Chu Thần không ngờ cũng đến Bá Châu. Chu gia là muốn làm gì đây? Nhiếp Chấn Bang trở nên trầm tư. Một Phó chủ tịch thành phố mà ngay cả ủy viên Thành ủy cũng không phải, cụ thể phụ trách công việc gì còn chưa xác định được. Nếu phụ trách các mảng văn hóa, giáo dục, y tế và khoa học hoặc tôn giáo dân tộc, thì đấy chỉ là một Phó chủ tịch không có thực quyền, có thể ảnh hưởng đến một Bí thư huyện ủy như mình sao?
Nhiếp Chấn Bang cũng có chút nghĩ không thông. Bên cạnh, Đinh Ái Quốc thấy Nhiếp Chấn Bang nghe điện thoại xong liền trở nên trầm tư, lập tức hỏi:
- Chấn Bang à, xảy ra chuyện gì sao?
Đinh Ái Quốc hỏi làm Nhiếp Chấn Bang lại một lần nữa trầm tư. Chuyện này Đinh Ái Quốc bọn họ có biết không? Ngay sau đó Nhiếp Chấn Bang liền cười đáp:
- Chủ tịch, tôi vừa nhận được điện thoại từ một người bạn, anh ấy báo cho tôi tin tức này, Bá Châu chúng ta lại có cán bộ mới được điều đến rồi.
Đinh Ái Quốc lập tức cũng ngây ngẩn cả người. Cán bộ mới được điều đến, còn là lãnh đạo đầu não của thành phố Bá Châu, vậy mà mình cũng không có bất cứ tin tức gì, xem ra, người mới đến chỉ sợ bối cảnh chẳng kém gì Nhiếp Chấn Bang. Nhưng nghe giọng điệu của Nhiếp Chấn Bang, dường như người này và Nhiếp Chấn Bang có hiềm khích không nhỏ đâu. Điều này khiến Đinh Ái Quốc khó xử. Hiện giờ, cục diện Bá Châu càng ngày càng khó nắm trong tay. Đường đường là Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố mà lại sợ cán bộ cấp dưới, nói ra nghe có chút nực cười.
Tuy nhiên, Đinh Ái Quốc cũng sẽ không để ý. Người có bối cảnh không phải là ít, bối cảnh ở Tây Bắc hoặc bối cảnh là lãnh đạo các thành phố cấp địa khác không thiếu. Chỉ có điều, bối cảnh của những người này có chút hơi lớn mà thôi.
Nếu thực sự là làm quá khiến cho người khác bực mình rồi, Đinh Ái Quốc cũng sẽ không sợ. Việc gì cũng đều phải nói tới cái đạo lý. Bối cảnh của anh lớn hơn nữa thì có thể như thế nào? Nếu không tạo quan hệ tốt với các lãnh đạo ở địa phương, anh vẫn bị chèn ép như thường. Nếu như là loại người suốt ngày chỉ biết treo cái bối cảnh ở ngoài miệng thì bản thân cũng chỉ đến thế mà thôi.
Xe cảnh sát thành phố Ô thổi còi mở đường, một đường đưa thẳng đến nơi giao giới giữa thành phố Ô và Bá Châu. Sau đó, xe cảnh sát phía thành phố Bá Châu lập tức thay thế thành phố Ô đi lên phía trước. Đoàn xe đến tận năm giờ chiều mới tới nhà khách thành phố Bá Châu.
Từ sau khi huyện Lê bắt đầu khai thác, phát triển, đi kèm theo đó, kinh tế của thành phố Bá Châu cũng phát triển nhanh chóng hơn, lưu lượng khách cũng nhiều hơn. Kinh tế toàn thành phố Bá Châu có vẻ sôi động hơn rất nhiều. Đường phố đều được sửa chữa lại hết một lượt, không ít mặt đường trước đây là đường nhựa nay đã được trải xi măng cứng chắc. Có không ít những chiếc đèn ven đường cũng được đổi sang loại mới hiện đại hơn. Cùng với đó là sự gia tăng cường độ xanh hóa thành phố. Hiện tại, cả thành phố xem ra thật khác biệt so với cái sư hoang vắng vốn dĩ của Tây Bắc.
Sự đối lập mạnh mẽ này lập tức khiến cho các thương khách, các ông chủ trên xe một sự so sánh đối lập rất lớn. Tây Bắc, nghe đến liền khiến người ta nghĩ ngay tới mấy từ sa mạc, Gobi và hoang vắng. Nhưng hiện tại xem ra, cũng không phải chỉ có như thế.
