Trùng Sinh Thế Gia Tử

Đợi sau khi đá trên thân núi rơi xuống cơ bản đã giảm đi, Nhiếp Chấn Bang quay đầu lại nói:

- Tiểu Dịch, cậu ở đây trông xe, những người khác theo tôi đi bộ vào núi.

Suy nghĩ này của Nhiếp Chấn Bang là phải, Dịch Quân dù sao là thư sinh yếu ớt, mấy kilomet đi bộ cũng không phải là nói chơi. Hơn nữa, bất cứ lúc nào đều có thể xuất hiện nguy hiểm, để Dịch Quân ở lại cũng là suy nghĩ đến an toàn. Người của Phòng công an đều là người mà Trần Nhạc cẩn thận chọn lựa, không nói đến thân thủ cao thế nào, ít nhất là người trải qua rèn luyện nghiêm khắc, lộ trình này là không có vấn đề gì. Còn về Nhiếp Chấn Bang thì càng không phải nói, người từ trong đoàn lão hổ của quân khu Tây Bắc mà ra, chút đường này chỉ là huấn luyện đơn giản nhất mà thôi.

Nhưng điều khiến Nhiếp Chấn Bang không ngờ là, Dịch Quân lúc này không đồng ý. Chiếc cổ ương ngạnh ngước lên nhìn Nhiếp Chấn Bang, thời gian Dịch Quân làm thư ký cho Nhiếp Chấn Bang cũng hơn nửa năm, được gần một năm rồi, trước giờ chưa từng làm trái lời, nhưng lần này Dịch Quân lại đột nhiên bộc phát ra.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bên cạnh, một đám cảnh sát đương nhiên là sẽ không nói gì, hoặc là cúi đầu, hoặc là quay đầu nhìn chỗ khác, Trần Nhạc cũng bước đến khuyên bảo:

- Chủ nhiệm Dịch, dù sao cũng phải có người ở đây trông coi, tôi thấy anh cứ ở đây đi.

Dịch Quân lúc này nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch, anh coi thường người khác, mọi người có thể không màng sống chết, tôi sao có thể chỉ ở đây trông coi được. Anh có thể lấy thân phạm hiểm, tôi là thư ký của anh, tôi không thể ở đây làm rùa rụt đầu được. Tôi muốn đi cùng anh. Nếu sợ chết thì tôi không xứng làm một Đảng viên.

Nhiếp Chấn Bang cũng có chút tức giận, nhìn vẻ mặt kiên định của tiểu tử Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng lạnh mặt nói:

- Tiểu Dịch, ngớ ngẩn sao, bảo vệ xe cũng là một chức trách, công việc cách mạng không phân lớn nhỏ. Sao vậy, cậu cảm thấy đi bộ chính là công tác còn ở đây là chạy trốn sao? Suy nghĩ này của cậu không thể được. Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu bắt buộc phải ở lại, ngộ nhỡ lãnh đạo Thành ủy đến, cậu phải kịp thời báo cáo tình tình với lãnh đạo, chưa ăn thì có thể lái xe đến trấn phía dưới, hoặc là bảo người của xã La Bố bên này đưa đồ cho.

Thấy Dịch Quân không nói gì nữa, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đem quần nhét vào trong tất của mình, đôi tất trắng như tuyết, lúc này có vẻ rất khó coi. Nhiếp Chấn Bang sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:


- Các anh em, đi thôi, hướng xã Cách Mộc xuất phát.

Tục ngữ nói, người trong nghề vừa ra tay là biết có phải hay không. Cái tư thế chạy bộ này của Nhiếp Chấn Bang, khiến đám người Trần Nhạc vô cùng khâm phục. Chủ tịch Nhiếp thật không đơn giản. Ban đầu cứ tưởng Nhiếp Chấn Bang là một thư sinh yếu ớt, lúc này xem ra Chủ tịch Nhiếp chỉ sợ là còn lợi hại hơn cả những người ở đây.

Đi bộ gần năm kilomet, trong tình trạng không có phụ trọng thêm, Nhiếp Chấn Bang có vẻ rất nhẹ nhàng, người khác mặc dù có chút thở hổn hển, nhưng cũng không ai tụt lại sau, dù sao cũng là tinh anh mà Trần Nhạc lựa chọn.

Lúc này, nhìn thấy cảnh tượng phía trước, không ít nhà bị đổ, lông mày Nhiếp Chấn Bang chau lại, trầm giọng nói:

- Xem ra, tình hình xã Cách Mộc quả nhiên không được tốt. Trưởng phòng Trần, anh lập tức tìm người dân hỏi một chút, người của ban lãnh đạo chính quyền Đảng ủy xã đang ở nơi nào, chúng ta lập tức đến đó.

Lúc này, không phải là lúc để bày ra cái giá, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên sẽ không làm hình thức vào thời điểm này, gọi Bí thư Đảng ủy xã Cách Mộc đến tiếp.

Toàn bộ xã Cách Mộc nằm trong vùng rãnh kéo dài giữa núi lớn. Toàn xã tổng cộng các hộ phân thành bốn thôn hành chính, thôn tự nhiên có năm, thôn tự nhiên nhỏ nhất chỉ có bốn hộ dân.

