Câu nói ám muội này vừa thốt ra khỏi miệng thì mọi người đều nín thinh.
Nhạc Thánh túm lấy Phù Bạch Hạc rồi cắn răng nghiến lợi truyền âm gì đó cho hắn.
Phù Bạch Hạc sửng sốt nhìn sang Phượng Ương với vẻ mặt khó tả.
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương cũng chẳng muốn biết ánh mắt Phù Bạch Hạc có ý nghĩa gì, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
Phù Bạch Hạc vẫn chưa tin, đang định nói tiếp mấy lời mờ ám thì Nhạc Thánh nhịn không được bịt miệng hắn lại.
"Ưm ưm ưm!!"
Phù Ngọc Khuyết không nóng nảy như Phù Bạch Hạc mà hỏi ra điều mình muốn biết nhất: "Ngọc Thu bị thương à?"
Phượng Ương: "Không có gì đáng ngại cả, tu dưỡng ở suối linh một thời gian là được rồi."
Phù Bạch Hạc liều mạng gỡ tay Nhạc Thánh ra: "Ngươi bị ta nói trúng tim đen chứ gì? Hay Ngọc Thu bị ngươi cỏ cỏ cỏ rồi?!"
Phượng Ương: "......"
Cuối cùng Phượng Ương đã hết sạch kiên nhẫn, không nói thêm lời nào nữa mà phất tay làm thân hình mờ nhạt tan biến giữa không trung.
Mặt Nhạc Thánh đỏ rần, vội vã buông Phù Bạch Hạc ra.
Phù Bạch Hạc lạnh lùng vung tay áo hỏi Nhạc Thánh: "Rốt cuộc ngươi có ý gì hả? Làm sao hắn không có ý đồ nào với Ngọc Thu được chứ, nếu không có ý đồ xấu thì cần gì nhốt Ngọc Thu ở đây?!"
Nhạc Thánh chẳng biết giải thích thế nào nên đành nói: "Ngươi cứ kệ hắn đi, không chừng Ngọc Thu ở đây còn vui vẻ là đằng khác."
Phù Bạch Hạc tức giận nói: "Bị người ta nhốt lại một chỗ sao y có thể......"
Hắn đột ngột im bặt rồi ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, bị nhốt lại một chỗ, muốn trốn cũng không thoát thì làm sao vui nổi chứ?
Hắn trách Phượng Ương nhưng mình cũng làm chuyện giống hệt vậy.
Phù Ngọc Thu là người sống sờ sờ, từ nhỏ đã bị cầm tù ở Văn U Cốc dưới danh nghĩa "bảo vệ", chưa từng rời khỏi đó.
Kết giới Văn U Cốc là để ngăn những kẻ có ý đồ xấu xâm nhập hay ngăn Phù Ngọc Thu ra ngoài?
Bị giam cầm suốt bao năm như vậy, Phù Ngọc Thu......!đã thống khổ đến mức nào?
Phượng Hoàng Khư.
Phù Ngọc Thu đi chân trần từ đầu hành lang này đến đầu kia, tung tăng chạy tới suối linh hóa thành chim trắng vẫy vùng một trận rồi hớn hở nói: "Chỗ này vui thật, ta không muốn ra ngoài nữa đâu!"
Phượng Ương ngồi trong điện mở rộng cửa gảy đàn hạc, loáng thoáng nghe được câu nói của Phù Ngọc Thu thì khẽ mỉm cười.
Phù Ngọc Thu bơi trong suối linh đắc ý nhìn linh đan của mình được linh lực ôn dưỡng, lúc này mới hài lòng leo lên bờ giũ lông biến thành người lon ton chạy tới cạnh Phượng Ương.
"Chíp" một tiếng, Phù Ngọc Thu hóa thành chim trắng tiếp tục cuộn mình trên chân Phượng Ương.
Chỉ mới một lúc mà y hết biến thành người lại biến thành chim trắng, bận bịu như vậy mà không hề mệt mỏi.
"Chíp chíp?" Phù Ngọc Thu ngửa đầu nhìn Phượng Ương, "Sao ngươi đàn bài "Cá trong nước" này hoài vậy?"
Phượng Ương thản nhiên nói: "Trong ký ức để lại giai điệu nên ta hay đàn thôi —— Thích không?"
Hắn ngập ngừng hỏi: "So với Nhạc Thánh thì thế nào?"
Phù Ngọc Thu chíp chíp cười to: "So với hắn làm gì, hắn đàn như lão hòa thượng tụng kinh ấy, è è è è è è, ta chẳng thích nghe chút nào, mỗi lần hắn đàn ta chỉ muốn đánh hắn thôi."
