Thời gian trong không gian hệ thống so với bên ngoài thì hoàn toàn tĩnh lại, cho nên Tần Mạc và Thời Khanh ở trong này lăn lộn bao nhiêu lâu đi nữa, thì khi trở lại thế giới tu chân cũng chẳng trôi qua giây nào.
Bất quá bọn họ ở trong không gian hệ thống vẫn cảm nhận được từng giây từng phút trôi qua.
Bây giờ có thêm hiệu quả đặc biệt của phòng nhỏ, cho nên thời gian sẽ lưu chuyển nhanh hơn rất nhiều. Một ngày bằng một năm, đối với việc tu luyện công pháp nội tức mà nói, quả thực là tiến triển thần tốc.
Tu vi tăng cao không chỉ yêu cầu thể chất dị bẩm, mà còn phải xem tham ngộ của bạn thân, thêm vào đó là đủ loại kỳ ngộ, nếu đáp ứng đủ hết cũng chưa xong, cần phải có thêm rất nhiều thời gian nữa.
Hiện tại, có căn phòng vênh váo hống hách lại quỷ dị này, bọn họ cũng không cần phát sầu làm gì.
Đã có đủ thiên thời địa lợi nhân hoà, cứ thế mà tu luyện, quả thực muốn tăng lên cảnh giới cao thế nào cũng đều được hết.
Thời Khanh hồi tưởng lại mình năm đó có xem qua mấy quyển tiểu thuyết tu chân, lúc này cảm thấy bản thân đang sải rộng bước trên con đường tươi sáng, đây tuyệt đối là tiết tấu quan trọng để niết bàn phi thiên ah~!
Cậu xem qua biết bao nhiêu nhân vật chính có bàn tay vàng, thật CMN chưa có ai trâu bò được như vậy đâu nha!
Thời Khanh miệng cười ngoác tới mang tai, quả nhiên ah~, đi theo kí chủ có thịt ăn, hưởng ké feel thần tiên luôn, mọi thứ thiệt là tốt đẹp quá!
[bà tác giả chơi chữ, méo biết diễn tả làm sao, chém đại]
Tần Mạc đem phương pháp nói cho cậu, Thời Khanh cũng chăm chú lắng nghe, cố gắng ghi nhớ hết vào lòng, cuối cùng hai người bắt đầu bế quan.
Thiệt là không ngờ tới, vận khí của Thời Khanh cũng có ngày bùng nổ.
Nguyên bản thân thể của cậu chỉ là một người bình thường, cho dù có bí tịch cực phẩm cũng tuyệt đối không thể nào hấp thu được hết tinh hoa trong đó, cơ bản không có căn cơ tu luyện, cho nên cậu đành bỏ qua. Sau lại, mua được một bộ cơ thể phổ thông trong hệ thống, mặc dù có kỹ năng Thần hành thiên lý, nhưng cơ thể này tố chất vẫn như nguyên thể, cho dù tiêu phí điểm thưởng để cường hóa đến giới hạn cao nhất. Ai có mà ngờ đâu cậu đụng phải một kí chủ siêu cấp lợi hại, mua tặng cậu một bộ cơ thể gấu trúc nhỏ giá tận 10 vạn điểm.
Quả nhiên tiền nào của đó, sức chịu đựng và thể lực của gấu trúc nhỏ cao hơn người thường rất nhiều, chỉ dựa vào hai điểm đó thôi mà cũng có thể tu luyện đại đa số công pháp nội tức, ngay cả phép thuật thực chiến cũng thập phần am hiểu, cộng thêm việc Thời Khanh đem bản thân cường hóa đến maximum, tố chất thân thể nhảy vọt lên trời, bỗng chốc từ dân thường tiến hóa thành siêu nhân.
Lại càng không muốn nói tới, hiện tại Tần Mạc giúp cậu chọn ra một bộ công pháp tương thích nhất, cứ thế mà làm theo, thì nguyên bản Thời Khanh là một tên dù gặp kỳ ngộ cũng không làm ăn ra ngô ra khoai gì, lại đặt chân lên nấc thăng suất cuồng bá duệ.
Không thể không thừa nhận… cái thứ vận khí này, cũng xem như là một loại năng lực mà không phải ai cũng có.
