Câu này thật sự quá dũng mãnh. Cái gọi là, vuốt mặt cũng phải nể mũi. Trong hội thủ đô gần như đều có một quy tắc ngầm như vậy. Dù gây chuyện lớn đến đâu, ai thua ai thắng đều không sao cả. Nhưng, nếu như anh khinh bỉ gã, vậy thì đã coi như kết thành mối thù sinh tử. Chỉ cần có cơ hội, dù không có cơ hội cũng phải tìm cơ hội, gã cũng sẽ phải xử lý anh.
Năm xưa, trong những kẻ gàn bướng có tiếng của thế hệ trước, đã từng xuất hiện tình huống như vậy. Kết quả rất bi thảm, có người chết, có người ngồi tù. Nghe nói, cái vị đã giết người đó, đến giờ vẫn bị nhốt trong nhà tù tỉnh Thiên Sơn.
Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, đã được coi là phá vỡ quy tắc ngầm. Là một người được tái sinh, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ về quy tắc ngầm này. Ngoài ra, sau này, những tin tức về hồng tứ đại, quan nhị đại, thậm chí một ít đám phú nhị đại mới nổi đều ùn ùn mà ra. Giờ đây, Nhiếp Chấn Bang nhất thời hứng khởi, bèn nhân cơ hôi này để đặt ra một điều lệ. Đây không những là điều lệ của con cháu của gia tộc cách mạng, mà hơn nữa, còn là điều lệ cho toàn bộ đám con cháu đặc quyền của cả nước. Có thể nói rằng, đây là đang xây dựng nên một chuẩn tắc. Một quy tắc ngầm về cái gì có thể làm, cái gì không thể làm.
- Được! Được! Nhiếp Chấn Bang, Âu Chính tao nhớ kỹ mày rồi. Hi vọng rằng chút nữa mày còn có thể hống hách như thế này.
Người thanh niên đó tên là Âu Chính, là con trai út của Âu Hoa Quân - Ủy viên quốc hội mới nhậm chức.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang không thèm nhìn Âu Chính, mà nhìn về phía đám người, môi nở nụ cười, rồi nói:
- Ồ, hôm nay đông đủ đấy chứ. Xem ra, những người tai to mặt lớn ở Tứ Cửu Thành đều đã đến đây rồi, đã vậy thì tôi sẽ nhân cơ hội này để nói một chút.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn Âu Chính rồi tiếp lời:
- Thằng nhãi, hôm nay tao sẽ dạy cho mày, để cho mày biết, tại sao mày chẳng là cái thá gì cả.
Tứ Cửu Thành có không ít thái tử công chúa. Nhưng, mày có biết tại sao không có lời đồn gì xấu xuất hiện không? Bởi lẽ, thứ nhất, mặc kệ bên ngoài có điên cuồng thế nào, nhưng gia giáo trong nhà là vẫn phải có, mỗi gia đình đều đã có một điểm mấu chốt của mình.
Người dân à, đối với chúng ta mà nói, là thứ quá xa. Nhưng dựa vào quyền thế của bậc cha chú, ức hiếp người dân, đây chẳng phải là bản lĩnh gì, cũng là điều mọi người khinh thường làm. Điều này giống như sự khác biệt giữa voi và kiến. Không phải là thứ cùng cấp bậc với nhau, có ức hiếp được cũng chẳng có chút thành tựu gì.
Cái vòng, cái vòng, cái gọi là cái vòng, tức là những người ở đây, bối cảnh đại khái như nhau, cùng đấu, cùng chơi, mới có ý nghĩa. Dù bại trận, cũng chẳng coi là cái gì. Cùng lắm thì lần sau thắng về là xong. Đây là những chuyện trong một vòng quan hệ.
Nhưng, Âu Chính mày thì lại không như vậy. Từ khi mày vào thủ đô, mày thử tự nói xem, mày đã hại bao nhiêu người con gái. Điều này không cần tao nói nữa đúng không. Mày dựa vào người cha là Ủy viên quốc hội à? Nếu vậy, Âu Chính mày ra tay đi, nếu Nhiếp Chấn Bang tao sợ mày, thì tao là con * mà mày nuôi đấy. Mà nói thật, tao còn không coi mày là gì cả.
