế rất mạnh, làm rất tốt, nhưng lại cần phải sáp nhập thêm càng nhiều thôn ấp hành chính khách để thực hiện xúc tiến việc phát triển.
Ngô Khai Sơ cũng đang tự hỏi vấn đề này nhưng cũng chưa có kết quả gì, điều này cũng là rất bình thường, với trình độ văn hóa của Ngô Khai Sơ vốn dĩ chỉ học tới cấp độ tiểu học, mặc dù mấy năm nay có học tập thêm một chút nhưng khả năng cũng có hạn, những vấn đề như thế này không phải loại như hắn có thể giải quyết được.
- Chủ tịch Nhiếp, ngài cho rằng Tây thôn nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi cái vòng phát triển luẩn quẩn này?
Đột nhiên Ngô Khai Sơ lại hỏi về vấn đề này.
Nghe câu Ngô Khai Sơ hỏi, trên mặt Nhiếp Chấn Bang cũng lộ ra nét cười, thái độ của Ngô Khai Sơ đã có chút chuyển biến rồi, đây là một điều tốt, là một dấu hiệu tốt. Chỉ sợ những người này không có chút động lòng, lúc này Ngô Khai Sơ cũng đang tự hỏi vấn đề này, điều đó đã chứng minh Ngô Khai Sơ đã chấp nhận những ý kiến mình vừa nêu ra.
- Đồng chí Ngô Khai Sơ, đây cũng là vấn đề tiếp theo mà tôi muốn nhắc tới.
Nhiếp Chấn Bang thản nhiên mỉm cười, vào lúc đó lại khiến người ta thấy cảm giác có chút bí hiểm.
Ngay sau đó Nhiếp Chấn Bang không hề dài dòng, nói thẳng:
- Tây thôn muốn phát triển, cách tốt nhất là đưa ra ngoài.
Đưa ra ngoài?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng họp lại vang lên những tiếng nói bàn tán, Nhiếp Chấn Bang lại tiếp tục:
- Phải, đưa ra ngoài, đem hình thức quản lý và những kinh nghiệm hiện đại hóa ra bên ngoài, đưa kinh nghiệm tổ chức sản xuất của Tây thôn ra bên ngoài, thương mại với bên ngoài. Đây chính là đưa ra ngoài mà tôi muốn nói.
- Về thương mại, tập đoàn Tây thôn có thể suy nghĩ tới hình thức kinh doanh công ty hành chính hóa, cổ phiếu của tập đoàn Tây thôn tại sở giao dịch chứng khoán thành phố Thượng Hải được đưa ra thị trường, dung nhập vào hình thái xã hội tư bản, gia tăng năng lực kinh tế của Tây thôn. Về thực địa, mọi người đừng chỉ giới hạn ở một chỗ, thành phố Diên Lăng quả tật không có nhiều chỗ để giúp Tây thôn có thể phát triển, nhưng cả nước thì đất đai rộng lớn như vậy. Ví như hạng mục cơ giới hóa nông nghiệp của Tây thôn, đây vốn dĩ là làm để giảm tải sức lao động của nông dân Tây thôn, tác dụng ở Tây thôn là để giảm tải sức lao động, nhưng đổi lại ở những vùng khác lại có tác dụng khác. Nếu ở khu vực đông bắc hoặc khu vực phía nam, có thể dùng danh nghĩa là tập đoàn Tây thôn, nhận thầu đất đai quy mô lớn tiến hoạt động cơ giới hóa nông nghiệp.
Như vậy đối với tập đoàn Tây thôn mà nói cũng là mở rộng phạm vi kinh doanh, đối với địa phương là khẳng định vị thế chắc chắn của tập đoàn Tây thôn, vì để sản sinh hiệu quả kinh tế và lợi ích xã hội, tạo một tổ hợp cùng phát triển, không riêng gì nông nghiệp mà nên công nghiệp Tây thôn cũng có thể đưa ra ngoài. Không cần quan tâm tới thông báo tuyển dụng công nhân ở địa phương đã cho rằng Tây thôn bị thua thiệt. Mọi người có thể ngẫm lại, sáp nhận đất hành chính thôn, không phải cũng gần giống với thông báo tuyển dụng sao? Huống chi để có thể sáp nhập đất được, còn khiến cổ phần của các vị đang ngồi đây giảm đi, hậu quả không lường trước được đâu.