Cho dù trước đó có chuyện gì, thì sau khi chấm dứt bế quan, Thời Khanh cũng chính thức thành một ngôi sao mới vụt sáng trên bầu trời Tu Chân!
Chỉ khoảng hai năm, từ một dân chúng bé nhỏ phổ thông mà tiến giai đến Nguyên anh cửu giai kỳ, Thời Khanh cho bản thân là người thứ hai, thì không ai dám nhận là thứ nhất!
Ngày đột phá giới hạn này, Thời Khanh đồng học tỏ vẻ ~\\\\\\\\(≧▽≦)/~ hức hức hức hưng phấn muốn điên luôn!
Cậu cảm thấy thời gian đã trôi qua chừng hai năm, cho nên dựa theo đó mà tính, nếu ở bên ngoài, chắc đã ước chừng trôi qua tận 600 năm, vì thế thành tích này cũng không có gì quá khoa trương.
Thời Khanh hưng phấn khi cảm thấy trong thân thể mình có từng đợt linh khí cuồn cuộn dâng tràn, ở sâu trong đan điền có một cái gì đó đang nhảy nhót vui vẻ, thật thú vị ah~, lúc đọc sách cảm thấy Nguyên Anh Kỳ quá trời thần kỳ, nhưng đến khi tự thân trải nghiệm, mới cảm thấy nó vô cùng tuyệt diệu.
Linh khí hùng hậu cuồn cuộn, tiểu nhân(*) nằm trong đan điền mặt mày rất rõ ràng, vả lại tinh thần cũng rất tốt, càng làm cho cậu ngoài ý muốn chính là cảm giác được năng lực đang nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, nháy mắt bao phủ toàn bộ không gian hệ thống.
[chạy xuống comment của bạn A Tà xem giải thích nha]
Rõ ràng ngồi ngay ngắn trong phòng ngủ, thế nhưng mọi ngóc ngách trong căn nhà này cậu đều nhìn thấy rành mạch, rõ ràng.
Đang lúc thao túng cho thần thức thí điên thí điên chạy nhảy, thì có một cỗ lực lượng vô cùng cường đại nháy mắt vây quanh lại đây, Thời Khanh hơi ngẩn ra, sau đó lập tức cảm giác được một thần thức quen thuộc ùa tới, nó dẫn đường cho thần thức của cậu đi theo, dùng kỹ xảo cực kỳ tinh diệu, vô cùng chăm chú mà chỉ dẫn cậu.
Chỉ ngắn ngủi vài giờ, Thời Khanh cảm thấy lợi ích đạt được không nhỏ, nguyên bản thần thức đã hoạt bát lanh lợi rất nhiều, bây giờ lại càng thông minh mà nhìn xa hơn, rộng hơn nữa.
Chờ đến khi Tần Mạc rời khỏi, loại rộng lớn này tự giác thu gọn lại, Thời Khanh biết, vừa rồi là mượn năng lực của Tần Mạc mà dùng, bản thân cậu muốn đạt được tới trình độ này, còn phải tu luyện rất nhiều nữa.
Thu lại thần thức, Thời Khanh mở mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh, cong cong ánh mắt nói: “Tần Mạc, đã lâu không gặp.”
Tần Mạc không trả lời cậu, mà trực tiếp bắt lấy thắt lưng của cậu, mạnh mẽ hôn lên đôi môi yêu kiều kia, quả thật là đã lâu, bất luận là hai năm, hay là sáu trăm năm, cho dù chỉ cảm nhận được một cái chớp mắt, nhưng tâm hồn y vẫn thấy nhớ nhung.
Dây dưa gặm mút hồi lâu, Thời Khanh thở hổn hển tựa vào trong ngực Tần Mạc, đối với cái hành vi vừa tỉnh lại đã phóng tới bày tỏ bất mãn trong lòng này, cậu cảm thấy không thích ứng kịp. Bất quá suy xét đến việc y đã bị cấm dục suốt 600 năm, coi như cũng thông cảm mà bỏ qua cho?
Mạch não quái dị của Thời Khanh lại thí điên thí điên đi du lịch.
Tần Mạc nói một câu kéo cậu về kịp: “Nguyên anh cửu giai?”
Thời Khanh gật gật đầu, nhanh chóng nói thêm: “Tầng cuối cùng không có cách nào đột phá, vẫn không thể tiến vào Hợp thể kỳ.”