Nơi mà chính quyền xã tọa lạc liền gọi là thôn Cách Mộc. Đây là thôn lớn nhất xã Cách Mộc, tổng cộng có một trăm sáu mươi hộ dân, lúc này ở các nơi đều có không ít người đang bận rộn.

Rất nhanh, Trần Nhạc đã trở về nói:

- Chủ tịch, hỏi rõ rồi. Bí thư Đảng ủy xã Cách Mộc kiêm Chủ tịch xã, đồng chí Diêu Lương Hoa lúc này đang ở trường tiểu học trung tâm bên kia. Khi động đất xảy ra, học sinh đang lên lớp, nghe nói trường học bị sụp rồi.

Vừa nghe đến tin này, tim Nhiếp Chấn Bang liền đập mạnh, trường học? Lên lớp? Dường như chuyện không muốn thấy nhất đã xảy ra rồi.


Nhiếp Chấn Bang bước nhanh, trầm giọng nói:

- Trần Nhạc, lập tức dẫn đường, đến trường tiểu học trung tâm xã Cách Mộc.

Mười mấy người mặc đồng phục dưới sự dẫn dắt của một người bộ dạng cán bộ, nhanh chóng chạy xuyên qua đường xã Cách Mộc. Cả xã Cách Mộc cũng chỉ có một con đường như vậy. Đầu đường đến cuối đường chỉ dài sáu mươi mét. Khi mà đám người Nhiếp Chấn Bang đến, không ít quần chúng đều đi theo, không ít người còn hô lên:

- Công an đến rồi, chính quyền đến rồi.

- Ở huyện đến rồi, chúng ta được cứu rồi.

Vừa đi vào trường tiểu học trung tâm xã Cách Mộc, lông mày Nhiếp Chấn Bang liền nhíu lại, đây là trường tiểu học trung tâm sao, đây cũng được coi là một trường tiểu học trung tâm của xã sao?

Một căn nhà đất cũ kỹ, thấp bé tối tăm, sân trường là nền đất bùn, tường bao loang lổ. Phòng học thì coi như là tương đối dài. Lúc này, chỗ cao nhất bên phải có hai phòng học đã bị sụp xuống rồi. Trên sân có mười mấy em học sinh đang tập trung lại theo sự sắp xếp của giáo viên, không ai nói chuyện, không ai khóc lóc, có vẻ hết sức yên lặng.

- Chủ tịch Nhiếp, ngài đến rồi. Động đất đến quá đột ngột, chính quyền xã chúng tôi căn bản là không kịp trở tay. Lúc này, cán bộ toàn xã đã tản ra, Phó Chủ tịch Vương đã đến thôn xa nhất rồi. Ở đây, theo tin tức của giáo viên, có mười lăm em học sinh lúc này bị vùi lấp ở phía dưới, chúng tôi đang tổ chức người dốc toàn lực thi công, bác sĩ của Trạm y tế xã cũng đã đợi ở đây, nhưng do không có công cụ máy móc nên tiến độ có chút chậm

Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch xã Cách Mộc Diêu Lương Hoa lập tức chạy đến đón.

Xã Cách Mộc là xã nghèo đói cấp quốc gia, sự nghèo đói đã trở nên nổi tiếng. Những năm trước, chuyện cả nhà mặc chung một chiếc quần cũng từng có, vừa đến mùa đông là gần như đều vùi trên giường. Trường học có thể có dạng này cũng coi như là rất tốt rồi.


Nghe thấy lời của Diêu Lương Hoa, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng dịu đi chút. Cán bộ xã Cách Mộc có thể làm ra quyết sách như vậy, Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng, nghèo cũng không sợ. Theo Nhiếp Chấn Bang thì cái đáng sợ là cán bộ không làm việc, cán bộ hủ bại. Ban lãnh đạo Đảng ủy xã Cách Mộc có thể đưa ra phản ứng nhanh chóng như vậy, Diêu Lương Hoa lúc này toàn thân đầy bùn, điều này đủ nói lên là lãnh đạo xã Cách Mộc rất nghiêm túc.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:

- Không có thiết bị máy móc, bây giờ cũng không điều vào được. Con đường vào xã Cách Mộc đã bị sườn núi sụp lở lấp kín rồi. Chúng tôi cũng là đi bộ vào đây. Bây giờ chỉ có người thôi, tất cả lấy cứu người làm trọng, đào không được, dùng tay cũng phải đào ra. Trưởng phòng Trần, lập tức dẫn nhân viên triển khai ứng cứu.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nhìn quần chúng xã Cách Mộc một lượt, lớn tiếng nói:

- Bà con trong xã, tôi là Nhiếp Chấn Bang của Ủy ban nhân dân huyện, chúng tôi đã tới muộn.

Trong đám người cũng có không ít người hiểu chuyện, nghe thấy lời của Nhiếp Chấn Bang, lập tức nhỏ giọng nói:

- Ôi mẹ ơi, đây là chủ tịch huyện trẻ tuổi của huyện Lê chúng ta nha. Trẻ tuổi như vậy, tôi còn tưởng người ta nói dối chứ?