Ngày hôm nay, ở trong này, tao coi như là lập ra quy củ cho sau này luôn. Những người ở trong hội này, nếu bất kỳ ai dựa quyền dựa thế để ức hiếp người dân, Nhiếp Chấn Bang tao nhất định sẽ nhúng tay vào. Nếu không phục, thì có thể thử xem.
- Lời của anh ba nói rất hợp với ý Lê Văn Cách tôi. Hèn chi tôi tử tế khi đi ra ngoài như vậy, hóa ra là do đây, đúng vậy thật, chơi với người dân bình thường thật chẳng thú vị gì, thắng cũng chẳng lấy làm vui. Lê Văn Cách tôi là người đầu tiên tán thành.
Trong đám người, Lê Văn Cách gào lên.
Nhiếp Chấn Bang đưa mắt, rất nhanh liền tìm thấy Nhiếp Gia Dân, tiểu tử này đang giơ ngón tay cái lên và cười với hắn.
Có đám người Nhiếp Gia Dân ủng hộ, bên cạnh, đám anh em dưới trướng Dương An Bang cũng nhao nhao kêu lên. Nhiếp Chấn Bang và Dương An Bang cùng hợp lực làm ăn, đã không còn là chuyện gì mới mẻ nữa, lúc này, mọi người đều biết rõ phải làm thế nào. Là con cháu của nhà có bối cảnh, phải có con mắt nhìn nhận sự việc như vậy.
Bên cạnh, mấy người bình thường không hay quan hệ giao du với xung quanh cũng gật đầu đồng ý. Đúng thật như vậy, dù là trước kia hay bây giờ, hay về sau, trong ký ức của Nhiếp Chấn Bang, những con cháu của gia tộc cách mạng thật sự có rất ít lời đồn xấu.
Trong chuyện này có ba nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất, gia giáo. Mặc dù không phải là loại dễ chọc, nhưng, các thái tử công chúa đều không muốn đi làm chuyện ức hiếp người dân. Thứ hai, dù có làm rồi, với sự giáo dục tinh anh từ nhỏ của gia tộc, về cơ bản, họ đều giải quyết sạch sẽ cái đuôi. Cơ bản là không có khả năng truyền ra ngoài để mọi người đều biết. Điểm thứ ba, giống như Nhiếp Chấn Bang nói, cách biệt quá lớn, không hứng thú đi ức hiếp. Đương nhiên, đối với những hòn đá cản đường những người trước mặt đây, mấy người này cũng không phải là loại dễ chọc, khi đã ra tay thì tất nhiên là sẽ không hàm hồ.
- Chính thiếu, tôi thấy hôm nay chúng ta rút lui đi. Hình thức quan trọng hơn.Tên Nhiếp Chấn Bang này trông rất uy thế, hắn có rất nhiều người ủng hộ ở thủ đô. Là người đứng đầu trong đám thái tử gia.
Người đi theo bên cạnh Âu Chính nói nhỏ.
- Bốp!
Âu Chính tát thẳng vào mặt người đi theo không hề nương tay, tức giận nói:
- Mẹ kiếp nói gì thế? Người đứng đầu à? Chỉ dựa vào một thằng con riêng như nó sao? Nó là cái thá gì chứ.
Nói xong, Âu Chính quay đầu lại nhìn Nhiếp Chấn Bang:
- Được lắm, Nhiếp Chấn Bang. Mày đã chọc giận tao thành công rồi đấy. Tao nói cho mày biết, cái siêu thị chó má của mày không mở được nữa đâu. Mày đợi ngày mai có người đến niêm phong đi.