Tần Mạc giải thích cho cậu: “Vậy đã được rồi, không cần gấp, muốn thăng Hợp thể kỳ thì yêu cầu bản thân phải tương liên với Nguyên anh, trước hãy củng cố nguyên thần đã.”
Thời Khanh cũng chẳng vội vàng gì, cậu đã quá vừa lòng với bản thân rồi, toàn bộ Lăng Vân đại lục, tu sĩ Nguyên anh cửu giai chỉ có thể đếm ngược trên đầu ngón tay.
Cậu quay đầu nhìn về phía Tần Mạc, nhìn từ bên ngoài thì không thể nào đoán ra được gì, nhưng thần thái của y rất là bình tĩnh và trầm ổn, Thời Khanh không biết Tần Mạc tu luyện như thế nào, cũng không biết y sử dụng công pháp gì.
Cái chuyện tu chân này, trước kia chưa từng tiếp xúc qua, cảm giác chỉ là những hồi mơ hồ ảo vọng, nhưng hiện giờ đã đi vào đạo, còn có được trình độ cao cường thế này, nhãn giới của Thời Khanh cũng tinh tường hơn.
Cậu sở dĩ tiến triển nhanh như vậy, nói thật cũng là do Tần Mạc giúp cậu lựa chọn tâm pháp quá tốt.
Di Nhiên Quyết, thuận ứng thiên đạo, tâm thái di nhiên, chuyên tâm nhất trí, khả hữu khả vi.
Cái chiêu số này tuyệt đối là tu đạo chính quy nhất, tâm vô tạp trần, thiện niệm vĩnh tồn, vả lại cần có tính tình ôn hòa, không vội không nóng. Đủ loại đặc điểm đều rất thích hợp với Thời Khanh, đích thật là bí pháp tu tiên hiếm có.
Di Nhiên Quyết rất là ưu tú, nhưng người như Tần Mạc tuyệt đối không thể tu luyện, bản tính tự nhiên không thể nào giấu giếm được nó.
Nếu cường ép bản thân tu luyện, cũng có thể tiến triển một chút, tuy nhiên tuyệt đối không đột phá được cửa ải cuối cùng.
Mà Tần Mạc hiện giờ…
Thời Khanh thở dài, cậu không biết Tần Mạc rốt cuộc tu luyện cái gì, nhưng mà đa số tâm pháp nội tức đều rất có thể ảnh hưởng đến tâm tính của người tu luyện.
Tốt thì càng tốt, hư thì lại càng hư.
Rốt cục là tốt hay là xấu, Thời Khanh nhìn không ra.
Cậu xoay người nhìn Tần Mạc, cảm giác một chút khí tức âm u ở trên người y, y càng thêm ổn trọng, càng thêm thành thục, cũng càng phát ra cường thế, dựa vào y, cậu có thể cảm thấy vô cùng an toàn.
Hiện tại Tần Mạc, so với lúc Thời Khanh mới gặp thì đã trầm ổn hơn rất nhiều.
Khi đó, đáy lòng Tần Mạc tràn đầy hắc ám, cơ hồ sắp tràn ra ngoài, một đôi mắt đen vô vàn sâu thẳm, trộn lẫn trong đó chỉ có nghi ngờ và oán hận.
Nhưng bây giờ, Tần Mạc sẽ cười với cậu, sẽ kiên nhẫn nói chuyện với cậu, cặp mắt màu đen xinh đẹp kia chỉ có mỗi bóng dáng của cậu, thậm chí trong đó còn tràn đầy nhu tình mật ý.
Trong lòng Thời Khanh có chút an tâm, cậu hình như cảm giác được kí chủ nhà cậu đã trở nên thiện lương trong sáng hơn xưa.
Đúng không nhỉ … ừm, nhất định là thế .
Thời Khanh nghĩ nghĩ, bất giác ngủ quên luôn.
Trong mộng, tựa hồ cậu nghe thấy một tiếng gì đó khe khẽ vang lên, cậu rõ ràng nghe được hết thảy, nhưng đảo mắt lại quên.
—— đêm tối tất nhiên sẽ cắn nuốt ban ngày, ánh sáng quang minh, cũng bởi vì y biết cách che giấu hắc ám.