Chủ tịch huyện, trong mắt người dân thật thà ở đây, đó là nhân vật rất xuất sắc. Động đất mới xảy ra có hai tiếng mà chủ tịch đã đến đây rồi, tốc độ này, sự coi trọng này, lập tức khiến người dân xã Cách Mộc đều cảm động.

Nhiếp Chấn Bang lại cao giọng nói:

- Bà con, hiện giờ, trong đại nạn mới gặp chân tình. Chính quyền Huyện ủy rất coi trọng tới chuyện này. Cán bộ dân quân và những thanh niên tình nguyện cũng đang trên đường đến đây. Lãnh đạo Thành ủy cũng sắp đến rồi. Bây giờ chúng ta phải đoàn kết lại, giúp đỡ lẫn nhau, tự cứu lấy! Cứu mỗi người đồng bào chúng ta, cứu mỗi người thân của chúng ta là công việc của cán bộ Đảng viên, phải ngẩng cao đầu lên.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang xoay người đi đến hiện trường nơi trường học sụp đổ, từ bên cạnh lấy một cái xẻng, xắn tay áo lên, Nhiếp Chấn Bang vùi đầu vào đào bới.

Thấy Nhiếp Chấn Bang làm như vậy, quần chúng xung quanh đều chấn động. Đường đường Chủ tịch huyện lại bắt đầu tự mình bắt đầu đào bới. Trong ký ức của những người này, Chủ tịch huyện đó là đứng một bên, chỉ tay năm ngón, là người làm vài động tác chỉ huy.

- Chu lão ca, làm đi, người già trẻ nhỏ đều làm đi, chính quyền đã làm giúp chúng ta như vậy rồi. Phía dưới đống đất này, chính là con cháu thân thích của nhà chúng ta đó. Mọi người đồng tâm hiệp lực, theo tôi lên.


Một người đàn ông thô tráng thấy cảnh này, cổ giương cao lên, mặt đỏ lớn tiếng rống lên. Giờ phút này, người đàn ông chất phác còn đang cảm thấy xẩu hổ vì mình vừa rồi chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.

Động đất lần này mặc dù có cấp độ không lớn, nhưng nhà ở của xã Cách Mộc dù sao cũng là nhà đất cũ đã xây mấy chục năm, đương nhiên là không chịu được. Nhưng đồng thời, cũng may, đó là nhà đất, ngoài một ít ngói vụn, bùn đất ra, dọn dẹp cũng không quá khó.

Mấy trăm người đồng thời đào bới, rất nhanh, hai phòng học bị đổ đã được dọn dẹp, mười mấy em học sinh bị vùi lấp trong đống đổ nát lúc này vừa nhìn thấy người thân cũng không kìm được, đều oa oa khóc lớn lên.

Lúc này, Diêu Lương Hoa dẫn theo một người đàn ông trung niên bước đến nói:

- Chủ tịch Nhiếp, đây là giáo viên dạy thay của trường tiểu học trung tâm, thầy giáo Chu. Lần này nếu không phải anh ta bảo vệ bọn trẻ, sau khi có tiền chấn đã lập tức bảo bọn trẻ chuyển bàn ghế chồng đến một góc của phòng, sợ là hậu quả không dám tưởng tượng.

Vừa nghe thấy lời giới thiệu của Diêu Lương Hoa, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang cũng thay đổi. Thầy giáo như vậy, trong lúc khó khăn không những không chạy trốn mà ngược lại ngay trước hết đã có thể đưa ra sự sắp xếp ổn thỏa, vì thế mà mình còn bị xà nhà rơi xuống đập vào người, người như vậy đáng để tôn kính.

Nhiếp Chấn Bang lập tức bước lên, nắm lấy tay của thầy giáo Chu, trầm giọng nói:

- Thầy giáo Chu, tôi thay mặt chính quyền Huyện ủy, cảm ơn anh vì bọn trẻ mà làm tất cả, cảm ơn tình cảm cao thượng của anh.

Thầy giáo Chu có vẻ có chút ngại ngùng, có lẽ là chưa bao giờ tiếp xúc với quan lớn cấp bậc loại này như Nhiếp Chấn Bang, cười một cái rất chất phác, khiêm tốn nói:

- Chủ tịch Nhiếp, ngài quá khen rồi, đây là việc tôi phải làm. Chủ tịch Nhiếp, ngài là quan lớn, tôi cầu xin ngài, trưởng tiểu học của xã Cách Mộc đều là phòng học có nguy cơ sụp đổ rất lớn. Ngài có thể yêu cầu Phòng Giáo dục cho chúng tôi chút tiền, sửa một trường học mới đi.

Nhiếp Chấn Bang lúc này lần nữa gật đầu nói:

- Sửa, sửa, chúng tôi nhất định sửa. Tôi cam đoan nhất định sẽ sửa cho xã Cách Mộc một trường học tốt nhất. Có nghèo cũng không thể nghèo giáo dục, có khổ cũng không thể để trẻ em khổ. Đây tuyệt đối không phải là khẩu hiệu suông. Đợi sau đợt cứu tế lần này, tôi sẽ lại đến xã Cách Mộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui