Một đám binh sĩ súng vác trên vai, đạn đã lên nòng, vọt vào một nơi xa hoa như thế này, hoàn toàn không để ý đến bất cứ cái gì hình tượng nhóm con em nhà giàu kia. Mở miệng hỏi câu đầu tiên cũng là hỏi "La Bình An là ai?"
Những lời này nói ra lập tức làm cho cả hiện trường im phăng phắt, lúc này Ngụy Văn Hải cũng hơi sửng sốt, lập tức bật cười ha hả nói:
- La Bình An, ai lại không biết ông là sư trưởng công binh chuyển nghề. Nếu như ông còn là làm cán bộ cơ quan thì có lẽ bố đây còn muốn nhường ông ba phần. Nhưng hiện giờ thằng nhãi mi chỉ là một hộ cá thể, cùng lắm cũng chỉ là một hộ cá thể lớn hơn một chút. Thế mà mi cũng dám vận dụng quan hệ để điều động quân đội, xem ra mi không biết chữ chết viết thế nào rồi.
Nói xong, Ngụy Văn Hải nói với đội trưởng Lưu đứng bên cạnh:
- Lão Lưu, nhanh chóng liên lạc cho đội chi viện, nói nơi này có người tự ý điều động quân đội, ngay lập tức.
Thằng nhãi này, ngay cả từ “vận dụng quan hệ” cũng đã nói cả ra rồi, La Bình An cười lạnh một tiếng. Vốn nghe nói Ngụy Văn Hải đúng là không học vấn, không nghề nghiệp. Bây giờ coi như là đã được thấy rồi, quân đội quốc gia mà ông ta có thể điều động được sao? Đừng nói là ông đã xuất ngũ đổi nghề, không có quan hệ gì đến bộ đội cả. Cho dù ông có ở trong quân đội, thì ngoại trừ những bộ đội công bình dưới tay là ông có thể điều động ra, muốn điều động bộ đội khác bên ngoài, đó tuyệt đối là điều không thể.
Đồng thời, La Bình An lúc này cũng thấy được khả năng và thủ đoạn làm việc của Nhiếp gia. Lão thủ trưởng lúc này đây là đang để cho ông ta dài mặt đấy. Bày đặt cháu trai dòng chính của Nhiếp gia không hỏi mà vưa nhảy vào lại trực tiếp đi hỏi chính ông. Người bên ngoài nhìn vào sẽ có suy đoán, ông ta có quan hệ không hề thấp với bên bộ đội, chuyện hôm nay sẽ nhanh chóng lan rộng khắp Bằng Thành. Về sau, bất kể là quan trường hay thương trường của Bằng Thành, ai cũng đều sẽ phải thận trọng với ông ta.
Lập tức, La Bình An đứng dậy nói:
- Tôi chính là La Bình An, tôi và chàng trai trẻ này cùng nhau ăn cơm, lại bị những người này quấy rầy. Bọn chúng nói năng lỗ mãng, nên người anh em này của tôi mới ra tay. Hiện giờ, những người này muốn dẫn người anh em này của tôi đi.
Thật ra La Bình An biết rất rõ, khi đám binh lính này đến chính là thủ trưởng của quân đội đang đóng tại Bằng Thành ra lệnh cho bọn họ. Quả nhiên, nghe được lời nói vừa rồi của ông ta, người dẫn đầu của nhóm binh sĩ vừa đến đã biến sắc. Trước khi đến, chính ủy phân khu đã dặn dò kĩ lưỡng nhất định phải bảo vệ cho tốt cậu thanh niên đi cùng với La Bình An.
Sĩ quan dẫn đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang một chút lập tức cuối chào nói:
- Quân khu Việt Châu, tập đoàn quân số 9, Lão Hổ Doanh trú quân tại Bằng Thành, Doanh trưởng Hàn Kiến Quốc báo cáo, mời thủ trưởng chỉ thị.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang lại nhìn La Bình An, liền nói:
- Những người này đổi trắng thay đen, cán bộ cấu kết với kẻ phạm tội, mang tất cả đi.
Khi Nhiếp Chấn Bang vừa nói xong, một đám binh lính đang nhìn chăm chú đều kéo vang vũ khí trong tay. Cảnh tượng này, khiến cho người trong nhà ăn vây xem kín mít, có chút khiếp sợ. Đây là người nào vậy? Mà lại kiêu ngạo như vậy.
Cảm giác của Quách Minh lúc này như đang ở trên đỉnh núi cao, bên cạnh Quách Minh có người trẻ tuổi đang ngây ngẩn cả người, thấp giọng nhìn Quách Minh hỏi:
- Minh thiếu, người bạn này của cậu là ai, mà to gan như vậy.
Quách Minh cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời, nếu đám người các ngươi đi thủ đô liền biết nhân vật kia là ai.
