Ngày hôm đó, Thái tử phi Trác Kinh Phàm vừa mới đi thỉnh an Hoàng hậu về, đang thay y phục thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, liền đưa mắt nhìn Phục Linh.
Phục Linh cúi người, lập tức ra ngoài xem chuyện gì xảy ra, là kẻ nào cả gan dám làm ồn ào bên ngoài điện Thừa Ân, còn kêu gào tên Thái tử phi.
Chỉ lát sau, Phục Linh trở lại, sắc mặt nàng hơi ngưng trọng, bước vội vã đến bên người Thái tử phi, ghé vào tai ngài cố gắng nói:
"Thưa Thái tử phi, người Liên Phương Các tới, nói rằng Phó Lương đệ mang theo một đám người, la lối đòi bắt Trương Lương viện đến đây."
Thái tử phi nhíu mày, trong lòng cũng không bất ngờ, đã sớm biết Trương Lương viện sẽ làm trò ngu ngốc, lúc trước Trương Lương viện còn bày ra bộ dáng muốn nói lại thôi trước mặt Thái tử phi, giờ rốt cục cũng gây chuyện rồi.
"Mang theo vài người đưa toàn bộ các nàng tới."
Đường đường là Thị thiếp của Thái tử cấp bậc tam tứ phẩm, vậy mà làm loạn trong Đông cung thật không ra thể thống gì, coi hậu cung là nơi nào chứ?
Hoàng gia không phải là gia đình bình thường, ngôn từ cử chỉ đều phải cẩn thận mới phải. Giờ thì Phó Lương đệ lại dám đem theo người muốn bắt Trương Lương viện, thực sự không biết trong đầu nàng ta suy nghĩ gì.
Đợi Thái tử phi thay y phục xong, nhóm người Phó Lương đệ cùng Trương Lương viện đã bị dẫn tới chính điện, nhóm cung nữ được Phó Lương đệ đưa đến Liên Phương Các gây chuyện đều quỳ ở ngoài, Phó Lương đệ cùng Trương Lương viện thì đứng bên trong chờ Thái tử phi.
Thái tử phi theo một đám cung nữ đi vào chính điện, không nhìn đến Phó Lương đệ cùng Trương Lương viện hành lễ vấn an mình, mà đi thẳng đến ghế chủ tọa rồi ngồi xuống, sau đó mới bình thản mở miệng,
"Người quỳ ở bên ngoài đánh năm mươi trượng, đánh xong thì đến từ đâu về lại chỗ đó."
"Thái tử phi...... "
Phó Lương đệ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không phục, nhưng nàng vừa thấy được ánh mắt lạnh lùng của Thái tử phi đã lập tức không nói nên lời nữa.
Những ngày qua, việc Thái tử phi liên tiếp chỉnh đốn hậu cung khiến lòng nàng không khỏi sinh ra chút sợ hãi, sợ Thái tử phi tìm ra sơ suất của mình. Mình nay đã bị đoạt cung vụ, nếu không chú ý cẩn thận, chỉ sợ Thái tử phi sẽ nhân cơ hội này trừ khử mình luôn.
Bởi vậy trong khoảng thời gian này nàng cực kì ngoan ngoãn, ngoại trừ đi thỉnh an cả ngày đều trốn trong Thu Hoa Các, nếu không phải hôm nay bắt được tội lớn của Trương Lương viện, thì dù có nói gì nàng cũng sẽ không bước chân ra khỏi Thu Hoa Các. Vậy mà giờ Thái tử phi chưa hỏi đúng sai phải trái, đã muốn trị tội cung nữ của nàng, thế này sao khiến nàng phục cho được?
Nhưng dáng vẻ lạnh như băng hiện tại của Thái tử phi, lại làm cho nàng muốn kêu oan cũng không dám mở miệng, chỉ có thể căm giận bất bình cúi đầu.
"Phó Lương đệ, bản cung vốn cho rằng ngươi đã an phận, mấy ngày nay, ngươi tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, nhưng hôm nay ngươi lại hồ đồ như thế, mang người bao vây Liên Phương Các, thế là muốn làm gì vậy?"Thái tử phi Trác Kinh Phàm dùng ánh mắt trấn áp Phó Lương đệ xong, mới chậm rãi mở miệng.
"Thưa Thái tử phi, Trương Lương viện tội không thể tha thứ, thiếp cũng do vội nên mới..... mất chừng mực, xin Thái tử phi bớt giận."
Phó Lương đệ lắp bắp nói.
"Tất cả đều đứng lên đi."
Trác Kinh Phàm không để ý tới tố cáo của Phó Lương đệ, chỉ kêu đứng dậy trước, lúc Phó Lương đệ cùng Trương Lương viện đứng dậy, chân như sắp nhũn ra, nếu không có cung nữ bên cạnh đỡ, e rằng đã ngã xuống.
"Nói xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, khiến các ngươi làm loạn đến như vậy."
Thái tử phi Trác Kinh Phàm cũng không cho họ ngồi, nói xong chỉ bưng chén trà đưa lên miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Thưa Thái tử phi, thiếp phát hiện Trương Lương viện gần đây hành tung lén lút, nên cho người giám sát, ai ngờ thiếp lại phát hiện, Trương Lương viện nàng ta... Nàng ta..."
Phó Lương đệ bị Thái tử phi tra hỏi, vội vàng nói, nhưng lời đến bên miệng, lại hơi do dự, dù sao Trương Lương viện phạm vào tội quá lớn, nàng cũng không biết nên nói thế nào, mới cho người bao vây Liên Phương Các trước.
"Rốt cuộc có chuyện gì, ngươi ấp a ấp úng như vậy, còn không mau nói?"
Thái tử phi Trác Kinh Phàm muốn biết rõ nguyên nhân nàng gây rối vô cớ, Phó Lương đệ dám dẫn người bao vây Liên Phương Các, nay lại tỏ ra khiếp đảm, cái gan lúc trước bay đi nơi nào rồi?
"Thưa Thái tử phi, người của thiếp ở trong Liên Phương Các phát hiện... Phát hiện..."
Lòng Phó Lương đệ nôn nóng, môi nàng run run. Tuy nàng hơi hồ đồ, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng thật sự không có đầu óc, chuyện Trương Lương viện không thể lớn tiếng nói ra trước mặt mọi người được.
Thái tử phi nhíu mày lại, sự sợ hãi của Phó Lương đệ không giống giả vờ, trầm ngâm một hồi, Thái tử phi thấp giọng nói với Phục Linh:
"Đi hỏi xem, rốt cuộc là chuyện gì."
"Dạ."
Phục Linh cung kính đáp, nàng đang muốn đến bên Phó Lương đệ, thoáng nhìn bóng dáng Trương Lương viện, trong lòng khẽ động, đột nhiên Thái tử phi lại mở miệng gọi Phục Linh,
"Chờ một chút, ngươi đi."
Nói rồi, đưa tay chỉ một cung nữ bên người Trương Lương viện.
Cung nữ bị Thái tử phi chỉ, trên mặt mang theo chút sợ hãi, còn có nét tuyệt vọng, ngay cả sắc mặt Trương Lương viện cũng cứng ngắc, Thái tử phi Trác Kinh Phàm cười lạnh trong lòng một tiếng, trên mặt vẫn bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nói:
"Sao vậy, không nghe thấy lời bản cung sao?"
"Dạ."
Cung nữ kia nào dám trái ý Thái tử phi, đành phải cứng ngắc đi về phía Phó Lương đệ, trong mắt Phó Lương đệ lóe lên vẻ đắc ý, đến bên tai cung nữ thì thầm. Chỉ thấy cung nữ kia đột nhiên trừng lớn hai mắt, mặt trắng bệch, đợi Phó Lương đệ nói xong, cung nữ đã lung lay sắp đổ, dĩ nhiên đã bị lời Phó Lương đệ làm kinh hãi."Tới đây bẩm báo lại đi."
Thái tử phi Trác Kinh Phàm thấy vậy, lòng đã rõ ràng, liền lệnh cung nữ đến trước mặt mình, để nàng thấp giọng bẩm báo.
"Thưa Thái tử phi, Lương đệ nói... nói... trong tẩm thất của Lương viện, phát hiện... phát hiện... một cái... một cái... một cái búp... búp... búp... búp bê yếm bùa..."
Mặt cung nữ cắt không còn một giọt máu môi run run, ngập ngừng lặp lại lời kia một lần.
" Bốp "
Chén trà trong tay Thái tử phi Trác Kinh Phàm rơi xuống, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, lớn giọng hỏi:
"Phó Lương đệ, ngươi có chứng cứ gì, có tận mắt thấy không?"
"Thưa Thái tử phi, cung nữ bên người thiếp tận mắt nhìn thấy."
Phó Lương đệ lập tức cung kính đáp.
"Đúng là loạn rồi! Việc lớn như thế, sao ngươi không bẩm với bản cung? Dám tự mình làm chủ?! Người đâu, lập tức lục soát Liên Phương Các, bất luận tìm ra cái gì, lập tức trình lên!"
Thái tử phi Trác Kinh Phàm trợn mắt giận dữ nhìn Phó Lương đệ, lớn tiếng hạ lệnh.
Đúng lúc này, nội thị bên ngoài điện cất tiếng bẩm báo:
"Hoàng hậu nương nương giá lâm.... "
Mi mắt Thái tử phi Trác Kinh Phàm giật một cái, sao Hoàng hậu lại đột nhiên đến đây? Không thể có chuyện Hoàng hậu tự nhiên muốn đến thăm Thái tử phi. Lúc đi vấn an ở điện Lập Chính, Hoàng hậu rất lạnh nhạt chỉ nói vài câu, ai ngờ chỉ trong chớp mắt, Hoàng hậu đã đi tới Đông cung.