Đoàn xe chậm rãi tiến vào nhà khách Bá Châu. Lúc này, Bí thư Thành ủy thành phố Bá Châu cũng đích thân đứng đón ở cổng chính của nhà khách. Đứng ngay bên cạnh là Phó bí thư Thành ủy Trình Tân Hoa và Bí thư Huyện ủy huyện Lê, Trương Sở Bân cùng Phó bí thư Tạ Dật.
Cảnh tượng này, đoàn cán bộ huyện Lê đương nhiên là sẽ không bỏ qua. Bí thư Thành ủy đích thân đến, tự mình nghênh đón. Bộ máy lãnh đạo Huyện ủy huyện Lê đều có mặt đầy đủ. Sự phô trương này đương nhiên là muốn tuyên truyền. Sự coi trọng của lãnh đạo chính quyền địa phương cũng có thể làm tăng thêm sự tin tưởng của các nhà đầu tư.
Phạm Chấn Minh lúc này cũng tươi cười giới thiệu với các chủ doanh nghiệp trên xe:
- Các vị lãnh đạo doanh nghiệp, Bí thư Lưu của Thành ủy thành phố Bá Châu chúng tôi cùng với Bí thư Huyện ủy huyện Lê, đồng chí Trương Sở Bân và Phó bí thư, đồng chí Tạ Dật đều đang đợi chúng ta. Xem ra Thành ủy muốn chiêu đãi chúng ta tại thành phố Bá Châu, hôm nay không đi đến huyện Lê được rồi.
Câu nói khôi hài của Phạm Chấn Minh khiến cho các ông chủ doanh nghiệp trong xe đều cười ồ lên. Vương tổng lúc này càng lớn tiếng nói:
- Trưởng phòng Phạm, lần này tới huyện Lê đầu tư, tôi xem như đã tìm đúng đường rồi. Tuy là còn chưa bắt đầu đầu tư nhưng thấy lãnh đạo thành phố Bá Châu và lãnh đạo huyện Lê nhiệt tình như vậy, tôi cũng có đầy đủ niềm tin rồi. Có các lãnh đạo quan tâm, coi trọng nhà đầu tư như vậy, việc làm ăn của chúng tôi chỉ có thể càng làm càng lớn lớn thôi.
Lời nói của Vương Tổng khiến các ông chủ vô cùng đồng cảm. Những người này không sợ không có chính sách ưu đãi, cũng không sợ không có sự giúp đỡ từ phía chính quyền. Họ chỉ sợ chính quyền địa phương hôm nay kiểm tra, ngày mai phạt tiền, chỉ riêng việc chiêu đãi và móc nối quan hệ thôi cũng đủ làm tiêu hao hết tinh lực của họ rồi, làm gì còn đầu óc và thời gian dành cho xí nghiệp. Vì vậy, sau khi thấy lãnh đạo cả hai cấp thành phố và huyện thị ở đây đều coi trọng như vậy, những ông chủ này đều tràn đầy sự tin tưởng.
Trong phòng tổ chức tiệc lớn ở nhà khách Bá Châu, hai mươi mấy bàn tiệc đã được bày sẵn ra.
Trong quy cách chiêu đãi, Lưu Văn Thanh là dựa theo tiêu chuẩn cao để tiếp đãi. Trên mỗi bàn đều có nguyên một con dê nướng hoàng kim khoảng bốn mươi cân, đây là đặc sản của Tây Bắc, cũng là đặc sản của thành phố Bá Châu, món này nhất định phải có. Ngoài ra, suy nghĩ đến các thương khách đều đến từ các địa phương khác nhau nên món ăn các nơi đều có một ít, cay có, ngọt có, béo có, thanh đạm đều có.
Trong bữa tiệc rượu, Lưu Văn Thanh còn tự mình đứng lên mời một ly thể hiện sự chào đón. Thái độ này cũng là quy cách cao rồi. Khách thương nhiều như vậy, một Bí thư Thành ủy cũng không thể nào đi từng bàn mời rượu. Như hiện tại cũng có thể coi là long trọng và khách khí rồi.
Sau tiệc rượu, trong phòng họp lớn ở nhà khách lại tổ chức một buổi hội nghị tọa đàm. Lưu Văn Thanh cũng tự mình giới thiệu về tình hình thành phố Bá Châu. Sau đó các khách thương được sắp xếp nghỉ ngơi trong nhà khách.
