Thời Khanh bị những kỳ quái của thế giới này đả bại!
Cậu biết Omega sẽ có kỳ động dục, biết thân thể của Omega có chút khác lạ, nhưng cậu thật tình không nghĩ tới, bản thân Alpha cũng chứa đầy bí ẩn!
Tuy lúc đầu thì thích muốn chết luôn, nhưng phần sau lại chẳng khác nào đòi cái mạng nhỏ của cậu. Thật tình không thể nào thừa nhận nổi!
Vật đáng sợ ấy vừa mới tiến vào, thì đã khiến cậu đau đến đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể bị động tiếp nhận, chất lỏng nóng cháy quái dị không biết từ đâu ra cứ rót vào người cậu từng đợt từng đợt, khoái cảm mạnh mẽ khiến da đầu run lên, cậu hoàn toàn không bận tâm tới tiểu huynh đệ nhà mình, chỉ biết rên rỉ đón lấy cao trào ập tới liên tục.
Tư vị này thật quá điên cuồng, kết hợp kịch liệt như thế cứ duy trì trong thời gian rất dài, đến cuối cùng thì cậu trực tiếp thần chí không rõ, hôn mê bất tỉnh.
Ngày hôm sau tỉnh lại, trong lòng cậu vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Chỉ nhớ chút xíu về tình hình tối hôm qua, cậu liền bất tri bất giác mà nóng rực cả cơ thể, đồng thời tay chân lại mềm nhũn không xương.
Sáng sớm, trên giường.
Thời Khanh đã được tẩy trừ sạch sẽ, chà chà cọ cọ trong lồng ngực của kí chủ, hai tay choàng qua ôm lấy tấm lưng dày rộng cứng cáp của y, vờ như không để ý đến bàn tay tội ác nào đó đang ra sức nắn nắn niết niết mông mình.
Tư thế này quả nhiên ái muội, Thời Khanh hết sức không được tự nhiên, đồng thời còn có chút mê mang.
Omega sau khi xảy ra quan hệ tình dục, khứu giác sẽ phóng đại vô cùng, nhưng chỉ có thể ngửi được khí tức của Alpha đã đánh dấu mình, quan trọng hơn nữa là bởi vì loại hương vị này mà ý loạn tình mê.
Thời Khanh biết bản thân đang bị người nào đó mê hoặc.
Dần dần tiếng thở dốc kèm theo lửa nóng vang lên, Thời Khanh khó chịu cục cựa, người ôm lấy cậu liền mở mắt ra.
Tiếng nói khàn khàn gợi tình mang theo một cỗ ý vị liêu nhân: “Tỉnh?”
Trái tim nhỏ của Thời Khanh run lên lẩy bẩy, cúi đầu khẽ đáp lại một tiếng, nhưng phát ra thay vì là “ừm” thì lại cao vút thành “ưm~”.
Tần Mạc ôm Thời Khanh ngồi dậy, tách hai chân cậu ra nhượng cậu “ngồi” xuống thân dưới của y.
Địa phương khó nói kia bởi vì động tình mà ướt át, hơn nữa tối hôm qua khai phá quá độ, cho nên chỉ dùng chút sức đã đỉnh sâu vào tận gốc, Thời Khanh run rẩy mà rên rỉ thành tiếng.
Không khống chế được bản thân, cậu hé môi phát ra âm thanh giống như là mang theo móc, móc lấy trái tim kí chủ, khiến y thay vì định trêu đùa cậu một chút, đành gấp gáp thay đổi chủ ý tăng nhanh lực độ, nâng eo cậu lên mãnh liệt trừu tống.
….
Buổi sáng tốt đẹp, đảo mắt cái trôi qua mất tăm.
Lúc chân chính rời khỏi giường, thì trời đã chiều .
Nhiệm vụ nhánh xem như đã giải quyết xong xuôi, bây giờ là lúc thu phục đầu mối cho nhiệm vụ chủ tuyến.
Đã nhận anh em với Thời Vân, cho nên Thời Khanh cũng hiểu thêm một chút về người cha của thân thể này và phối phương thuốc kích thích tinh thần Omega bị giấu ở hiệp hội.
Chuyện tìm kiếm phối phương, Thời Khanh và Tần Mạc tiếp nhận, lần thứ hai trở lại hiệp hội Omega, Thời Khanh có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Mặc dù không muốn nhớ lại, nhưng thảm trạng khi ấy cũng vẫn rành rành hiện ra trước mắt.