Tay Phượng Ương chợt cứng đờ.
"Nhưng ngươi thì khác." Phù Ngọc Thu nằm trên người hắn, hai móng chim nhỏ chĩa lên trời huơ huơ.
Mắt vàng Phượng Ương lấp lóe, cúi đầu nhìn y.
Phù Ngọc Thu nhìn lại hắn rồi chớp mắt một cái: "......!Mỗi lần ngươi đàn ta chỉ muốn nằm ngủ thôi."
Phượng Ương: "......"
Vậy hắn vẫn hơn Nhạc Thánh một chút.
Ít nhất Phù Ngọc Thu cũng không đánh hắn.
"Đừng đàn nữa." Phù Ngọc Thu đạp đạp cổ tay Phượng Ương, "Ra phơi nắng đi."
Hôm nay trời rất đẹp, Phù Ngọc Thu thích nhất là phơi nắng trong thời tiết này, giờ làm chim cũng không sợ bị héo nữa.
Linh lực Phượng Hoàng thuộc lửa nên xưa nay không bao giờ làm chuyện vô vị như phơi nắng, nhưng bộ dạng Phù Ngọc Thu vẫy cánh gọi hắn đến phơi nắng thật quá hấp dẫn.
Phượng Ương yên lặng biến thành Phượng Hoàng, theo bản năng xòe cánh ra ôm Phù Ngọc Thu trong ngực.
Phù Ngọc Thu giơ cánh đập hắn một cái: "Che hết nắng của ta rồi."
Phượng Ương đành phải dời cánh để một tia nắng nhỏ chiếu vào.
Phù Ngọc Thu thoải mái dựa vào người Phượng Ương lười biếng hỏi: "Chừng nào ngươi về Cửu Trọng Thiên?"
Phượng Ương hờ hững đáp: "Không về nữa."
Phù Ngọc Thu mở mắt ra kinh ngạc nhìn hắn: "Nhưng ngươi là tiên tôn mà, không chịu về mà cứ ở mãi hạ giới coi sao được?"
Phượng Ương nói: "Chẳng ai dám hỏi đến chuyện của ta đâu."
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu cảm thấy Phượng Ương thật quá ngang tàng, là tiên tôn thì muốn làm gì thì làm sao?
"Vậy ngươi giết Kim Ô xong định làm gì?" Phù Ngọc Thu trở mình bắt đầu phơi cánh, lẩm bẩm hỏi, "Cứ ở Phượng Hoàng Khư thôi à?"
Phượng Ương: "Ừ."
"Được đấy." Phù Ngọc Thu vui vẻ dụi mặt vào lông vũ mềm mại của Phượng Ương, "Vậy sau này ta có thể thường xuyên đến tìm ngươi chơi rồi."
Cánh Phượng Ương khẽ nhúc nhích, hồi lâu sau hắn hỏi: "Ngươi......!có muốn ở Phượng Hoàng Khư mãi mãi không?"
Hỏi xong Phượng Ương lập tức hối hận.
Có ai muốn bị cầm tù cả đời trong một chiếc lồng vàng hoa lệ đâu?
Dù Phù Ngọc Thu vô tâm vô tư lại không câu nệ tiểu tiết nhưng cũng sẽ chọn sống ở Văn U Cốc chứ không phải Phượng Hoàng Khư không có người thân hay bạn bè.
Phù Ngọc Thu nhớ thương hắn chỉ vì chấp niệm hai người đột ngột xa cách nhau hơn hai mươi năm mà thôi, giờ gặp lại nói ra chuyện xưa có lẽ Phù Ngọc Thu cũng chẳng còn nhớ thương hắn nữa.
Phượng Ương nghĩ thầm.
Hắn chỉ là một con Phượng Hoàng tẻ nhạt.
Cái gì cũng không cho được Phù Ngọc Thu ham vui.
Phù Ngọc Thu ham vui nghe thấy câu này của Phượng Ương thì tim chợt nhảy lên một cái, thế mà không biết xấu hổ động tâm!
Tuy Văn U Cốc là nhà nhưng Phù Ngọc Thu ở đó từ nhỏ đến lớn nên đã chán ngấy, hơn nữa Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc bảo vệ y quá kỹ, ngay cả cửa cũng không cho bước ra.
Nếu ở Phượng Hoàng Khư lâu dài thì vừa có đồ chơi mới lạ vừa được kề cận Phượng Hoàng cả ngày, thỉnh thoảng còn có thể ra ngoài dạo chơi nữa.
