Triệu Vân Sơ ngây người ra, không biết nên nói gì, cô muốn giải thích nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào.
Cô đến nhà Lặc Bắc Thần ở chẳng phải là chứng minh bọn họ đang qua lại sao?
Thôi vậy, mặc kệ người khác nghĩ gì, cô biết rõ là được rồi.
Đột nhiên, Triệu Vân Sơ nhớ ra một chuyện, cô nói với Triệu Đại Sơn: "Ông, nhà và ruộng đất, cháu có thể bán cho bọn họ.
Nhưng của hồi môn mà mẹ cháu chuẩn bị cho cháu, cháu phải mang đi.
"
Triệu Đại Sơn gật đầu: "Ừm, của hồi môn là đồ riêng của cháu, đương nhiên phải mang theo rồi.
"
Triệu Vân Sơ thỏa mãn gật đầu, sau đó quay sang nói với Lặc Bắc Thần: "Vào nhà với em, mang đồ của em ra.
"
Lặc Bắc Thần gật đầu.
Bề ngoài anh tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vui như mở cờ trong bụng, vợ sắp cưới mang theo của hồi môn đến nhà anh ở, chẳng phải là chứng minh cô đã sắp xiêu lòng rồi sao?
"Mẹ, không thể để nó mang đi, đó là của hồi môn của con!" Triệu Kiều Kiều hét lên với Từ Tuệ: "Nếu như Triệu Vân Sơ mang đồ đi hết rồi, vậy thì sau này con lấy chồng bằng gì?"
Nghe thấy con gái gào thét, Từ Tuệ vội vàng bịt miệng cô ta lại.
Hôm nay bọn họ đã đủ mất mặt rồi, nếu như còn để người khác biết Triệu Kiều Kiều dám chiếm đoạt của hồi môn của Triệu Vân Sơ,
thì sau này con bé đừng hòng gả đi được nữa.
"Kiều Kiều ngoan, đừng nói nữa, mấy thứ đồ bỏ đi đó cứ để Triệu Vân Sơ mang đi là được rồi.
Sau này mẹ sẽ chuẩn bị cho con nhiều hơn.
"
Triệu Kiều Kiều òa khóc, lần này là khóc thật chứ không phải giả vờ nữa.
Chăn ga gối đệm, quần áo mới, còn có rất nhiều vật dụng hàng ngày, bình thường cô ta chỉ dám nhìn chứ không dám dùng.
Cô ta vẫn luôn mơ mộng sau này gả đi sẽ mang theo của hồi môn đến nhà chồng để khoe mẽ!
Triệu Vân Sơ bước vào nhà, đi thẳng đến phòng ngủ chính, ở góc tường có một chiếc rương gỗ.
Trên rương không có khóa, cô vươn tay mở ra, nhìn những thứ bên trong.
Mẹ của nguyên chủ biết mình không còn sống được bao lâu nên đã chuẩn bị của hồi môn từ sớm.
Một chiếc chăn bông mới tinh, tuy rằng không dày lắm, nhưng vào những năm 70, đây đã được coi là món đồ quý giá rồi.
Một bộ váy cưới màu đỏ, kiểu dáng đơn giản, nhìn qua có vẻ vừa vặn với cô.
Mẹ của nguyên chủ thật sự rất chu đáo, bà luôn suy nghĩ cho con gái.
Ngoài ra còn có lược, gương và một chiếc chậu rửa mặt màu đỏ.
Tuy rằng đồ đạc không nhiều lắm, nhưng vào thời buổi này, không phải gia đình nào cũng có thể sắm sửa được nhiều của hồi môn như vậy.
Nếu không, tại sao khi biết Triệu Vân Sơ muốn mang của hồi môn đi, Triệu Kiều Kiều lại gào thét như vậy?
"Vân Sơ, hay là để anh bê cái rương này đi.
" Nhìn thấy đồ đạc bên trong, Lặc Bắc Thần giật mình, anh không ngờ của hồi môn của cô lại nhiều như vậy.
Triệu Vân Sơ nhìn căn phòng trước mặt, gật đầu.
Từ khi căn nhà bị chiếm đoạt, nguyên chủ chưa từng bước vào phòng ngủ chính lần nào.
Mọi thứ trong phòng vẫn như xưa.
Ngoại trừ rương của hồi môn, cô không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của ba mẹ mình trong căn phòng này nữa.
Nhận được sự đồng ý của cô, hai tay Lặc Bắc Thần nhấc rương lên, đặt ở giữa phòng, cảm thấy không gian đã đủ rộng,
anh cúi người xuống, hai tay nhấc bổng chiếc rương lên, đặt lên vai, sau đó bước ra ngoài.
Triệu Vân Sơ đi theo sau.
Lặc Bắc Thần đặt chiếc rương xuống đất, sau đó ngồi phịch xuống.
Bên trong là của hồi môn của vợ sắp cưới, anh phải bảo vệ cẩn thận.
Triệu Kiều Kiều nhìn thấy chiếc rương được bê ra ngoài, ánh mắt cô ta tràn đầy sự oán hận, bởi vì từ lâu cô ta đã coi những thứ đó là của riêng mình rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...