Nhưng Âu Chính không hề biết, giờ đây, gã làm vậy đã khiến cho mọi người tức giận, loại người như Âu Chính, được coi là “thứ nửa mùa”, không hề biết những người trong Tứ Cửu Thành có quy tắc gì. Nếu nói về thế lực, trong đám người có mặt ở đây, nhà nào mà không có mấy người cấp Thứ trưởng, Bộ trưởng, cấp phó Thủ tướng. Còn như Nhiếp gia, đó là người lãnh đạo Đảng và quốc gia thật sự. Ông cụ chính là Thủ trưởng số năm trong bộ Chính trị.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, giờ đây, thứ hắn cần đúng là thái độ này của Âu Chính, nếu không, Nhiếp Chấn Bang thật không biết ra tay thế nào.
Nhìn Âu Chính chuẩn bị rút lui, Nhiếp Chấn Bang cười khẽ nói:
- Âu đại thiếu gia, chậc chậc, muốn đi nhanh như vậy sao, coi chỗ chúng tôi đây là chỗ nào chứ? Đợi đóng cửa. Quan uy lớn quá nhỉ. Không biết Âu đại thiếu gia là bộ Công thương hay Bộ thuế, hay là Âu đại thiếu gia đã vào bộ Chính trị rồi? Mẹ kiếp, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào quyền lực của cha mày à? Mày thử hỏi những người ở đây xem, chức quan của nhà nào nhỏ hơn cha mày. Nếu như vậy, thì chúng ta có thứ nói với nhau rồi đấy.
Giờ đây, Dương An Bang nhìn Âu Chính như nhìn một tên ngốc, trầm giọng nói:
- Âu Chính, không phải An Bang tôi nói khoác, chỉ cần cha anh dám nhúng tay vào giúp anh. Tôi dám chắc rằng, ngày mai cha anh sẽ nghỉ hưu. Trong Tứ Cửu Thành này, không phải Âu gia nhà anh muốn chơi thế nào thì sẽ chơi thế đó. Đã vào đây, là phải dựa theo quy tắc của thủ đô.
- Âu đại thiếu gia, cái tên này hay lắm, Tam ca, không phải anh đang nghĩ tới “ẩu đả” đại thiếu chứ.
Lê Văn Cách ở bên ngoài nhao nhao lên.
Nhiếp Chấn Bang cởi áo, ôm quyền nói:
- Các anh em, phiền mọi người tản ra một chút. Dựa theo quy tắc của chúng tôi, đã đánh đến tận cửa, thì không thể đi như thế này được, nếu vậy, ngày mai chúng ta cũng đi đánh đến cửa từng nhà một, sau đó nói một câu chửi thề rồi đi mất. Đã đến đây rồi, thì phải so bì một chút, Âu Chính, không phải tao xem thường mày, hôm nay, dù mày đánh hội đồng hay đánh tay đôi, Nhiếp Chấn Bang tao cũng tiếp.
Giờ đây Âu Chính cũng chảy đầy mồ hôi. Sự phức tạp của Tứ Cửu Thành, trước khi đến đây gã chưa nhận thấy nhiều đến vậy. Gã nghe nói Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp tam thiếu gia của thủ đô rất mạnh, là một đứa con riêng, nhưng lại phát triển rất nhanh ở Tứ Cửu Thành. Cộng thêm việc giờ đây Nhiếp gia đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, giới truyền thông toàn quốc đều nhắm ngòi bút sắc nhọn của mình về phía họ, dường như muốn đẩy Nhiếp gia xuống mười tám tầng địa ngục. Vì vậy Âu Chính mới nảy ra suy nghĩ muốn rút được chút đồ từ túi Nhiếp Chấn Bang. Nhưng không ngờ, hôm nay lại đụng phải cái góc bàn cứng rắn rồi.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Âu Chính cũng cảm thấy hơi sợ. Tứ Cửu Thành thật là một nơi quá phức tạp. Tiếng tăm người đứng đầu trong đám thái tử thủ đô của Nhiếp Chấn Bang, thật không phải là giả.
Nghĩ đến đây, Âu Chính cắn răng, giơ tay nói:
- Các anh em, cùng xông lên, tao không tin Nhiếp Chấn Bang có ba đầu sáu tay. Chúng ta có nhiều người thế này, chẳng lẽ lại sợ hắn!
Nói xong, dưới sự kêu gọi của Âu Chính, một đám người cùng Âu Chính lao về phía Nhiếp Chấn Bang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...