Cậu không khỏi lắc lắc đầu, cố gắng đem ký ức không mấy tốt đẹp này quăng ra, tuy nhiên vừa quay lại, thì trông thấy một người quen cũ.
Là cái tên Omega đã cùng Tần Mạc thân cận, rồi sau đó bị chọc tức mà căm giận rời đi – Lý Hạ đồng học.
Đời này thì Lý Hạ không có cùng Tần Mạc thân cận, trong mắt hắn chính là hai nhân sĩ hạnh phúc đã kết thành bạn lữ kia.
Nhìn thấy Omega này khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, nhìn thấy Alpha kia vẻ mặt ấm áp thâm tình, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, hừ hừ hừ, các người ai cũng kết hôn, chỉ còn có mỗi lão tử là chưa tìm được người như ý, thật không cao hứng!
Cho nên hắn ghét nhất là ai tú ân tú ái ! Khiến cặp mắt người ta muốn mù luôn hà!
Lý Hạ Lý thiếu gia xoay người, nhìn cũng không thèm nhìn hai người bọn họ, vỗ vỗ mông bỏ đi.
Thời Khanh đối với tiểu thiếu gia này ấn tượng cũng không có gì quá xấu, cậu nhớ rõ thời điểm mấu chốt, Lý Hạ còn có ý giúp đỡ cậu, chỉ tiếc vị Omega này thân kiều thể yếu bị người ta xô té, không giúp đỡ được cái beep gì, thiếu chút nữa là bản thân cũng bị tai họa theo.
Bất quá người ta đã có lòng, cậu thấy được nên sẽ ghi nhận, sau này không quên.
Thế mà cậu nơi này vừa định chạy tới làm thân, thì nhân gia đỏng đảnh quay đầu bỏ đi một nước, căn bản không cho cậu cơ hội, ngược lại khiến cậu có chút dở khóc dở cười.
Hình như bát tự niên canh của cậu và Lý Hạ không có được hợp nhau lắm, bởi vậy cho dù không có phát sinh chuyện thân cận kia, thì bọn họ cũng chẳng thân thiết nổi
Bất quá Thời Khanh cũng không suy nghĩ gì nhiều, thiếu ân tình thì có nhiều cách để trả lại, chỉ hy vọng Lý Hạ mau mau tìm được một con rùa vàng, gả đi trong hạnh phúc.
Vì khúc nhạc đệm nhỏ này, mà tâm tình có chút tối tăm của Thời Khanh nháy mắt trong trẻo trở lại, nhìn cái bộ dạng đi đứng nghênh ngang của Lý Hạ, cậu cũng không còn khúc chiết gì nữa.
Lần này sẽ không khiến cho mọi việc phát sinh, tất cả đương sự đều còn sống khỏe mạnh.
Sau đó, cậu dùng sức nắm chặt lấy bàn tay của Tần Mạc, ở đáy lòng tràn đầy tin tưởng, sẽ không còn chuyện như vậy xảy ra nữa .
Kế hoạch lẻn vào đó rất là thuận lợi, hai người đơn giản vài ba chiêu đã lấy được phối phương.
Bạn hỏi vì sao dễ dàng như vậy ư? Dĩ nhiên một mặt là thân thủ của Tần Mạc và Thời Khanh cao hơn nhân loại ở đây rất rất nhiều, một mặt khác là Thời Vân nhiều năm cố gắng do thám, cho nên xác định chuẩn xác được vị trí cất giấu đồ.
Hắn giả trang là một Alpha, thâm nhập vào quân đội, trà trộn vào nội bộ của bọn họ, lăn lộn nhiều năm thì cũng nghe được bóng gió, cố gắng điều tra, cho nên có được số liệu vô cùng tỉ mỉ và chính xác, hiện giờ hai tay dâng cho Thời Khanh, Thời Khanh chỉ dựa vào nó là có thể thuận lợi áp sát mục tiêu thôi.
Lúc nhìn thấy được phối phương, Thời Vân trước giờ luôn luôn khôn khéo giỏi giang, lại có chút nghiêm khắc lãnh tĩnh, thế mà lại ửng đỏ cả hai hốc mắt.
Diệp lão nhị hiện giờ đã hóa thân thành một trung khuyển công, sốt ruột lo lắng mà vây quanh an ủi hắn.
Cuối cùng bị Thời Vân tát cho một phát, lăn vào trong góc tường vẽ vòng tròn, chơi với kiến.
Có phối phương, quá trình chế tác thuốc rất là dễ dàng và thuận lợi.