Mỗi lần ấy ấy xong, Thời Khanh đều siêu cấp buồn ngủ, thế mà khi tỉnh dậy thì tinh thần vô cùng sảng khoái.
Trước kia không tu luyện cho nên không hay biết cái gì, nhưng sau khi nhập ‘đạo’, cậu bỗng cảm thấy, mịe nó, vì cái lông gì OOXX xong lại tinh tráng giống như sẵn sàng ra trận “chiến đấu” vài hiệp nữa?
Quá là không khoa học!!!
Ờ mà … Cái thế giới này trước giờ cũng chưa từng có danh từ khoa học thì phải, truy cứu cái beep gì giờ. Thời Khanh tự cảm thấy chỉ số thông minh của mình đã tuột xuống 0, giờ mà suy nghĩ nữa thì âm [-] là cái chắc.
Vừa mới tỉnh dậy, cậu đã gấp gáp nhìn về phía Tần Mạc: “Chúng ta xuất phát đi?”
Tần Mạc vẫn luôn ôm cậu, vì để cho cậu ngủ an ổn, động tác của y chưa từng thay đổi một chút, thấy Thời Khanh tỉnh thì đáp ứng: “Được”.
Ra khỏi không gian hệ thống, bọn họ lại đặt chân về tới sơn động kia, Thời Khanh không khỏi hỏi: “Chúng ta đi tới Mặc Trúc Lâm?” Cậu nhớ rõ Lục Cửu Uyên ở chỗ kia.
Tần Mạc lắc đầu nói: “Không cần, tự bản thân hắn sẽ đến đây.”
“Ể?” Thời Khanh kinh ngạc, “Hắn làm sao mà biết chúng ta ở đâu chứ?”
“Huyết thống.” Tần Mạc tự giễu cười cười, “Trong thân thể của ta đang chảy dòng máu của hắn.” Cho nên Lục Cửu Uyên có thể dựa vào thần thức mà biết y ở đâu, tìm được y chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
So với Tần Mạc không hề cảm giác gì, thì Thời Khanh lại nóng nảy: “Cứ như vậy, chúng ta ở ngoài sáng hắn ở trong tối, chẳng phải sẽ bị động hay sao?” Sau đó, cậu chợt nghĩ tới: “Vì sao không thử đổi thân thể khác đi? Như vậy hắn sẽ tìm không thấy anh.”
“Ta chỉ sợ hắn tìm không thấy ta.”
Thời Khanh sửng sốt.
Tần Mạc sờ sờ cái cổ trắng trắng của cậu, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, những giọt máu dơ bẩn này, ta sẽ tự mình hủy diệt.”
Thời Khanh ngây dại.
Con ngươi đen bao phủ hắc ám nháy mắt bình tĩnh trở lại, y cầm lấy tay nhỏ của Thời Khanh, ôn nhu nói: “Đi, ta mang em ra ngoài thích ứng một chút.”
***
Huyền Minh Tông.
Mặc Yến đột nhiên giương mắt, đồng tử màu đen, gã mãnh liệt đứng dậy.
Thần thức cường hãn này chỉ thoáng qua, cũng khiến gã cảm thấy rất là quen thuộc.
Tên ngu xuẩn Lục Cửu Uyên rốt cục cũng phát hiện ra được con mồi đã bỏ trốn của mình rồi ah~.
So với trong dự đoán thì nhanh hơn một chút, nhưng không sao, cũng vừa đúng lúc.
Nam Hướng Danh đã đến Thiên Lâm bí cảnh, chỉ cần mau chóng tìm được Khóa hồn kính, gã chắc chắn sẽ chiếm được thượng phong.
Hy vọng Tần Mạc có thể kiên trì một chút, đừng có bị phụ thân của y ăn quá nhanh.
Mặc Yến nhìn chuôi kính trống rỗng bên cạnh, chậm rãi nở nụ cười.
Cho nên nói, đời này của Lục Cửu Uyên cũng chỉ có thể ở dưới gã mà thôi, ngu xuẩn chỉ biết cậy mạnh, chẳng biết dùng đầu óc là gì, nếu hắn mà có thể phi thăng, thật sự là chuyện nực cười nhất thiên hạ.
Bọ ngựa bắt sâu, chim sẻ được lợi.
Hãy cho gã xem trò vui này phấn khích đến cỡ nào nha!
——— —————-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...