- Chủ tịch Nhiếp, di dời rồi, chúng tôi sẽ ở chỗ nào?
- Chủ tịch huyện, di dời qua đó, chúng tôi ăn cái gì, chúng tôi còn có đất đai sao?
- Chủ tịch huyện, về sau chúng tôi còn có thể ở cùng một chỗ với nhau không? Làm hàng xóm với nhau bao nhiêu năm như vậy, tôi thật sự là rất lưu luyên
Tất cả các vấn đề, đều liên quan tới chuyện di dân, nhưng, lại không có một ý kiến nào là không muốn di dời đi cả. Cái xu thế này, cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang rất là hài lòng. Đều nói quê cha đất mẹ thì khó mà rời bỏ được. Trong chuyện di dời dân cư, sợ nhất, đúng là cái tình huống như vậy đó. Một khi có người không muốn dời, chắc chắn là sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ quá trình. Bất kể như thế nào, cũng không thể vứt bỏ lại một hai hộ ở lại trong này mà đi được.
Lúc này, Chu Lạp Phong lại là có chút vui sướng. Kế hoạch này, Chu Lạp Phong hoàn toàn không có ngờ tới được. Di dời toàn bộ, an trí tới vùng phụ cận của khu kinh tế, lúc này mới cần một khoản kinh phí lớn đây.
Chu Lạp Phong cũng không phải là người chưa từng trải đời. Vừa nghe là ông ta liền biết trong chuyện này có chỗ tốt ẩn hàm, và càng không thể nghi ngờ một điều, điều đó là rất tốt. Thậm chí, có thể nói như thế này, khi công cuộc di dời dân cư hoàn thành, bà con thôn dân xã Cách Mộc sẽ thoát khỏi được cái vận mệnh nghèo khó vốn quấn lấy bản thân suốt bao đời.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng dậy, giơ tay lên ra hiệu cho tất cả mọi người trật tự lại, sau đó liền cất cao giọng nói:
- Các bà con, xin tất cả mọi người hãy yên tĩnh lại một chút. Về phương án cùng với công tác chuẩn bị cho việc di dơi cụ thể, hiện tại đang được Huyện ủy cùng Đảng ủy thành lập một nhóm chuyên gia tiến hành quy hoạch một cách tỉ mỉ từng giai đoạn một. Đợi sau khi có kết quả, chắc chắn sẽ thông báo cho mọi người đầu tiên. Còn bây giờ, tôi cũng xin bày tỏ rõ với bà con một điều, coi như là để cho bà con có thể hoàn toàn yên tâm. Lần di dân này, nhà ở của bà con, toàn bộ sẽ do chính phủ phụ trách xây dựng mới đồng loạt. Sau khi di dời qua đó, mỗi nhà nhất định có thể nhận được một diện tích đất thích hợp, có thể đảm bảo nhu cầu sinh hoạt hàng ngày của mọi người đầy đủ. Mà một nguyên tắc cuối cùng trong việc di dời lần này của xã Cách Mộc là, chắc chắn là di dời theo từng cụm hoàn chỉnh, tuy rằng không thể đảm bảo được cả xã sẽ được an trí ở trong cùng một khu vực, nhưng ít nhất có thể cam đoan được, việc an trí sẽ tiến hành theo đơn vị là từng thôn một.
Có lời này của Nhiếp Chấn Bang, toàn bộ dân chúng xã Cách Mộc đều coi như yên tâm. Uy tín của Nhiếp Chấn Bang, đó là rât chắc chắn. Giờ phút này, tất cả quần chúng đều yên lòng.
Đứng bên cạnh, Chu Lạp Phong cũng lại cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, anh quả thật là một vị cán bộ tốt. Chu Lạp Phong tôi sống nhiều năm như vậy, coi như là vào Nam ra Bắc, gặp qua không ít trường hợp. Ở trong trí nhớ của tôi, có thể xứng đáng với cái danh cán bộ tốt cũng không nhiều lắm. Mà chủ tịch Nhiếp anh, tuyệt đối là đứng ở đầu. Đây cũng không phải là lời khen ngợi khách sáo. Một khi đã như vậy, để tỏ chút tâm ý của mình, tôi nguyện ý quyên góp một triệu vào quỹ của chính phủ, dùng cho việc cải tạo cùng xây dựng trường học cho toàn huyện.
Một triệu!