Lúc này, Ngụy Văn Hải cũng ngây ngẩn cả người. Nguyên bản tưởng rằng chẳng qua chỉ là quả hồng mềm, nhưng lại thật không ngờ, người ta lại điều động quân đội tới, lại còn là Lão Hổ Doanh của đội quân thứ chín. Đây chính là quân đội thứ chín lệ thuộc trực tiếp doanh trại trinh sát. Ngụy Văn Hải là người Bằng Thành nên chút kiến thức phổ thông này, gã cũng biết.
Lúc này, Đội trưởng Lưu cũng hơi sửng sốt nhưng thấy quân đội muốn động thủ, nếu không nói thì ngay cả cơ hội nói cũng không có. Ngay lập tức, đội trưởng Lưu bước lên một bước, lấy thẻ cảnh sát của mình ra, nói:
- Đồng chí này, tôi là đại đội trưởng đại đội trị an phân cục công an khu Bến cảng, Lưu Thuận An. Có phải giữa chúng ta có những hiểu lầm gì hay không?
- Hiểu lầm, Ha ha, không có hiểu lầm.
Ánh mắt người sĩ quan nhìn quét qua đám người đội trưởng Lưu, lập tức vẫy tay nói:
- Thu hết súng của bọn họ lại cho tôi, toàn bộ mang đi, nếu có phản kháng thì cứ gán vào tội phản quốc mà xử.
Sĩ quan này cũng là người khôn khéo, bản thân anh ta khi nhận được mệnh lệnh của cấp trên, một câu nói này của chính ủy nhưng làm cho vị sĩ quan này vẫn còn nhớ kỹ như lúc đầu. “Đồng chí Thiệu Tường, thủ trưởng quân khu đối với lúc này là hết sức lưu ý, các cậu nhất định phải cam đoan sự an toàn cho nhân vật trọng yếu này.
Vị sĩ quan rất rõ ràng, là bộ đội dã chiến, phân khu Bằng Thành không quản được bọn họ. Thủ trưởng Quân khu, vậy chỉ có thể là thủ trưởng quân khu Việt Châu, đây chính là chức lãnh đạo của đại quân khu, nhân vật có bối cảnh thông thiên. Nếu việc này thực hiện tốt thì tiền trình của hắn liền không lo.
Lúc này, nếu những người này dám nghiêm trị để hãm hại, bọn hắn sẽ dùng tội phản quốc để vu oan, dù sao có xảy ra việc gì nhất định có người ra mặt.
Đội trưởng Lưu cũng ngẩn cả người, phán... tội phản quốc ư? Đến mức này sao? Nhận được lệnh, nhóm binh sĩ này liền ùa lên, trực tiếp bắt những người kia. Vĩ sĩ quan dẫn đầu lúc này mới cúi chào nói:
- Thủ trưởng, chúng tôi nhận được lệnh của chính ủy, mời hai vị cùng chúng tôi đến nhà khách quân đội nghỉ ngơi.
Đây cũng chính là một cách thức bảo vệ. Vào lúc này xem như Nhiếp Chấn Bang đã kết thù với Ngụy Văn Hải rồi. Tiếp tục lưu lại Bằng Thành cũng không an toàn, hiện giờ chỉ có đến quân đội để đợi người có chức vụ càng cao hơn tìm tới cửa.
Khi mọi người rời đi, ông chủ nhà ăn Chuyển Xan Thính xoay tròn cũng lo lắng đến bên cạnh điện thoại. Ngụy Văn Hải bị bắt ở chỗ của ông ta. Bất kể thế nào, ông cũng nhất định phải cho Ngụy Đặc Kỳ một câu trả lời thỏa đáng mới được.
Đợi ông chủ nhà ăn nói điện thoại xong, Quách Minh cũng đã đi đến nói:
- Trịnh tổng, tôi xem chuyện này ông vẫn là thông báo trực tiếp cho Phó bí thư Lý đi. Chỉ dựa vào Ngụy Đặc Kỳ thì người khác cũng sẽ không thả đâu. Tôi mượn điện thoại của ông báo cho cha tôi một chút.
Lời nói của Quách Minh làm ông chủ nhà ăn cũng kinh hãi. Vừa rồi Quách Minh biểu hiện trước mặt chàng trai trẻ tuổi kia, có thể dùng ăn nói khép nép để hình dung. Mà chuyện này, Quách Minh lại phải thông báo cho Phó chủ tịch Quách biết. Nên biết rằng, Phó chủ tịch Quách là Ủy viên thường trực tỉnh ủy, phó chủ tịch thường trực tỉnh Việt Đông. Đây là người có lợi thế cạnh tranh nhất trong lần lựa chọn chủ tịch tỉnh lần này. Người như vậy, chỉ một cái dậm chân thôi cũng khiến cho Việt Đông run rẩy ba cái.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Bằng Thành, thậm chí toàn bộ cao tầng của cả tỉnh Việt Đông đều bị chấn động cả lên. Là một đặc khu, tất cả mọi chuyện ở Bằng Thành đều bị nhìn chăm chú, địa vị ở Bằng Thành tương đương với cấp Thứ trưởng, lãnh đạo một khu, vậy cũng tương đương Phó giám đốc sở đơn vị. Một đại đội trị an của phân Cục công một khu, mười mấy cảnh sát nhân dân đều bị người ta tước vũ khí, lại còn kéo tới quân đội nữa.