Sáng sớm hôm sau, đoàn xe lại lên đường. Vừa tiến vào đường lớn Lê Thành mới xây xong của huyện Lê, quang cảnh xây dựng hoành tráng đồ sộ của Khu kinh tế mới huyện Lê ngay lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của các thương khách.
Sau khi trở lại huyện Lê, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên cảm giác được thả lỏng. Những công việc cụ thể, Khu kinh tế mới bên này tất nhiên là sẽ có người đi xử lý. Người cũng đã kéo về rồi, hơn nữa đều là những khách thương đã xác định đầu tư, nếu những chuyện nhỏ nhặt còn lại mà còn phải đích thân Nhiếp Chấn Bang đi làm thì, chỉ tiếp hơn trăm vị khách kia cũng đủ bận rồi làm gì còn thời gian suy nghĩ đến những việc khác.
Nhiếp Chấn Bang lúc này đang ngồi trong phòng làm việc của mình xem tài liệu phòng Xúc tiến đầu tư đưa lên. Mấy ngày hôm nay, không ít thương khách đang khảo sát thực địa tại Khu kinh tế mới huyện Lê, tỉ mỉ nghiên cứu chính sách của huyện Lê. Đồng thời, sau khi đi thăm quan đồng cỏ của công ty Mẫn Nông, xem xét điều kiện sinh trưởng của cây cam thảo dại cùng với các cơ sở hạ tầng hiện có, không ít khách thương đã kí hợp đồng đầu tư với huyện Lê.
Hiện tại, thứ mà Nhiếp Chấn Bang đang xem chính là tài liệu của các xí nghiệp đầu tư này. Đột nhiên nhìn cái tập tài liệu trước mặt này, Nhiếp Chấn Bang nhíu mày lại. Muốn vào đầu tư tại huyện Lê, một cửa nhất định phải qua chính là phải thông qua nghiệm chứng, nhận xét của Phòng môi trường. Đầu tiên, lúc anh còn chưa bắt đầu đã phải tự mình làm một bản báo cáo môi trường về chính công ty của mình một cách tỉ mỉ, miêu tả sau khi xí nghiệp hoặc công ty ở kiến thành đầu tư, dự đoán sẽ ảnh hưởng đến môi trường như thế nào, mức độ ô nhiễm ra sao cùng với các phương án tỉ mỉ về việc xử lý chất thải bảo vệ môi trường, làm thế nào có thể giảm bớt ô nhiễm, vân vân. Đây là những quy định vô cùng cứng rắn của Nhiếp Chấn Bang, cũng là sự kiên trì của Nhiếp Chấn Bang.
Trong thời gian sau này, ô nhiễm trở nên nghiêm trọng, chuyện phải quay đầu lại xử lý vấn đề ô nhiễm môi trường, Nhiếp Chấn Bang thấy nhiều rồi. Lúc này đây, bắt đầu từ chính mình sẽ chú trọng vấn đề này. Nhiếp Chấn Bang đã quyết định chủ ý này, bất kể là thái độ lý tưởng hóa cũng được, hay là kiên trì gì khác cũng được, tóm lại, người khác làm thế nào Nhiếp Chấn Bang không quản được, nhưng trong khu vực trực thuộc sự quản lý của mình, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không cho phép những xí nghiệp gây ô nhiễm tồn tại.
Nhưng, xí nghiệp trước mặt lại không thấy có báo cáo về môi trường, hơn nữa xí nghiệp này còn là nhà máy chế biến giấy nổi tiếng gây ra ô nhiễm.
Trong toàn bộ bản thảo dự án kế hoạch, tất cả các câu chữ và miêu tả đều chỉ nhằm vào mấy thứ, như làm thế nào để phát triển xí nghiệp, có thể khiến cho kinh tế huyện Lê tăng trưởng bao nhiêu, mang đến bao nhiêu sự phát triển, bao nhiêu công ăn việc làm, toàn là những con số về phương diện này. Còn về việc nhà máy giấy xử lý ô nhiễm như nào thì chỉ viết sơ lược. Dự định là sẽ xây dựng các miệng cống xả nước thải gần sát với con sông Mộc Lý, nhờ vào sự cọ rửa của dòng nước. Xét trong hoàn cảnh của huyện Lê, về tổng thể có lẽ sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến môi trường.