Lời nói của Chu Lạp Phong khiến cho toàn bộ người dân xã Cách Mộc đều kinh hãi. Ở cái địa phương nghèo khó như thế này, đừng nói là một triệu, cho dù chỉ là mười nghìn thôi cũng chưa từng gặp qua. Ở xã này, nhà ai mà có được một nghìn đồng để gửi vào ngân hàng, vậy đó tuyệt đối có thể coi là một nhà giàu có. Lúc này, những người trong xã Cách Mộc đang đứng xung quanh đều xôn xao cả lên, tất cả đều dần khâm phục Chu Lạp Phong. Có không ít người là từ nhỏ cùng Chu Lạp Phong lớn lên, lúc này cũng càng kinh ngạc mà hỏi:
- Lạp Phong, thằng nhóc mi có nhiều tiền thật nha, ông chủ lớn rồi nha, quyên một triệu liền?
Nhiếp Chấn Bang cũng cười theo, người như vậy, bất kể thế nào, cũng phải cổ vũ cùng biểu dương lên. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Ông chủ Chu, vậy tôi trước hết cảm ơn sự quyên tặng của ông. Nghe nói ông đã mua một cánh đồng ở trong khu kinh tế của huyện Lê, chuẩn bị đầu tư xây dựng một nhà máy thuộc da. Này tốt lắm, thư ký Dịch, đưa danh thiếp cho ông chủ Chu. Đợi khi nào ông chủ Chu khai trương nhà máy, nhất định phải nhớ rõ mời tôi tham gia mới được.
Đây là một loại hồi đáp của Nhiếp Chấn Bang đối với Chu Lạp Phong. Đừng xem thường cái cách hồi đáp này. Đối với Chu Lạp Phong mà nói, ý nghĩa của hành động này tức là, từ nay về sau, ở cái huyện Lê này, chỉ cần là kinh doanh chính đáng, không có kẻ nào dám đi gây một chút chuyện phiên toai nào với Chu Lạp Phong cả.
Chu Lạp Phong lúc này cũng hiểu rất rõ, lập tức cũng cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, cảm ơn anh đã có sự ủng hộ đối với những doanh nghiệp tư nhân như chúng tôi. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ đặc biệt mời chủ tịch Nhiếp tới tham dự nghi thức khai trương.
Sau khi quay trở về từ xã Cách Mộc, Nhiếp Chấn Bang lại chạy tới nhà khách của huyện Lê, nhưng lúc này, Nhiếp Gia Lương cũng chuẩn bị rời khỏi. Mấy ngày nay trôi qua, tuy rằng không có ai đi cùng Nhiếp Gia Lương, nhưng như vậy, ngược lại khiến cho Nhiếp Gia Lương thấy được bộ mặt chân thật nhất của huyện Lê.
Sau trận động đất, sự phản ứng mau lẹ của cán bộ huyện Lê, sự trả giá của Nhiếp Chấn Bang, tất cả đều thu hết vào trong mắt của Nhiếp Gia Lương. Mà như vậy, cũng khiến cho Nhiếp Gia Lương hoàn toàn chịu phục từ tận đáy lòng. Chính mình đã bị thua bởi Nhiếp Chấn Bang, cái này cũng không phải là không có đạo lý. Ít nhất, trong việc lựa chọn con đường là ngay từ lúc bắt đầu, chính mình tránh né cũng đã là yếu thế hơn rồi. Mình làm vì con đường làm quan, vì tiền đồ, còn lão Tam, lại là vì dân chúng.
- Đại ca, thật sự là ngại ngùng. Anh xem công việc này bận đến nỗi đều không có thời gian đi cùng anh. Mấy ngày nay vừa mới thoải mái được một chút, nếu như đại ca mà không vội vã thì ở lại đây thêm vài ngày đi. Chờ em làm nốt chút việc rồi sẽ bồi thường lại đủ cho anh.
Trong phòng 207 của khu nhà khách huyện Lê, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở trên ghế nói với Nhiếp Gia Lương đang ngồi bên cạnh.
Điều kiện mỗi phòng trong khu nhà khách của huyện Lê, đối với dân địa phương mà nói, vậy cũng coi như là một nơi xa hoa. Nhưng, đối với những người như Nhiếp Gia Lương này mà nói, vậy cũng rất bình thường rồi.