Lúc này Diệp lão nhị cũng có thể tỏ ra anh vũ khí phách được một chút.
Công việc hiện giờ của gã là trong quân đội, lại mang danh trưởng tử Diệp gia, lời nói vô cùng có trọng lượng, có gã bảo hộ hành động của Thời Vân, quả là trợ lực lớn nhất.
Rồi sau đó lại tăng thêm Lâm Túc, Lâm Túc nghe nói loại thuốc kỳ lạ này, cũng rất là đồng tình.
Nhìn vào đại cục, chỉ cần có thể khống chế được tình hình, thì tuyệt đối là một kết quả tuần hoàn tốt đẹp, khiến cho xã hội này bắt đầu tuần hoàn ổn định và phát triển.
Còn về tâm tư, thì hắn cũng hy vọng loại thuốc này thật sự có tồn tại trên đời.
Hắn vẫn luôn lo lắng bản thân già hơn Diệp Hân nhiều, nếu mà xảy ra chuyện gì thì sẽ để lại Diệp Hân một thân cô quạnh, chỉ cần loại thuốc này được phát minh ra, Diệp Hân dùng xong sẽ có năng lực tự bảo hộ bản thân, cho dù hắn có chết đi thì Diệp Hân cũng có thể sống an ổn hạnh phúc.
Cái mà hắn không ngờ tới chính là, Omega kích hoạt năng lực tinh thần xong sẽ có được lực lượng lớn hơn gấp nhiều lần so với những gì mà hắn tưởng tượng.
Nếu yêu sâu sắc Alpha của mình, bọn họ thậm chí có thể cường hóa tố chất thân thể cho Alpha, kéo dài tuổi thọ, chậm đi quá trình lão hóa.
Đương nhiên mấy cái này, thật lâu về sau bọn họ mới biết tới.
Mà khi đó, thế giới này đã chân chính đi vào quỹ đạo rồi.
Thành công phối chế được thuốc kích tích tinh thần Omega, bọn Thời Khanh lần lượt chờ đến phiên mình dùng, rồi sau đó cậu và Tần Mạc ly khai thế giới này.
Nhiệm vụ viên mãn hoàn thành, hai người bắt buộc phải rời khỏi.
Thời Khanh còn chưa kịp phản ứng gì cả, cứ thế mà đi luôn.
Mặc dù có một chút ký ức không tốt, nhưng bây giờ nhớ tới, thì cũng chỉ có những mảng tốt đẹp.
Cậu và Tần Mạc thổ lộ nội tâm, cậu và Tần Mạc kết hôn, cậu và kí chủ của cậu … ở cùng một chỗ.
Hết thảy tất cả đều khiến người ta không thể nào tin được, nhưng quay đầu nhìn lại những gì đã trải qua thì cảm thấy thuận lý thành chương.
Thời Khanh bất giác cong cong khóe miệng, đang cười ngây ngô thì nghe tít tít tít vang lên bên tai chuỗi âm thanh của hệ thống.
Rồi sau đó, khóe miệng đã cong nay càng cong cao hơn.
Điểm tệ ơi anh tới đây … Mắt của cậu sắp biến thành hai cái đồng tiền luôn rồi!
Chỉ tiếc, thời gian ở trong không gian hệ thống lúc này thật ngắn ngủi, cậu còn chưa kịp vạch ra xem có bao nhiêu điểm, thì đã bị đá về thế giới hiện thực.
Lại là một trận đầu váng mắt hoa, hai người trở lại sơn động tối đen như mực kia.
Ừm, lúc bước vào thì sáng như ban ngày, bất quá bệnh tham tiền của Thời Khanh nháy mắt tăng cấp vù vù, hai tay gấp gáp lùa hết dạ minh châu (cái đống sầu riêng lớn nhỏ đó) đều nhồi nhét vô không gian của mình hết, vì thế cái động mà Cửu đầu xà dùng đầu toạc ra bây giờ lâm vào một mảnh hắc ám.
Tựa hồ tối hơi quá đáng, Thời Khanh miễn cưỡng lấy ra một viên dạ minh châu nhỏ xíu, cầm trên tay thay cho bóng đèn.
Sau đó quay đầu sang, nhìn thấy Tần Mạc, cậu khó kềm nén được hưng phấn mà lải nhải: “Vừa rồi chưa kịp nói cho anh biết, tất cả nhiệm vụ chúng ta đều hoàn thành được hết, thưởng tùm lum tùm la luôn, nhân lên nhân lên lại nhân lên, cuối cùng ước chừng khoảng ba mươi chín vạn điểm thưởng!”