Câu nói cuối cùng của Nhiếp Chấn Bang đã khiến thôn dân Tây thôn mỉm cười, đãi ngộ phúc lợi của Tây thôn, thực hiện các hình thức ưu đãi đối với thôn dân của Tây thôn đúng là hơn hẳn. Trước kia, vào lúc khi vẫn còn sáp nhập đất hành chính thôn, đã có không ít thôn dân tỏ vẻ phản đối với vấn đề này, cũng may là do uy quyền của Ngô Khai Sơ còn lớn mạnh mới có thể thuận lợi thực hiện, tới nay bị Chủ tịch Nhiếp nói trúng tim đen, khiến tất cả mọi người đều ngượng ngùng.
Nói xong những lời này, Nhiếp Chấn Bang vẫn ung dung ngồi xuống, đối với những phương án và cách nghĩ này, trong kiếp trước thì đây vốn sẽ là cách nghĩ và cách làm để phát triển Tây thôn, Nhiếp Chấn Bang không tin, những người dân thôn của Tây thôn lại không để ý tới.
Ngô Khai Sơ lúc này cũng bị chấn động, trước kia Ngô Khai Sơ rất không đồng tình với những đám người trí thức, kinh nghiệm bản thân mới thật sự là đắt giá đối với Ngô Khai Sơ, những người trí thức kia chỉ biết nói đến lý luận, không hiểu được người làm thực tế. Nhưng lúc này chính tai nghe Nhiếp Chấn Bang nói, lần đầu tiên Ngô Khai Sơ cảm thấy mình đã làm sai lầm, sai rất trầm trọng, với suy nghĩ phát triển như vậy chẳng khác nào phát triển Tây thôn ra phạm vi cả nước kéo dài ra vô hạn rồi. Chỉ cần tập đoàn Tây thôn hoạt động trở lại, toàn quốc sẽ xuất hiện nhiều Tây thôn khác, tuy rằng những nơi đó không phải Tây thôn thật, nhưng được lợi lớn nhất chính là tập đoàn Tây thôn, Tây thôn hiện tại cũng sẽ trở thành Tây thôn trung tâm.
Nghĩ đến đó, Ngô Khai Sơ đứng lên, gật đầu vỗ tay, có hành động này của Ngô Khai Sơ, mọi cán bộ của thành phố Diên Lăng và các cán bộ cũng như thôn dân của Tây thôn cũng đều hưởng ứng vỗ tay nhiệt liệt.
Ngô Khai Sơ rời khỏi chỗ ngồi, đi tới phía sau Nhiếp Chấn Bang, ánh mắt chân thành, ngữ khí nghiêm túc:
- Chủ tịch Nhiếp, xin thứ lỗi cho hành động sơ suất của tôi lúc trước. Xin Chủ tịch Nhiếp bỏ quá cho.
Một lão già năm mươi mấy tuổi xin lỗi một thanh niên, điều này đã chứng tỏ tính ngay thẳng của Ngô Khai Sơ, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười:
- Bí thư Khai Sơ nói quá lời rồi. Sự lo lắng của ngài tôi hiểu, trước kia Tây thôn do không ít lãnh đạo mù chỉ huy, trải qua không ít đường vòng hiện tại có cảnh giác một chút cũng là chuyện bình thường. Thứ tôi nói đến cũng chỉ là một phương án dựa trên lý thuyết, hiệu quả cụ thể như thế nào còn phải dựa vào Tây thôn tự mình thực thi, cùng phối hợp giữa chính quyền địa phương và cơ quan địa chính, cùng dân chúng địa phương để xử lý, điều đó cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu, tập đoàn Tây thôn muốn đi xa còn phải gánh nặng đường dài đấy.