Phòng 207, nó coi như là một phòng tương đối khá trong cả cái nhà khách này, cũng gần giống dạng một căn nhà nhỏ riêng biệt trong khu đằng sau của nhà khách. Coi như là một căn phòng trọ khép kín, có buồng vệ sinh riêng, ở bên ngoài còn có một phòng tiếp khách khoảng chừng 15m2. Diện tích gian phòng cũng chỉ khoảng chừng 10m2 mà thôi.
Bên trong cả gian phòng, các đồ dung gia dung đều có kiểu dáng thuộc những năm 80. Có chút cũ kỹ, tuy rằng đã dần dần không theo kịp được thời đại, nhưng được quét tước thật sự rất sạch sẽ.
Như vậy khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút vừa lòng. Phòng tiếp đãi của Huyện ủy, Lưu Chí Phương người này, coi như là có chút thẩm mỹ độc đáo. Biết là anh ca của mình, cũng không có coi nhẹ bao nhiêu.
Mà lúc này, Nhiếp Gia Lương cũng là đi tới bên cạnh bình nước sôi, rót một chén chè nóng rồi cầm tới đưa cho Nhiếp Chấn Bang, đồng thời cũng cười nói:
- Không được. Đi ra mấy ngày rồi, cũng cần phải trở về. Lần này, tôi xem như được kiến thức một phen. Lão Tam à, lần này, cậu cho anh một cảm xúc cũng như một bài học rất là sâu sắc. Hiện tại, anh xem như hiểu được, vì sao anh lại không bằng cậu rồi.
Không đợi Nhiếp Chấn Bang mở miệng nói, Nhiếp Gia Lương lại nói tiếp:
- Lão Tam, anh tính toán sáng sớm ngày mai liền đi. Trước khi đi, anh muốn nói chuyện hôn sự của cậu với cả tính toán về sau nữa.
Hôn sự? Tính toán?
Lời nói của anh ca, cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang ngây ngẩn cả người. Đây rốt cuộc là ý của anh cả hay là ý của ông cụ chứ? Nhiếp Chấn Bang có hơi chút không đoán được chính xác. Hơn nữa, đối với con đường phải đi trong tương lai, quả thật là Nhiếp Chấn Bang đã có suy nghĩ rất là rõ ràng. Nhưng, còn việc hôn sự, cũng là vấn đề mà hiện giờ Nhiếp Chấn Bang cảm thấy đau đầu nhất, cũng là vấn đề mà hắn không muốn nói tới nhất.
Dường như cũng biết ý nghĩ của Nhiếp Chấn Bang, cho nên Nhiếp Gia Lương cũng cười nói:
- Vấn đề hôn sự, là vì ông cụ quan tâm nên mới hỏi. Còn về vấn đề đằng sau, thì là ý tứ của anh. Cậu cũng biết đấy, những đứa trẻ lớn lên từ trong đại viện, trên cơ bản, đến cái tuổi này của cậu cũng đã bắt đầu xem xét đối tượng. Bên chỗ này của tôi cung đã định ra rồi. Là con gái của lão Tam Trần gia.
Lúc Nhiếp Gia Lương nói ra những lời này, có vẻ rất là đạm mạc, dường như không phải là đang nói tới việc hôn nhân của mình mà là đang đánh giá một chuyện nào đó vậy. Con cháu thế gia, đám hỏi chính trị, có xác suất từ 80% trở lên, và cũng đều là như vậy. Trần gia, coi như là một gia tộc lớn nổi danh trong thủ đô. Tuy rằng Trần lão Tam lúc trẻ làm việc ngông cuồng, không nói chuyện đạo lý. Hiện giờ cũng lăn lộn được không sai. Tuy nhiên, cuối cùng cũng là dòng hệ chính của Trần gia, ông cụ sắp xếp như vậy, coi như là thể hiện một cái thái độ. Việc Nhiếp Gia Lương rời khỏi vòng tranh đấu đã là kết cục đã định. Nếu không, đối tượng cưới hỏi có lẽ sẽ càng tốt hơn một chút.
Trầm mặc rồi một hồi, Nhiếp Chấn Bang cũng chậm rãi nói:
- Chuyện hôn sự, em thật sự cũng chưa biết nói như thế nào rồi. Tình hình của em, anh ca chắc hẳn cũng rõ ràng. Hiện giờ, đang là thời điểm khó xử, mà hiện tại, em cũng chỉ có thể là đi từng bước xem từng bước mà thôi.
