10.
Trưởng công chúa là người biết báo ơn.
Sau khi biết chính ta đã cứu nàng ấy, nàng ấy đã cho người đến đặt thêm nhiều đơn hàng, đồng thời giới thiệu xưởng rượu của Chu gia với các hoàng thân quốc thích.
Đây là đãi ngộ mà đời trước không có.
Nguyên do là Tiêu Dương vì cầu công danh nên đã yêu cầu nàng ấy thưởng cho một cuốn sách mà hoàng đế thích đọc.
Nhìn những rương bạc đi vào trướng phòng, ta cảm thấy quá mỹ mãn!
Ta ngâm nga tiểu khúc, tính may cho mình vài bộ y phục mới.
Tiểu Viên nhìn mà kinh hỉ:
"Tiểu thư, cuối cùng người cũng thông suốt rồi!"
"Ngày thường người mặc công phục* của xưởng rượu, làm việc cùng bọn tiểu nhị trong hầm rượu, rồi không trang điểm nữa, thật quá phí phạm của trời rồi."
(*đồng phục)
Ta hiểu ý nàng ấy muốn nói.
Để hỗ trợ việc học tập của Tiêu Dương, ta đã chi không ít bạc để tìm học viện cho hắn, chăm sóc đồng học của hắn, giúp hắn xây dựng các mối quan hệ.
Cuối cùng thì người ta chỉ quan tâm đến việc tán tỉnh một ả kỹ nữ.
Không có khả năng quay đầu lại.
Ta đã tiết kiệm bạc và đi mua sắm.
Chưởng quầy y phục may sẵn rất nhiệt tình:
“Chu đại tiểu thư, ngài lại đến may y phục cho Tiêu công tử à?”
“Không, là cho ta.”
Chưởng quầy tươi cười rạng rỡ, chỉ vào chất liệu tốt nhất:
“Ngài nhìn xem, đây là gấm Tứ Xuyên đẹp nhất. Bây giờ ngài thường xuyên ra vào phủ đệ của quan lớn quý nhân*, dùng loại này phù hợp nhất."
(*Sửa theo góp ý của độc giả, trông nó mượt hơn nhiều)
Ta chạm vào chất vải hảo hạng ấy, trong lòng không khỏi cảm khái.
Lúc trước ta thật khờ, liều mạng kiếm bạc tiêu cho nam nhân, biến mình thành một đứa gái lỡ thì không biết trang điểm, chỉ biết làm việc.
Khó trách Tiêu Dương không thích.
Đời này, ta tuyệt đối sẽ không ủy khuất chính mình nữa.
(FB Kim Giai Linh Lung)
11.
Ta vung tay một cái, mua thật nhiều loại vải thượng đẳng và chọn lựa không ít những món trang sức đẹp mà mình thích.
Tiểu Viên cũng được không ít đồ tốt, nụ cười cứ treo trên môi.
Một chủ một tớ xách những túi lớn nhỏ đi đến xe ngựa ở đầu ngõ.
Ai mà ngờ được, vừa lên xe đã thấy một vị khách không mời mà đến, ôm một chú chó ngồi bên trong.
Ta vừa định mở miệng thì Tống Vũ đã làm động tác im lặng.
Một lúc sau, gần đó có tiếng vó ngựa dồn dập.
Hắn thở phào nhẹ nhõm:
"Xin lỗi! Hôm nay ta mang cún cưng của mình đi theo một nhóm đạo tặc, sợ đánh rắn động cỏ nên mới trốn trong xe của cô nương."
Ta nhớ ra rồi.
Lúc này Tống Vũ còn chưa phải là thừa tướng, hắn chỉ là một thiếu gia nhà giàu với đam mê phá án thôi, còn có quan hệ không rõ ràng với Trưởng công chúa.
Nhìn cún con trong tay hắn, ta tò mò hỏi:
"Phá án thì phá án, còn mang theo cún con làm gì?"
Tống Vũ có chút đắc ý:
"Mấy đạo tặc đó có thể dùng hương nhang làm thuốc độc, Phú Quý nhà ta có cái mũi rất thính, có thể truy lùng ra vị trí của chúng."
"Đáng tiếc bọn họ phát hiện ra điểm này, muốn đầu độc cún con của ta."
Nhìn con gà nướng ta cầm trên tay, hắn xoay chuyển tròng mắt:
"Cô nương, ta biết nàng là người đứng đầu xưởng rượu Chu gia."
"Vụ án sắp có thể khép lại rồi, cô nương có thể giúp ta không? Ta có chút bận, giúp ta nuôi cún con này vài ngày."
"Sau khi nhóm đạo tặc đó sa lưới, ta nhất định sẽ đến mua mấy vò rượu ngon."
Có tiền mà không kiếm thì chính là kẻ ngốc.
Nhưng mà có chuyện quan trọng hơn.
Năm đó, xưởng rượu bốc cháy, phụ thân ta táng thân trong biển lửa, quan phủ kết luận là do trời hanh, vật khô.
Nhưng sau khi thành ma, ta theo Tiêu Dương đến tửu lâu, tình cờ nghe được Trương Bá Vương, đối thủ một mất một còn của ông nhắc đến vấn đề này trong lúc say rượu.
Nếu không phải hắn xuống tay đủ tàn nhẫn thì vị trí xưởng rượu đệ nhất của kinh đô có lẽ đã bị phụ thân chiếm giữ mãi.
Đáng tiếc, ta không có bất kỳ bằng chứng nào trong tay.
Tương lai, Tống Vũ sẽ trở thành thừa tướng của Đại Lý, có lẽ hắn có thể báo thù cho phụ thân!
Nghĩ vậy, ta mỉm cười ôm lấy con chó con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...