1.
Ta bị nhốt trong một khoảng sân bỏ hoang.
Tiêu Dương đã đích thân cắt đứt gân tay chân của ta:
Hắn nói:
"Chu Quỳnh Chi, một nữ nhân độc ác như ngươi không xứng đáng được ch.ết tử tế."
Nhìn trúc mã cùng lớn lên từ nhỏ đứng trước mặt, ta không khỏi đau lòng:
"Tiêu Dương, tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế?"
"Ai bảo ngươi ghen ghét đố kị, để Man Man phải gả cho một lão già làm thiếp."
Liễu Man Man!
Ta cảm thấy như bị sét đánh.
Đó là kỹ nữ đứng đầu bảng Xuân Phong lâu.
Nàng ta ngưỡng mộ tài năng của chàng thư sinh nghèo Tiêu Dương và muốn bỏ trốn cùng hắn.
Trước kì thi khoa khảo, ta đã chặn bức thư mà nàng ta gửi tới.
(FB Kim Giai Linh Lung)
Liễu Man Man không đợi Tiêu Dương, quay đầu liền kết hôn với một phú thương đến từ Giang Nam.
Ai mà ngờ được, sau khi đỗ cao trung trạng nguyên, Tiêu Dương lại hận ta.
Hắn tìm những kẻ ăn xin xấu xí và hôi hám nhất, thưởng bạc cho họ để họ làm nhục ta.
Ta vô lực nằm trong đống cỏ mục nát, thậm chí đến ch.ết cũng không có tư cách.
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Dương lọt vào tai ta:
“Chu Quỳnh Chi, Man Man chịu bao nhiêu đau khổ, ta muốn ngươi trả lại từng chút một.”
Ta không thể chịu đựng được sự sỉ nhục nên đã cắn lưỡi tự v.ẫn.
Tiêu Dương tức giận ném xác ta cho chó hoang ăn.
Ta thậm chí còn không có nơi chôn cất tử tế sau khi chết.
Linh hồn của ta không thể đầu thai, chỉ có thể đi theo Tiêu Dương.
Chứng kiến hắn thăng quan tiến chức, nghênh thú quý nữ vọng tộc, thậm chí còn để nhi tử của mình mình cưới nữ nhi của Liễu Man Man.
Thật là một chuyện tình cảm động.
Ta hận không thể biến thành lệ quỷ để trả thù hai người họ.
Mở mắt lại một lần nữa, ta thấy mình đã trở lại xưởng rượu ở nhà
Nha hoàn Tiểu Viên chạy vào hầm rượu, nổi giận đùng đùng nói:
“Tiểu thư, tiểu đồng của thanh lâu kia lại tới nữa.”
“Nô tỳ thấy ả kỹ nữ đó không có ý tốt gì cả. Nàng ta biết rõ Tiêu công tư sắp thi khoa khảo rồi, vậy mà cứ hai, ba ngày lại truyền thư tới đùa gió trêu trăng với công tử.”
"Tiểu thư, hay đuổi người này đi nhé?"
Mắt ta tối sầm lại.
Ta nhanh chóng ý thức được mình đã trùng sinh.
Trở lại cái ngày Liễu Man Man muốn bỏ trốn cùng Tiêu Dương.
2.
Ta sinh ra trong một gia đình làm rượu.
Phụ thân kinh doanh một xưởng rượu.
Có một lần khi ông đi giao rượu ở khu vực khác, đón một tiểu lang quân trạc tuổi ta về.
Đó là Tiêu Dương.
Phụ mẫu hắn bị bức hại đến chết, khi còn nhỏ, hắn chỉ có thể ăn xin trên đường phố.
Phụ thân ta thiện tâm liền nhận hắn làm con nuôi, còn mời tiên sinh đến nhà dạy học.
Ta và hắn coi như thanh mai trúc mã.
Trong khi ta theo cha học ủ rượu, hắn ở một bên rung đùi đọc sách.
Tiêu Dương có tư chất hơn người, học rất nhanh lại rất giỏi.
Tiên sinh nói, với thiên phú của hắn, tương lai rất có khả năng thi đậu Trạng Nguyên.
Phụ thân ta rất hài lòng.
Chỉ tiếc, khi ta mười hai tuổi, một chuyện không ngờ đã xảy ra.
Rượu mà phụ thân nhưỡng quá ngon khiến các đối thủ của ông phải ghen tị.
Thừa dịp thời tiết hanh khô, một trận hỏa hoạn xảy ra đã gần như thiêu rụi toàn bộ xưởng rượu.
Phụ thân mất trong trận hỏa hoạn, để lại hai người bọn ta sống nương tựa lẫn nhau.
Ta khóc không ra nước mắt.
Vì Tiêu Dương, cũng là vì những người làm trong xưởng rượu, ta không quản mệt nhọc, chăm chỉ làm việc cả ngày lẫn đêm.
Tiêu Dương muốn nghỉ học, nhưng ta lại không muốn.
Tài năng đọc sách có thể đưa hắn tiến xa hơn và không cần phải mắc kẹt trong xưởng rượu nhỏ này nữa.
Cũng may, Tiêu Dương sớm đạt được như mong đợi, thi đậu tú tài.
Sau khi đọc sách mệt mỏi, thỉnh thoảng hắn giúp ta giao rượu.
Ngày hôm đó, có một đơn hàng tới Xuân Phong lâu.
Ta và tiểu nhị bán hàng cùng lúc bận bịu, gấp gáp, nhất thời không thể phân thân nên đành nhờ Tiêu Dương giao hàng.
Đâu ai ngờ rằng, hắn lại yêu ả kỹ nữ Liễu Man Man ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Còn tặng nàng một bài thơ tình ca ngợi vầng trăng.
Đây là đãi ngộ mà ta chưa từng nhận được
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...