Chuyện hôn nhân đai sự của chính mình, bị ông cụ để ý, đây là một tin tức tốt, cũng là một tin tức xấu. Điểm tốt của nó chính là, thể hiện thái độ của ông cụ. Trong quan trường, kẻ kết hôn, so với những cán bộ chưa kết hôn là có ưu thế. Cái gọi là ngoài miệng không có lông, làm việc không chắc chắn. Chính là như vậy, người còn trẻ, đên hôn mà con chưa kết, ở trong hàng ngũ cán bộ cấp Cục trưởng này mà nói, còn có thể miễn cưỡng chấp nhận một chút. Nhưng nếu muốn đi lên phía trên mà nói, sẽ không dễ như vậy. Vấn đề này tất yếu phải giải quyết gọn gang, nhanh chóng.
Không tốt chính là, hiện giờ, tình cảm của chính mình trong cái tình huông phức tạp như vậy, Nhiếp Chấn Bang còn thật sự là không biết phải thế nào cho phải. Nếu Đổng Uyển hoặc là An Na có một người có gia đình chỉ thuộc loại bình thường thì cho dù là đứa trẻ được sinh ra từ trong gia đình cấp bậc tỉnh bộ thì đều dễ nói. Nhưng mà, cố tình cả hai nhà đều xuất sắc như vậy. Cái này quả thật khiến cho người ta đau đầu rồi. Mà với luật pháp trong nước thì tuyệt đối không cho phép chuyện một chồng hai vợ diễn ra được.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười khổ nói:
- Chuyện hôn nhân, chính em cũng không biết làm sao bây giờ. Hiện tại, cũng chỉ có thể là đi từng bước xem từng bước. Còn về chuyện tính toán tương lai, anh ca, em nhưng thật ra có một truyện cười như thế này.
- Hả? Nếu truyện cười thú vị chút thì nói nghe thử xem nào.
Lúc này Nhiếp Gia Lương cũng cười nhạt nói theo.
Truyện cười này, vẫn là do Nhiếp Chấn Bang vô tình đọc được trong tin nhắn di động trước khi sống lại, kể về sự khác nhau giữa hộ chiếu của Hoa Hạ và hộ chiếu của Mỹ.
Trên hộ chiếu của Hoa Hạ viết chính là: Hãy tuân thủ một cách nghiêm chỉnh pháp luật của địa phương, đồng thời tôn trọng phong tục tập quán của bản địa. Còn trên hộ chiếu của nước Mỹ viết chính là: Bất kể bạn đang ở nơi nào, chính phủ Mỹ và quân đội nước Mỹ đều sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất của bạn.
Chuyện hộ chiếu, Nhiếp Gia Lương cũng là rất rõ ràng. Cái này chẳng qua cũng chỉ là để lừa gạt một chút những người dân kia mà thôi. Tối thiểu, trên hộ chiếu của Hoa Hạ mình cũng không phải là viết như vậy. Trên hộ chiếu chính thức viết chính là, Bộ ngoại giao nước cộng hòa nhân dân Hoa Hạ kính xin các cơ quan quân sự, chính trị của các quốc gia giúp đỡ cho việc di chuyển được tiện lợi và có sự hiệp trợ thiết yếu đối với công dân nắm giữ hộ chiếu này.
Nhiếp Gia Lương lập tức cũng cười nói:
- Đây không phải là nói vô nghĩa sao? Hộ chiếu của nước Mỹ cũng không phải là anh chưa thấy qua. Phía trên căn bản cũng không có kiêu ngạo như vậy đi. Rõ ràng chỉ là Bộ nội vụ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ đề nghị những người có liên quan hãy cung cấp cho công dân nước Mỹ có được sự thông hành thuận lời và cũng cấp sự trợ giúp và bảo hộ hợp pháp lúc cần thiết. Từ khi nào mà nước Mỹ lại có hành động cuồng vọng như vậy rồi hả?
Tuy nhiên, ngay lập tức, Nhiếp Gia Lương liền kinh ngạc nói:
- Lão Tam, suy nghĩ này của cậu đúng là rất lớn đấy.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng trở nên nghiêm túc, trên mặt mang theo một loại thản nhiên cùng tự tin, trầm giọng nói:
- Anh ca, nếu như trong lúc sinh thời, tôi nêu như có cơ hội mà nói, có lẽ, tôi sẽ để cho trên mỗi một tấm hộ chiếu của Hoa Hạ chúng ta, thực sự sẽ xuất hiện một câu nói như vậy, Chính phủ Hoa Hạ vĩnh viễn là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của bạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...