Trùng Sinh Thành Hệ Thống

Vào buổi tối Tần Mạc thật sự giữ lời hứa đem Thời Khanh đi dạo hai vòng trong bộ lạc. Nhưng bây giờ cậu vẫn chỉ là một cục lông nho nhỏ, chỉ có thể duỗi thẳng người ra ngáp ngáp, phơi lưng dưới trăng. Thực ra cậu muốn nằm ngửa phơi bụng ra, nhưng sợ bị người ta dòm ngó tới vật be bé giữa hai chân sau… Cậu vẫn còn biết xấu hổ nha, thôi nằm sấp cũng được rồi.

Cậu bé như vậy tất nhiên không thể nào hướng dẫn các thú nhân nấu ăn. Nhưng Thời Khanh cũng nghĩ rồi, lúc cậu sắp đi sẽ để lại một ít thức ăn ngon, nâng cao khẩu vị của các thú nhân, để họ cảm nhận được sự thật rằng ‘trên đời có những loại thức ăn mà bánh mì dưa muối không thể nào sánh được’.

Vậy cũng đủ rồi, dù sao họ cũng biết làm bánh mì muối dưa, tất nhiên là cũng biết nấu gì đó. Vấn đề lớn nhất là chiến tranh triền miên, không ai bận tâm đến chuyện nấu nướng, chỉ có bánh mì, dưa muối dễ mang dễ ăn dần dần phổ biến rộng rãi đến vậy. Lâu ngày yêu cầu giảm dần đến chỉ cần có thể no là được. Thời Khanh tin rằng chỉ cần cho họ một ít gợi ý, á thú thông minh như vậy nhất định sẽ đột phá được.

Nhưng mà lần tản bộ này cũng không hẳn là vô ích, ít nhất có thể giúp Aleck được tẩy trắng.

Cả ngày đều bận rộn chính sự, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi vẫn không quên dắt người yêu tản bộ. Tù trưởng của họ thực sự là hùng thú ba tốt! IL thật là hạnh phúc.

Thời Khanh chỉ còn biết ha ha.

Lúc trở về Thời Khanh đã ngủ mất rồi. Chuyện cũng lạ, trước đây cậu vốn không ham ngủ như vậy, nhưng mấy ngày nay toàn ăn ngủ ngủ ăn như heo, chính mình cũng không khống chế được. Nên cậu không biết, thực ra nơi Tần Mạc tản bộ cuối cùng không phải quanh các gò đất, mà là địa lao.

Khi bước vào địa lao, khí lạnh xộc lên từ mặt đất hòa lẫn trong mùi máu tươi quanh đây. Càng đi sâu vào trong, tiếng roi quật, tiếng sỉ nhục, còn có những tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp các tường đất. Quẹo qua một lối rẽ, trước mặt xuất hiện một phòng tra khảo đơn sơ. Tinh thạch tỏa ra ánh sáng trắng tù mù càng làm tăng vẻ âm u đáng sợ của căn phòng. Ngay giữa phòng là một nam nhân bị trói đứng trên giá, quần áo rách rưới, trên cơ thể cường trán đầy vết roi quật. Hắn ngước lên nhìn thấy người tới, hung tợn gào lên, “Aleck! Có giỏi thì giết tao đi! Tao chết cũng—“

Lời khiêu khích vẫn chưa nói xong, người thi hình bên cạnh đã vút một roi lên mặt hắn. Tần Mạc giơ tay ra hiệu dừng lại, rồi từ tốn bước xuống bậc thang. Quần áo sạch sẽ gọn gàng, thân hình cao lớn, gương mặt tuấn lãng, tư thái thong dong, tất cả đều tương phản với chốn dơ bẩn cùng cực này, nhưng y vẫn bình tĩnh bước đi, mang theo khí thế còn đáng sợ hơn cả bóng tối nơi này.

Y nhìn Barry, chậm rãi hỏi: “Carter xem trọng mày sao?”

Barry nhìn y, ánh mắt độc ác hận không thể đâm xuyên qua Tần Mạc.