Nhận được tin tức này, Ngụy Đặc Kỳ lập tức vỗ bàn, đứng phắt dậy. Nhưng, một lúc sau lại ngồi xuống, nhìn thư ký bên cạnh nói:
- Chuẩn bị xe, chúng ta đi đến nơi trú đóng của tập đoàn quân số 9.
Tòa nhà Thành ủy Bằng Thành.
Trong nhà của Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy Việt Đông, Bí thư Thành ủy Bằng Thành, Lý Tiền Tiến.
Ở bên cạnh, Thư ký của bí thư Lý báo cáo sự việc xảy ra ở nhà ăn xoay tròn, Lý Tiền Tiến đột nhiên ngồi thẳng người, nói nhỏ:
- Quân số 9? Bộ đội của Trình mặt rỗ xuất động rồi? Thú vị đấy. Xem ra lần này Ngụy Đặc Thù gặp tai ương rồi.
- Bí thư, ông xem, chúng ta có nên...?
Thư ký đứng bên cạnh hỏi.
Bí thư Lý khoát tay lắc đầu nói:
- Không được, lần này là chuyện của Phó bí thư Lý, chúng ta chỉ cần ngồi yên mà xem kịch hay là được rồi. Lần này, khó được Trình mặt rỗ đồng ý ra mặt. Xem ra, lai lịch của người đến đây cũng không nhỏ. Ở trong nước, có thể chi huy được nổi hắn ta, ngoại trừ người của Diệp gia, chỉ sợ cũng chính là hai vị mới đến đảm nhiệm quân khu Việt Châu và thành phố Việt Hải kia rồi. Xem ra, cậu thanh niên tới lần này là con cháu Nhiếp gia rồi.
Bí thư Lý cũng là con cháu thủ đô, gia thế bối cảnh so với Nhiếp gia tuyệt đối không kém. Lý gia ở thủ đô, hiện giờ ông cụ cũng là một nhân vật có thực quyền ở trung ương.
Người của Lý gia thuộc phái cải cách, có thể nói, cùng với Dương gia là hai viên Đại tướng ở bên người đồng chí Nam Tầm. Bằng Thành, với ý nghĩa giống như trụ cầu đầu tiên mà cải cách thực hiện, tất nhiên là cần phải có một người có thể yên tâm được đến trấn thủ. Là con trai trưởng của Lý gia, Bí thư Lý dĩ nhiên bị phái tới rồi.
Cùng lúc đó, bên tỉnh ủy Việt Đông, khi Quách Minh vừa điện thoại xong, toàn bộ tỉnh Việt Đông cũng bắt đầu chuyển động.
Tiết Lập Công làm Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư tỉnh ủy, đồng thời còn kiêm nhiệm chính ủy quân khu thứ nhất của tỉnh Việt Đông. Tiết Lập Công là khối đá tảng quan trọng nhất ở Việt Đông. Tiết Lập Công năm nay sáu mươi mốt tuổi, là một cán bộ trong chính quyền địa phương hiếm gặp đã từng tham gia chiến tranh kháng Nhật của quốc nội. Tuy rằng lúc Tiết Lập Công tham gia kháng chiến chống Nhật, chẳng qua chỉ là đội quân thiếu niên mà thôi. Và tham chiến không đầy hai năm, Nhật Bản liền đầu hàng. Nhưng lý lịch kinh nghiệm của Tiết Lập Công cũng vẫn là bày ra ở đó. Sau thời kỳ xây dựng đất nước, làm cán bộ xuôi Nam, Tiết Lập Công liền ở lại Việt Đông, từ Bí thư huyện ủy đến Địa ủy, rồi đi thẳng tới vị trí hiện tại. Quyền thế của Tiết Lập Công ở Việt Đông là không thể nghi ngờ được.
Hiện giờ đã là hơn chín giờ tối, theo thói quen của Tiết Lập Công, lúc này ông đã chuẩn bị đi ngủ, Nhưng vừa đúng lúc đó, điện thoại trên đầu giường liền reo lên. Khi Tiết Lập Công vừa mới nhấc điện thoại nghe, từ đầu dây bên kia, tiếng nói của Phó bí thư tỉnh ủy Chử Chính Nam liền vang lên:
- Bí thư Tiết, Bằng Thành bên kia đã xảy ra chuyện rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...