Phát tài rồi a!
Chợt, Thời Khanh lại buồn bực, cái nhiệm vụ chi nhánh thứ hai chưa có kịp hoàn thành mà? Kéo dài huyết mạch Diệp gia, WTF, thời điểm bọn họ rời đi chưa có đứa nhỏ nào được sinh ra hết á.
Cậu đem nghi hoặc nói ra, Tần Mạc nhìn cậu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chắc là có người mang thai”.
Thời Khanh: (⊙v⊙).
Chợt cậu ngộ ra : “Ha hả… Ha hả… Ha hả a… Thời Vân thể chất thật là tốt nha, nhanh như vậy đã có, ghê thiệt …”
Tần Mạc sờ sờ vành tai khéo léo của cậu, nhẹ nhàng liếm mút, nghiêm trang chững chạc nói: “Cũng có lẽ là em, dù sao cái mông nhỏ này cũng ăn không ít này đó mà.”
Thời Khanh: “…”
Đậu … Đậu xanh rau má, lão… lão tử muốn đập đầu vô gối chết cho xong!
Hoặc là… nên tìm cái tủ lạnh hạ nhiệt độ trên mặt xuống!
Còn nữa … Kí chủ à, sao anh có thể mặt tỏ vẻ trịnh trọng mà mồm phun ra từ ngữ chẳng khác gì so với bọn lưu manh trêu ghẹo gái nhà lành vậy?!
Thời Khanh dù sao công lực cũng không đủ, da mặt mỏng, bị Tần Mạc đùa bỡn như thế, nhớ nhớ một chút, cả mặt bắt đầu đỏ phừng phực.
Mà ở đây thì một mảnh tối đen, chẳng có người khác, bọn họ lại dán chặt lấy nhau, hô hấp giao hòa, thật sự rất thân mật, không khí chính nùng.
Tần Mạc nhìn cái cổ đỏ ửng của Thời Khanh, đôi mắt càng trầm, kề sát vào thấp nhuyễn gọi: “Khanh Khanh.”
Chỉ có hai chữ, mà khiến cho chân Thời Khanh lập tức mềm nhũn.
Đừng có … Đừng có kêu nghe buồn nôn như vậy được không?!
Bất quá kế tiếp cậu không thể suy nghĩ linh tinh được nữa.
Đã không còn tố chất của Omega, cộng thêm thân thể này của Thời Khanh chưa có bất luận khai phá nào, tuy rằng tiền hí làm rất tốt, nhưng thời điểm tiến vào vẫn cảm thấy rất đau.
Thế mà khi tiến vào hẳn, thì dường như thư sướng lan tỏa toàn thân, tuy rằng không phải là Omega, nhưng thân thể cậu lại kế thừa huyết thống manh thú, tính đi tính lại, cực phẩm á thú nhân thích hợp chuyện ân ái như thế này hơn, thêm vào đó độ mẫn cảm cũng rất là cao.
Sau vài lần va chạm trừu sáp thì tiếng rên rỉ của cậu không kiềm nén được mà phát ra, lúc lên tới đỉnh điểm, cậu cong cả người ra sau, một thứ gì đó nóng bỏng đang lan tỏa khắp toàn thân.
Tiếp theo, bùm một tiếng, hai cái tai gấu trúc xuyên qua tóc đen mà mọc dựng lên, còn trên chiếc mông trắng nõn kiều kiều thì nhú ra một cái đuôi tròn tròn ngắn ngủn màu trắng vừa khéo léo lại mị nhân.
Tần Mạc mới chỉ nhìn thoáng qua, đã không thể khống chế được mà đẩy nhanh tốc độ trừu sáp.
Bởi vì đĩnh lộng quá mạnh mẽ, mà hai tai nhỏ lắc lắc vẫy vẫy, cái đuôi nhỏ trắng trắng kia nhếch lên, còn địa phương bị lấp đầy nào đó, lại co thắt khít khao, hút lấy cự bổng.
Va chạm không ngừng, điên cuồng tác cầu cùng chiếm hữu, thẳng đến lúc phóng xuất ra, Tần Mạc mới có thể ôm ghì lấy toàn thân cậu.
Giờ khắc này, cõi lòng trống rỗng có cảm giác như được lấp đầy.
Thời Khanh, Thời Khanh của y, bọn họ thật sự đang chặt chẽ hòa làm một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...