Tựa hồ cũng không cần được trả lời, Tần Mạc đã cười tiếp, “Mày cho rằng tao giữ mạng mày vì muốn có tình báo? Thực ra mày không quan trọng đâu, mày muốn gì, đang làm gì, tao đều biết.”

Barry hừ một tiếng, hoàn toàn không tin.


Tần Mạc kiên nhẫn nói tiếp: “Amia mê hoặc tao, ly gián tộc dân của tao để chúng mày lẻn vào làm loạn, chiếm đất đai tài nguyên, rồi sau đó thôn tính cả bộ lạc.”

Mặt Barry khẽ giãn ra, đúng như hắn nghĩ, khi chuyện của hắn và Amia bị phơi bày, những kẻ biết nghĩ một chút đều có thể đoán được như vậy, không thể nói lên điều gì. Nhưng những gì Tần Mạc nói sau đó làm hắn không thể không thất kinh.

“Mày mạo hiểm lẻn vào bộ tộc Yassin có hai mục đích…”

Sau đó chậm rãi nói hết kế hoạch của bọn họ, không thiếu một chữ, tự tin trong ánh mắt Barry dần dần sụp đổ.

Vì sao… Vì sao Aleck có thể biết tất cả! Nếu y đã biết hết, vì sao lại cho người tra khảo hắn ngày đêm!

Tần Mạc cười cười, tốt bụng giải thích câu hỏi của hắn, “Tao chỉ muốn nhìn xem trong lòng Carter, tiền quan trọng hay mày quan trọng.”

Sắc mặt của Barry thay đổi, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ mơ hồ. Mà câu tiếp theo của Tần Mạc như cự thạch nện thẳng vào trong tim hắn: “Chỉ ba nghìn tinh thạch đổi lấy mạng của mày, nhưng Carter lại xé thư của tao.”

Trên mặt Barry rốt cuộc lộ sơ hở.

Tần Mạc ung dung nhìn hắn, nhìn hắn hoài nghi, mê man, sau đó giúp hắn nhìn rõ sự thật, “Barry, Carter bỏ rơi mày rồi, tù trưởng của mày, bộ lạc của mày, đều không cần mày.”

Y gằn từng chữ một, từng từ đánh thẳng vào tim. Barry cuống quýt phủ nhận, “Mày gạt tao, không thể nào, sẽ không, đây là âm mưu của mày!”

“Không cần thiết, Barry, chuyện mày biết tao cũng biết, mày không có bất cứ giá trị gì, tao có thể lập tức giết mày.”

“Cho mày sống,..” y độc ác cong môi lên, “Vì tao muốn nhìn thử xem một con chó nhà có tang bị gia tộc vứt bỏ, rốt cuộc sẽ trở thành trò hề gì.”

Barry hoảng sợ nhìn Tần Mạc, hắn rất muốn tự trấn an mình rằng chuyện đó không thể nào là thật. Nhưng người nam nhân trước mặt hắn, đôi ngươi lạnh buốt không thấy đáy của y ngập đầy mỉa mai giễu cợt, như lưỡi dao sắc đâm hắn chảy máu đầm đìa, rạch nát tim gan.


Qua một ngày đêm bị tra tấn dã man, hắn đã mệt đến không thể chịu được nữa. Bây giờ lại bị dội thêm một gáo nước lạnh, lạnh buốt tim làm hắn run lên bần bật, bộ lạc kính yêu mà hắn luôn trung thành, luôn bảo vệ….. đã vứt bỏ hắn rồi.

Bởi vì ba nghìn tinh thạch…

Trong lòng tù trưởng, giá trị của hắn còn không bằng ba nghìn tinh thạch…

Mất đi lòng tin, cô đơn đến tuyệt vọng, khiến cho thân hình cao lớn của hắn cũng oằn đi. Tần Mạc nhìn hắn, cảm thấy không còn hứng thú nữa. Giấu đi cảm xúc dưới đáy mắt, y xoay người rời khỏi địa lao.