Câu nói này càng khiến cho Ngô Khai Sơ có phần kinh ngạc, thái độ cụ thể này của Nhiếp Chấn Bang đã khiến Ngô Khai Sơ hoàn toàn khâm phục rồi, gật đầu nói:
- Chủ tịch, ngài nói như vậy quả là Tây thôn chúng tôi chẳng khác nào ném đá qua sông, cứ như vậy từng bước mà phát triển, người dân Tây thôn không sợ nhất chính là thử thách. Xin Chủ tịch yên tâm, ngài hãy quan sát hoạt động của Tây thôn chúng tôi đi.
Nói xong, Ngô Khai Sơ lại tiếp tục:
- Chủ tịch, được nghe buổi nói chuyện của ngài hôm nay tôi mới hiểu ra, học tập mất mười năm tôi cũng có được một suy nghĩ cơ bản.
Nói tới đây, Ngô Khai Sơ có chút cảm thán nói:
- Trước kia tôi vẫn cho rằng, phần tử trí thức không dùng được, nhưng hiện giờ xem ra tôi đã nhầm rồi, không có tri thức mới không được. Tôi nghĩ, nên lập một quỹ học bổng tại Tây thôn, cổ vũ cho thế hệ con cháu đời sau chăm chỉ học hành và học thật tất. Đến lúc đó, tôi muốn mời Chủ tịch qua đây cùng chúng tôi trao thưởng quỹ học bổng đó.
Cách gọi của Ngô Khai Sơ cũng đã thể hiện ra sự biến hóa trong tâm tính của Ngô Khai Sơ, từ Chủ tịch Nhiếp lúc đầu tới cách gọi Chủ tịch lúc này, lúc đầu là loại xưng hô khách sáo, sự tôn trọng và khách khí một cách đạo đức giả, hiện tại lúc này đã là một thái độ chân thành. Sự thay đổi như thế khiến Nhiếp Chấn Bang rất vui mừng.
Trong thể chế chính trị có vài loại cấp dưới, một loại là những cán bộ chính quy, hạng người này thì dù là chuyện gì cũng không quan tâm đúng sai đều kiên định đi theo lãnh đạo. Loại thứ hai là cấp dưới bình thường, với loại này thì không kiên trì với chủ kiến của mình. Cái gọi là không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự được, những cán bộ này thường thì đều có cùng chí hướng, với cùng một mục tiêu thì hoàn toàn ủng hộ. Còn loại cấp dưới thứ ba lại chính là những cán bộ đối thủ chính trị chính thức.
Rất hiển nhiên, loại người như Ngô Khai Sơ muốn phát triển thành loại người thứ nhất là tuyệt đối không thể. Không nói tới Ngô Khai Sơ không có ưu thế về tuổi tác, mà loại người đã từng trải nhiều như vậy trong thể chế chính trị, cũng không phải hạng người mình có thể dễ dàng thu phục. Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang cũng đã nhìn ra Ngô Khai Sơ khẳng định là thuộc loại người thứ hai.
Hào quang danh hiệu có nhiều như vậy, những thứ đó đều là bùa hộ mệnh của Ngô Khai Sơ, chỉ cần không phải là những vấn đề quá mức nghiêm trọng, Phạm Thường Thắng cũng phải nể hắn vài phần. Nếu có thể có được sự ủng hộ của Ngô Khai Sơ, đối với thế cục kinh tế ở thành phố Lương Khê của mình thật sự sẽ có lợi rất lớn.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang vô cùng sảng khoái gật đầu nói:
- Đây là chuyện tốt, kế hoạch trăm năm là giáo dục làm gốc, Bí thư Ngô Khai Sơ có thể nghĩ tới những điều này quả thật rất tốt. Chuyện này là tôi có hứng thú nhất đấy, tôi nhất định sẽ tham gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...