Nói xong, Tôn Bình phủi bụi trên mông, ngồi phịch xuống giường, trong lòng đã hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải chia nhà.
Lặc Bắc Thành trước kia mỗi tháng còn gửi tiền trợ cấp về, nếu chân mà hỏng, chắc chắn không thể làm việc trong quân đội được nữa.
Đến lúc đó sẽ trở thành gánh nặng của gia đình, nếu là con ruột của bà ta thì không nói làm gì, đằng này!
Đương nhiên chuyện thân thế của Lặc Bắc Thành, bà ta không thể nói cho người trong nhà biết được.
Bởi vì nếu nói ra, Lặc Khải chắc chắn sẽ hỏi tung tích của Lặc Bắc Thành.
Đến lúc đó bà ta sẽ không biết đối câu nào cho phải, sai một ly, đi một dặm, Tôn Bình cảm thấy cứ sai như vậy cho rồi.
Tôn Bình nói xong một tràng, mọi người đều im lặng.
Bởi vì không ai muốn gia đình thêm một gánh nặng.
Lý Thu ngồi bên cạnh, cúi gằm mặt xuống, trong lòng ngũ vị trần.
Cô ta lấy chồng được ban năm rồi, lúc đó chính là nhắm vào Lặc Bắc Thành đang đi lính có tiền trợ cấp, gia cảnh khá giả.
Người mà cô ta muốn gả không phải là Lặc Kiện.
Mà là Lặc Bắc Thành, nhưng gia đình phản đối, nói là đi lính thì phải đi xa, không thường xuyên về nhà, không thể mang lại hạnh phúc cho cô ta.
Lý Thu bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của gia đình, sau này mới biết Lặc Kiện đã đưa cho nhà cô ta một trăm tệ tiền thách cưới…
Mẹ cô ta vì một trăm tệ, cũng không nghĩ cho cô ta lấy một lời.
Ngoại hình Lặc Kiện quá bình thường, so với Lặc Bắc Thành, đúng là một trời một vực, thêm vào đó là tính cách của anh ta, việc gì cũng nghe lời ba mẹ, cô ta không có tiếng nói nào ở trong gia đình này.
Từ khi con gái ra đời, cuộc sống càng thêm khó khăn, vì cô ta lại không sinh được con trai.
Lý Thu cảm thấy mình ở trong cái nhà này, chỉ là người thừa.
Chuyện xảy ra hôm nay, khiến Lý Thu mở mang tầm mắt.
Cái gia đình này, nếu cô ta tiếp tục chung sống như vậy, sau này nếu cô ta có chuyện gì, liệu có bị đối xử như Lặc Bắc Thành không…
Triệu Vân Sơ cùng Lặc Bắc Thành đến nhà trưởng thôn, đứng ngoài cửa đã thấy ông Triệu Đại Sơn đang quét sân.
Triệu Đại Sơn thấy hai người đến, rất ngạc nhiên, dừng tay lại, cười nói: “Hai đứa hôm nay rảnh rỗi ghé qua đây chơi sao?”
“Ông nội, chúng cháu đến đây là muốn nhờ ông giúp một việc.
” Triệu Vân Sơ bước lại gần, nói: “Gia đình cháu muốn chia nhà, ông làm chứng cho chúng cháu.
Soạn giúp chúng cháu một bản thỏa thuận chia nhà, được không ạ?” Trên đường đi, cô đã bàn bạc với Lặc Bắc Thành rồi, chuyện này cô sẽ nói trước.
Người nông thôn rất chất phác, chỉ cần có thỏa thuận, thêm vào đó có người làm chứng, việc chia nhà coi như xong.
Triệu Đại Sơn hỏi với vẻ lo lắng: “Cháu gái, l có chuyện gì ở nhà sao? Ba mẹ Lặc Bắc Thành làm khó cháu à?”
“Chuyện dài dòng lắm ạ, lát nữa cháu kể ông nghe sau.
” Triệu Vân Sơ nắm lấy tay ông nội: “Ông nội, bây giờ ông đi với cháu luôn đi.
Chia nhà xong rồi nói sau ạ.
”
“Ừm, ông đi với cháu.
” Triệu Đại Sơn nói xong quay người vào nhà, thay bộ quần áo bẩn ra, mặc một bộ lịch sự một chút.
Sau đó, ông lấy giấy mực, bút lông cho vào túi, chắc chắn sẽ dùng đến.
Triệu Vân Sơ và Lặc Bắc Thành đứng đợi ngoài sân, không bao lâu sau, Triệu Đại Sơn đã đi ra.
Đường làng gồ ghề khó đi, Lặc Bắc Thành và Triệu Vân Sơ cùng nhau đỡ Triệu Đại Sơn đi, không bao lâu sau đã đến nhà họ Lặc.
Trên đường đi, Triệu Đại Sơn nghe hai đứa trẻ kể chuyện chia nhà chỉ cho có 50 cân lương thực thô, tức tối không nói nên lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...