Tim Phù Ngọc Thu đập loạn, đôi mắt lóe sáng như sao nhìn sang Phượng Ương.
"Ta ở đây được không?!"
Phượng Ương: "............"
Phượng Ương hoài nghi Phù Ngọc Thu chưa nghe rõ mình hỏi gì, đối mặt với ánh mắt háo hức kia nửa ngày mới nói: "Ngươi muốn ở đây mãi à?"
Phù Ngọc Thu gật đầu: "Ừ chíp!"
"Không muốn đi chơi sao?"
"Muốn chứ." Phù Ngọc Thu gật đầu, "Nhưng cũng đâu thể đi chơi cả năm được, Phượng Hoàng Khư đẹp hơn Văn U Cốc nhiều, còn có suối linh nữa, ta thích chỗ này lắm."
Phượng Ương lặng thinh.
Thấy Phượng Ương không nói gì, Phù Ngọc Thu dùng mỏ nhọn mổ hắn: "Phượng Hoàng? Phượng Hoàng."
"Được rồi." Phượng Ương khoanh cánh lại, trong mắt vàng như dấy lên một ngọn lửa vô tận, "Vậy ngươi cứ ở đây đi."
Vĩnh viễn sống tại Phượng Hoàng Khư.
Chỉ cần ở trước mắt hắn thì không phải chịu tổn thương ở nơi hắn không nhìn thấy nữa.
Phù Ngọc Thu nói: "Ngươi lại che nắng của ta kìa."
"......" Phượng Ương dời cánh ra.
Phù Ngọc Thu cứ phơi nắng thì lại buồn ngủ như mèo, chỉ giây lát sau đã ngủ chổng vó, thỉnh thoảng còn chíp chíp mấy tiếng chẳng biết đang nói mớ cái gì.
Phượng Ương nằm cạnh nhìn y ngủ đến khi mặt trời lặn về phía Tây mới hóa thành người bế y vào điện.
Phù Ngọc Thu bị xóc nảy rất nhẹ làm tỉnh giấc, há mỏ ngáp một cái để lộ cả lưỡi chim.
"Giờ nào rồi?"
"Giờ Dậu."
Phù Ngọc Thu giơ cánh lên dụi mắt rồi mệt mỏi nói: "Có phải nên đi ngủ rồi không?"
Phượng Ương: "......"
Đã ngủ cả ngày mà còn ngủ nữa à?
Theo lý mà nói linh đan U Thảo giáng linh được ôn dưỡng trong suối linh thì Phù Ngọc Thu phải tỉnh táo lắm mới đúng, sao lại mê ngủ hơn thế này?
Chẳng lẽ y ham ngủ không phải vì bị linh đan ảnh hưởng sao?
Phượng Ương đang suy nghĩ thì kết giới Phượng Hoàng Khư lại rung nhẹ.
Phượng Ương cau mày rồi nheo mắt trải thần thức ra ngoài.
Khi thu lại thần thức, hắn vung tay lên, kết giới tường đồng vách sắt của Phượng Hoàng Khư mở ra một khe hẹp cho người kia vào.
Phượng Ương sửa sang áo bào, đang định ra ngoài thì bị Phù Ngọc Thu gọi lại.
"Ngươi đi đâu thế?"
Phượng Ương đáp: "Có chút chuyện cần giải quyết."
Phù Ngọc Thu ngủ cả ngày nên giờ đã tỉnh táo hơn, chìa cánh ra với hắn: "Ta cũng muốn đi nữa."
Phượng Ương hơi do dự rồi nhanh chóng trở lại bế Phù Ngọc Thu để y đứng trên vai mình, sau đó đi ra khỏi điện.
Ở trước điện.
Phượng Tuyết Sinh đã quỳ sẵn trong đại điện, ủ rũ cúi đầu như đang lầm bầm gì đó.
Nghe tiếng bước chân, Phượng Tuyết Sinh vội vàng ngẩng đầu lên: "Khấu, khấu kiến phụ tôn."
Phượng Ương liếc hắn.
Phượng Tuyết Sinh giật thót, từ ánh mắt lạnh lùng kia hắn có thể nhận ra sát ý đe dọa "Nếu không phải chuyện quan trọng thì sẽ lấy mạng chó của ngươi".
Hắn rùng mình một cái, vội vàng dập đầu xuống đất ấp úng nói: "Phụ tôn, Tuyết Sinh vô dụng, mong ngài......!tìm người khác làm tiên tôn đi ạ."