Chừng mười lăm phút sau, gã thi hình trực trong địa lao cuối cùng cũng đưa tin đến chỗ Tần Mạc. Tần Mạc đang nghiên cứu những điểm đã được đánh dấu đỏ trên bản đồ, nhìn thấy hắn liền bảo: “Nói đi.”

Gã không rõ tính cách Tần Mạc, cũng không dám đoán lung tung, chỉ có thể cúi đầu bẩm báo lại: “Sau khi ngài đi, Barry liền mất hết tinh thần, tôi dùng chút thủ đoạn ngài chỉ bảo, cuối cùng hắn cũng chịu nói. Tay trong của Carter trong bộ lạc ta gồm có năm người, là…”

Tần Mạc nghe xong, hỏi: “Cách liên lạc?”

Gã tiếp tục bẩm báo.

Tần Mạc khoát tay: “Xuống đi.”

Chợt y gọi thiên diện hồ lãnh đạo cục tình báo vào, sau đó đưa danh sách nói: “Không cần đả thảo kinh xà, quan sát bọn chúng, hạn chế không cho bọn chúng liên lạc với người ngoài, giả vờ như bộ lạc ta phong tỏa không giao lưu với nơi khác.”

Thiên diện hồ gật đầu lĩnh mệnh.

Sau đó Tần Mạc tiếp tục triệu tập ba thống lĩnh của quân đội và Haduex của đội điều tra 


(Duex), nghiên cứu địa thế xung quanh, vị trí có thể tập kích bất ngờ và phân công vị trí từng người chuẩn bị cho chiến dịch cuối cùng.

Lưới đã giăng, chỉ chờ con mồi sa bẫy.



Bộ lạc Crow.

Đại quân chuẩn bị xuất phát lại bị chuyện này làm lung lạc quân tâm, dù Carter phản ứng rất nhanh, tuyên bố đó chỉ là âm mưu hiểm ác của bộ lạc Yassin, ý đồ chia rẽ mọi người, nhưng chứng cớ rành rành trước mắt càng thêm củng cố ý nghĩ của mọi người. Huống hồ tính tình ngày thường của Carter cũng rất hà khắc, dù thú tộc thiện chiến cũng không nóng nảy ham chiến như hắn. Vì chưa xuất hiện xung đột, mọi thứ vẫn ở trong vòng kiểm soát.

Nhưng hôm nay đã có mồi lửa bùng lên.

Có điều trong lúc quan trọng như vậy, mọi người chỉ có thể kiềm chế cảm xúc tiêu cực của mình, nhưng tất thảy những nhiệt huyết lúc trước dường như nguội lạnh rồi. Trong lòng Carter hiểu rõ, nhưng chuyện đã đến nước này không thể lui được nữa!

Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt. Tình thế trước mắt cũng giống như vậy, nhưng không thể không đánh tiếp. Không biết bộ lạc Yassin còn chiêu nào khác nữa không, chúng không tập kích thì Carter cũng bị Barry làm hỏng việc tốt, không thể bỏ qua được.

Lúc đó lời đồn không phải sẽ được chứng thực sao? Tự thừa nhận mình là tù trưởng không để ý sống chết của tộc dân?

Cho nên dù Carter biết rằng hắn đã đi nhầm một nước, nhưng vẫn không thể dừng tay, chỉ có thể tiếp tục thẳng tiến. Bộ lạc Yassin chỉ là hổ giấy giỏi giương nanh múa vuốt, thực ra không làm nên trò trống gì. Họ dốc hết toàn tộc cũng chỉ là liều chết mà thôi.

Dù tổn thất không thể tránh khỏi, nhưng nhất định sẽ thắng!

Tính toán như vậy, Carter liền phát lệnh tấn công bộ lạc Yassin, chiếm tài nguyên cấp 7!

Khi họ vừa đi, Tần Mạc đột nhiên nhận được một tin mới.