Vừa xem đến đây Nhiếp Chấn Bang liền nổi giận. Không ảnh hưởng quá nhiều, coi mình là đứa trẻ lên ba à. Lỗ hổng này vừa mở ra, chỉ sợ chưa đầy năm năm, toàn bộ con sông của huyện Lê sẽ bị khô cạn. Nước sông trong vắt hiện tại, đến năm năm sau không trở thành rãnh thoát nước hôi thối mới là lạ đấy.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang liền ngẩng đầu lên gằn giọng nói:
- Tiểu Dịch, vào đây một chút, gọi Phạm Chấn Minh phòng Xúc tiến đầu tư đến đây. Anh ta làm ăn cái kiểu gì không biết, tại sao lại có thể để công ty kiểu này vào huyện Lê chúng ta.
Nhiếp Chấn Bang nổi giận đùng đùng như thế này là lần đầu tiên Dịch Quân nhìn thấy. Trước đây Chủ tịch Nhiếp vẫn luôn khiến cho người khác có cảm giác ôn hòa, thật không ngờ lúc Nhiếp Chấn Bang nổi giận lại nghiêm trọng như vậy. Dịch Quân giờ phút này cũng sợ phát run, lập tức đi ra nhấc điện thoại gọi Phạm Chấn Minh.
Lúc này, Phạm Chấn Minh đang cùng với ông chủ xí nghiệp sản xuất giấy Lỗ Đông Đại Phát thương thảo cặn kẽ về việc đầu tư của xí nghiệp giấy Đại Phát. Điện thoại trên bàn rung lên, Phạm Chấn Minh vừa mở máy, giọng nói của Dịch Quân liền truyền tới:
- Trưởng phòng Phạm, anh hiện tại đang ở đâu? Lập tức đến ngay Ủy ban nhân dân huyện, Chủ tịch hiện đang rất tức giận đấy.
Nghe đến đây, Phạm Chấn Minh liền ngây người ra, ngay sau đó đứng lên nói:
- Tổng giám đốc Hùng, thật ngại quá, Ủy ban nhân dân huyện có chút chuyện, tôi phải đến đó một chuyến.
Ông chủ xí nghiệp giấy Đại Phát tên là Hùng Đại Phát, cũng có thể xem như lá gan lớn, là một trong những người giàu có nhất. Lúc này vừa nghe Phạm Chấn Minh nói như vậy, ông ta liền cười nói:
- Trưởng phòng Phạm, Chủ tịch huyện cho gọi à. Đây thật là chuyện tốt, xem ra Trưởng phòng Phạm sắp được thăng chức rồi.
Lúc Phạm Chấn Minh chạy tới Ủy ban nhân dân huyện, Dịch Quân vừa thấy Phạm Chấn Minh lập tức đứng lên, thấp giọng nói:
- Trưởng phòng Phạm, tôi cũng không nói nhiều làm gì. Hiện tại tâm trạng Chủ tịch rất không tốt, tôi thấy anh vẫn nên cẩn thận một chút. Có lẽ là vì chuyện chống ô nhiễm.
Lúc này, trong văn phòng Trương Sở Bân bên đây, ngay trong lúc Nhiếp Chấn Bang đang nổi giận với Phạm Chấn Minh thì, Trương Sở Bân lại nhận được điện thoại của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố báo là Phó chủ tịch Chu của thành phố mới tới, ngày mai chuẩn bị đến huyện Lê thị sát. Mời lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân ra mặt tiếp đãi một chút.
Đặt điện thoại xuống, Trương Sở Bân cũng không dám chậm trễ. Hiện tại ở thành phố Bá Châu, ngoài chuyện thu hút đầu tư của huyện Lê ra, chủ đề được bàn luận nhiều nhất là chuyện một Phó chủ tịch từ trên Trung ương hạ cánh xuống đây. Loáng một cái, liền đem theo đến ba mươi triệu tệ, bối cảnh và sự phô trương này sớm đã truyền khắp toàn bộ Bá Châu rồi. Không ngờ Phó chủ tịch Chu vừa đến liền chọn ngay huyện Lê làm trạm đầu tiên. Trương Sở Bân lập tức gọi điện cho Nhiếp Chấn Bang:
- Chủ tịch Nhiếp, tôi mới nhận được tin tức. Phó chủ tịch Chu trên thành phố mới tới đó, ngày mai muốn tới huyện Lê chúng ta khảo sát. Cậu xem, chúng ta cùng nhau đi tiếp đón một chút.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng thất thần. Chu Tiểu Xà đây là có ý gì? Đã đến thị uy rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...