Tuy trong lòng tự hỏi, nhưng vẫn mang theo đám cung nữ nội thị ra ngoài nghênh đón Hoàng hậu. Hoàng hậu dẫn theo rất đông cung nữ, oai phong lẫm liệt đi vào điện Thừa Ân, lúc vào ánh mắt thoáng nhìn lướt qua Trương Lương viện, mơ hồ lộ ra một vẻ chán ghét cùng đắc ý. Bà đi về phía ghế chủ tọa, nhìn xuống đám người đang hành lễ thỉnh an, bà chầm chậm ngồi xuống, phủi phủi ống tay áo, lúc này mới lên tiếng miễn lễ cho họ.
"Thái tử phi, hôm nay Đông cung có việc gì ồn ào thế? Ban trượng cả đám người, sợ không ai biết Đông cung xảy ra chuyện sao?"
Hoàng hậu ngồi xuống, đã bắt đầu chất vấn Thái tử phi.
"Thưa mẫu hậu, cung nữ của Phó Lương đệ cả gan làm loạn, dám bao vây Liên Phương Các của Trương Lương viện, nếu nhi thần không trừng trị, ngày sau chỉ sợ những điêu nô này sẽ dám bao vây điện Thừa Ân hoặc điện Sùng Nhân."
Thái tử phi Trác Kinh Phàm đúng mực đáp, vì biết rõ ý đồ của Hoàng hậu, lấy Đậu Thuần làm lý do, Hoàng hậu dù ghét Thái tử phi, cũng sẽ không thể nói gì.
Quả nhiên, Hoàng hậu nghe xong, lập tức quay đầu nhìn Phó Lương đệ,
"Phó Lương đệ, chuyện hôm nay, ngươi giải thích thế nào?"
"Thưa Hoàng hậu nương nương, thiếp biết sai, chỉ vì chuyện này can hệ trọng đại, thiếp mới hốt hoảng như vậy, xin Hoàng hậu nương nương thứ tội."
Phó Lương đệ tiến lên một bước, cúi đầu cung kính nói.
"Xảy ra chuyện gì, lại khiến ngươi mất chừng mực?"
Hoàng hậu hỏi, nhưng ánh mắt sắc bén lại đảo qua Trương Lương viện, không cần hỏi cũng đã biết có ý thiên vị Phó Lương đệ.
"Thưa mẫu hậu, việc này lớn, xin mẫu hậu cho mọi người lui, để chính miệng nhi thần bẩm báo với người."
Trác Kinh Phàm không cho Phó Lương đệ cơ hội mở miệng, lập tức tiến lên một bước nói.
"Nếu như thế, thì Thái tử phi lên đây."
Hoàng hậu lạnh nhạt nói, Trác Kinh Phàm nghe thấy liền đi về phía ghế chủ tọa, đứng cách Hoàng hậu ba bước, cúi đầu cung kính nhẹ giọng nhắc lại lời cung nữ vừa bẩm báo.
"Trương Lương viện lớn mật còn không quỳ xuống!"
Hoàng hậu nghe xong, không nói lời nào đã tức giận quát Trương Lương viện, Trương Lương viện cũng không cãi lại, hai chân khẽ rung liền quỳ xuống.
"Xin mẫu hậu bớt giận, nhi thần đã phái người lục soát cung, không thể chỉ dựa vào lời cung nữ đã định tội Trương Lương viện."
Thái tử phi thấp giọng nói, việc hôm nay, còn chưa biết là Phó Lương đệ vu oan Trương Lương viện, hay là Trương Lương viện tương kế tựu kế ám toán Phó Lương đệ, nếu Liên Phương Các bị bao vây thì sao còn có một cung nữ chạy ra, đến cầu cứu điện Thừa Ân của Thái tử phi? Muốn mượn đao giết người sao?
Nhưng bất kể là chủ ý của thế lực nào, lòng Thái tử phi Trác Kinh Phàm cũng đã nổi lên sát khí, chuyện vu khống từ trước đã có, phàm là dính vào, dù không chết cũng phải bị thương. Hôm nay các nàng dám can đảm làm những chuyện bẩn thỉu này ở Đông cung, nếu vẫn dung túng các nàng, chẳng phải là gánh cái danh Thái tử phi vô tích sự sao.
Nhìn những thủ đoạn tài đình kia không thể không cho các nàng một bài học, Trác Kinh Phàm trầm mặt, đôi mắt bình tĩnh không lay động. Các nàng đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu đã như vậy, Thái tử phi ta đây cũng không quan tâm việc Đông cung máu chảy thành sông, nếu đã không tiếc mạng mình, Thái tử phi này sẽ tiếc thay các nàng sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...