Phù Ngọc Thu hết sức kinh ngạc: "Chíp?"
Phượng Tuyết Sinh lại được chọn làm tiên tôn tiếp theo ư?
Mặc dù Phượng Bắc Hà không có tư cách nhưng vẫn còn Phượng Hành Vân mà?
Phượng Ương cười như không cười nhìn hắn.
Phượng Tuyết Sinh run lẩy bẩy nói nhỏ: "Phụ tôn, con......!con gặp rắc rối to rồi ạ."
Chưa đầy hai ngày mà đã gặp rắc rối rồi sao?
Phượng Ương tỏ ra hào hứng: "Nói nghe xem?"
Phượng Tuyết Sinh khiếp sợ nói: "Có kẻ nói phụ tôn không biết nhìn người, không nên để con làm tiên tôn, con, con đã......"
Phượng Ương cổ vũ hắn: "Đã làm gì?"
Phượng Tuyết Sinh ỉu xìu nói bằng ngữ điệu chán chường như thể một giây sau sẽ đi nhảy sông: "Con giết sạch bọn họ rồi ạ."
Phượng Ương: "......"
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu trợn mắt há hốc mồm.
Khá lắm khá lắm, tên nhóc lù đù này thế mà còn điên hơn Phượng Ương nữa, nói giết là giết ngay sao?!
Phượng Tuyết Sinh thấy Phượng Ương im lặng lại bồi thêm một câu: "Sở, Sở Ngộ đại nhân còn, còn giúp con ăn hết thần hồn của bọn họ, nghe nói không có cách nào đầu thai nữa."
Phượng Ương: "......"
Vẻ mặt Phượng Ương hết sức kỳ quái như đang cố kìm nén gì đó, hồi lâu sau mới lạnh nhạt lên tiếng.
"Ồ? Ngươi giết ai thế?"
Nói đến đây Phượng Tuyết Sinh phấn khích khai ra một loạt tên.
Với đống thần hồn này Sở Ngộ muốn gặm hết cũng phải mất hai ngày.
Phượng Ương yên lặng nhìn Phượng Tuyết Sinh.
Phượng Tuyết Sinh đang nơm nớp lo sợ thì chợt nghe Phượng Ương bật cười.
Phượng Tuyết Sinh mờ mịt ngẩng đầu lên.
Nụ cười của Phượng Ương cũng không phải kiểu cười điên cuồng mà thậm chí còn mang theo vẻ thích thú và tán thưởng.
Vẻ mặt Phù Ngọc Thu đầy mờ mịt, nhảy xuống vai Phượng Ương biến thành người.
"Toàn người xấu hết à?"
Phượng Ương gật đầu.
Đó đều là những kẻ bắt nạt Phượng Tuyết Sinh từ nhỏ nên khó trách hắn nhớ rõ như thế, xử lý sạch sẽ không sót một ai.
Phượng Ương khen ngợi: "Giỏi đấy, có thù tất báo."
Phượng Tuyết Sinh không ngờ còn được khích lệ nên rụt rè nhìn Phượng Ương: "Ngài......!Ngài không giận sao ạ?"
"Giận gì chứ?" Phượng Ương thản nhiên nói, "Muốn gì cứ làm đi."
Phù Ngọc Thu nghe không nổi nữa nên kề vào tai Phượng Ương thì thầm: "Đừng có dạy hư hắn!"
Nhìn Phượng Tuyết Sinh cũng không phải người ham giết chóc, nếu bắt chước Phượng Ương thì mấy năm sau Cửu Trọng Thiên lại có một tiên tôn điên cuồng nữa cho xem.
Phượng Ương ngứa tai suýt tránh đi nhưng cố kìm lại.
Hắn nói thêm một câu: "Đừng giết chóc bừa bãi là được rồi."
Phượng Tuyết Sinh ủ rũ gật đầu: "Dạ."
Thấy Phù Ngọc Thu còn kề sát vào Phượng Ương như đang thì thầm gì đó, Phượng Tuyết Sinh nhớ lại lần trước trên thuyền linh người thân mật với phụ tôn hình như cũng là y.
Xưa nay Phượng Tuyết Sinh chẳng biết quanh co lòng vòng là gì nên hỏi thẳng ra suy nghĩ trong lòng.
"Phụ tôn." Phượng Tuyết Sinh bối rối hỏi, "Hai người kết làm đạo lữ rồi sao ạ?"
Phượng Ương: "......"
Phù Ngọc Thu: "......".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...