Duex hưng phấn xoa tay, cảm thấy không thể chờ được. Lúc trước đã chuẩn bị kỹ càng nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút lo lắng, nhịn không được hỏi: “Tù trưởng, chỉ có ba đại đội ở lại bảo vệ tài nguyên, không sợ bộ lạc Crow dốc hết toàn lực ra đánh hay sao?”

Yassin không dự định trực chiến với bộ lạc Crow, họ chia ba đại đội ở lại bản doanh để bảo vệ tài nguyên, cầm chân bộ lạc Crow, mặt khác cho bốn đại đội khác đánh thẳng vào doanh trại quân địch, thêm hai đại đội tập kích tài nguyên của bộ lạc Crow. Yassin đã chuẩn bị chu đáo, phân công rõ ràng, Tần Mạc tự mình mang binh bảo vệ tài nguyên của tộc, Pak dẫn quân đánh lén lãnh địa của địch, đây chính là hai chiến trận khốc liệt nhất.


Mà hai đại đội tập kích tài nguyên của bộ lạc Crow không phải vì muốn chiếm đoạt, mà là để kéo dài thời gian, giương đông kích tây, sau đó đốt kho lương thực của chúng để gây hiệu quả tâm lý chiến, náo động hai chiến trường còn lại.

Pak không có ý kiến với sắp xếp của tù trưởng. Tuy tù trưởng tự mình dẫn quân nhưng ba đại đội của y là ba đội yếu nhất, làm cho Pak không khỏi lo lắng.

Dù sao tài nguyên là nguồn sống của bộ lạc, nhưng tù trưởng chính là linh hồn của binh sĩ. Nếu nơi này thất thủ, hậu quả tất không thể tưởng tượng được!

Đây là mạo hiểm.

Tần Mạc nhướng mi nhìn hắn: “Ngươi nghi ngờ năng lực của ta?”

Pak sửng sốt, sau đó cả kinh, hắn đã phạm vào điều cấm!

Kế hoạch đã xây dựng xong, bây giờ lại không tin tưởng, chẳng phải là muốn làm loạn quân tâm? Tù trưởng hao tâm tổn trí xây dựng uy nghiêm trong tộc, tiêu diệt phản đồ để lấy lại lòng tin của mọi người, còn dùng kế gây nhiễu quân địch. Lời nói của hắn, dù rằng muốn khuyên nhủ tù trưởng đề phòng vạn nhất, nhưng nếu bị người có tâm nghe được, chẳng phải đã trở thành mình không tin tưởng năng lực của y?

Sở dĩ sắp xếp binh lính yếu hơn ở đây, vì mục tiêu của các chiến sĩ chỉ là bảo vệ tài nguyên, kéo dài thời gian, vậy là đã đủ, không cần đánh lui quân địch. Như vậy quan trọng nhất là phải có một chỉ huy mưu trí mạnh mẽ. Mà tù trưởng chính là người phù hợp nhất, có tù trưởng ở đây càng có thể giúp tăng sĩ khí quân binh, làm mọi người thêm phần can đảm.

Quân đội tinh nhuệ nhất được sắp xếp tập kích tốc chiến tốc thắng, tiêu diệt ổ địch, sau đó nhanh chóng quay về chặn quân đội Crow, tiền hậu giáp kích, đánh chó rơi xuống nước.

Nghĩ xong, Pak cúi đầu nửa quỳ xuống: “Là sai lầm của thuộc hạ.”

Tần Mạc nhìn hắn: “Không được để ta thất vọng.”

Pak nghĩ tới tù trưởng tốn hao bao tâm huyết để bảo vệ an nguy cả tộc, cảm xúc dạt dào nói: “Quyết không làm nhục sứ mệnh được giao!”

Bắt đầu trận chiến, Tần Mạc di chuyển tới chỗ tài nguyên của Yassin. Thời Khanh đang ngủ bấy giờ chậm rãi tỉnh dậy, cậu không nghĩ ra, tình hình tới mức này mà mình vẫn ngủ được sao?

Đột nhiên cậu cảm thấy thân thể mình không ổn.

“Tần Mạc, không tốt, cơ thể tôi có vấn đề!” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui