Aleck trước kia cũng là một người cao ngạo, nhìn người khá chuẩn, thêm khả năng xuất chúng, đã cống hiến cho bộ lạc rất nhiều, nên toàn bộ thú dân rất dễ dãi với Aleck, dù sao người ta cũng là người có tiền có thế.
Dù cảm thấy phản cảm và thất vọng với chuyện tình của Amia, nhưng mọi người cũng chỉ im lặng quan sát, đợi ngày tù trưởng đại nhân thức tỉnh. Chỉ cần y đừng ham mê sắc đẹp mà quên mất á thú của mình, mọi người đều sẽ tha thứ.
Đánh chết cũng không ai ngờ Aleck lại muốn giải thích với cả bộ lạc! Không khí im lặng vì sững sờ lúc ban đầu đã bùng nổ thành những âm thanh reo hò hạnh phúc từ tận đáy lòng!
Hành động của Aleck nghiêm túc đứng đắn mà khiêm tốn ôn hòa, không mất sự dũng cảm quyết đoán ngày xưa, việc y dứt khoát vứt bỏ Amia để quay về bên cạnh IL đã lấy lại được lòng tin của tất cả mọi người. Lúc này y lại đứng dậy giải thích thỏa đáng mọi chuyện.
Thì ra là như thế!
Amia cấu kết cùng bộ lạc Crow, thông đồng cùng kẻ thù mưu đồ đoạt chính quyền của Yassin!
Mà chuyện hoang đường lúc trước của Aleck là do y bị chuốc thuốc ‘mê tình’!
‘Mê tình’ là một loài thực vật mà mọi hùng thú đều khinh ghét, khi hùng thú bị trúng loại thuốc này, luôn cảm thấy bức bối không thể khống chế sức mạnh và dã tính cuồn cuộn trong cơ thể, nếu không được á thú an ủi có thể nổ tan xác mà chết. Một hùng thú lâm vào tình trạng đó thực sự không thể chống lại bất kỳ á thú nào dâng mình lên cửa, mà Amia là một á thú trưởng thành, sớm thành thạo những thủ đoạn quyến rũ hớp hồn hùng thú. Vừa bị kích thích tinh thần vừa bị ‘mê tình’ làm mê muội, Aleck mới có thể quấn quýt với Amia lâu như vậy, điên cuồng vì hắn ta.
Mọi người nghe lời giải thích này càng thêm kích động.
Quả nhiên tù trưởng của họ không phải bội bạc như họ nghĩ!
Bạn Thời Khanh nằm trong lòng bàn tay Tần Mạc nhịn không được giật giật khóe miệng. Sáng ra mà đã được coi kịch hay, cậu nên bày tỏ tâm trạng xoắn xuýt của mình thế nào đây? Nên ca ngợi kí chủ đại nhân diễn xuất như thần? Hay là cảm thán rằng đây chỉ là biện bạch vô nghĩa của y?
Thuốc ‘mê tình’ cái đầu anh, bị mê muội cái đầu anh! Aleck hắn ta cam tâm tình nguyện quỳ dưới đũng quần Amia, làm việc hoang đường tùy ý lại kiêu ngạo tự phụ rằng bản thân duy ngã độc tôn trên đời, mới có cớ sự hoang dâm vô độ không để ý việc dân. Bây giờ Tần Mạc muốn đoàn kết lòng người nên đành phải giúp tên khốn nạn kia tẩy trắng, ‘mê tình’ lại là một lí do không thể nào tốt hơn nữa.
Đợi khi mọi người bình tĩnh lại, Tần Mạc nói tiếp: “Bộ lạc Crow cho Amia trà trộn vào để ly gián, làm chúng ta xung đột gây ra nội loạn. Đến khi nội chiến xuất hiện, chúng mới cho binh tập kích vào, xâm chiếm tài nguyên nhà cửa của chúng ta!”
Lời cuối cùng vang dội nện thẳng vào lòng người.
Đợi mọi người đều cảm thấy phẫn nộ bất bình, Tần Mạc lại tiếp tục khuấy thêm một đợt sóng mới, “Chúng ta là con dân của Thần thú, chúng ta khát cầu tự do hạnh phúc, chúng ta yêu bộ lạc mình tha thiết, chúng ta là chiến sĩ trời sinh, là những dũng sĩ không biết sợ hãi, quyết dùng cả cuộc đời để hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ quê hương xứ sở!”
“Những kẻ xâm lược ta, khiêu khích ta, muốn thống trị ta đều phải chôn thân ở đây, có đi không có về! Dùng móng vuốt sắc bén của các người xé nát cơ thể chúng, dùng răng nanh cắn đứt yết hầu chúng! Lấy máu và mạng sống của chúng hiến tế, để chúng phải sám hối vì những cuồng vọng vô biên của mình!”
Từng câu từng chữ đều làm lòng người rung động, dấy lên nhiệt huyết yêu nước (bộ lạc), chỉ qua một hội nghị ngắn ngủi nửa tiếng đồng hồ đã giúp bộ lạc Yassin hồi sinh!
Đầu tiên là cúi người giải thích với bộ dân, sau đó khéo léo uyển chuyển lấy lại trong sạch của chính mình, tiếp theo lại nói về mối quan hệ của Amia và bộ lạc Crow để khiến mọi người trở nên bất bình căm hận, cuối cùng thì đề cao sĩ khí…
Thời Khanh: Kí chủ anh thật pro.
Sau khi kết thúc đại hội tổng động viên đầy kích động này, vừa rời khỏi hội trường lại tiếp tục xảy ra một chuyện oanh động bộ lạc.
Thuốc Thời Khanh dùng vừa ngay lúc hết hiệu lực, đến khi cậu vừa cảm thấy bất thường, chưa kịp nhảy ra ngoài đã biến trở về hình người. Vốn cậu nằm úp trong lòng bàn tay Tần Mạc, đột nhiên hóa lớn làm tay y không giữ được, cũng may Tần Mạc phản ứng nhanh lập tức trở tay ôm cậu vào lòng.
Thời Khanh còn đang ngơ ngác liền theo bản năng vươn tay ôm cổ Tần Mạc, phòng bản thân té dập mông. Tư thế của hai người vô cùng thân mật, các hùng thú vừa chuẩn bị đi vừa lúc nhìn được cái ôm ngọt ngào của Aleck với IL, vô cùng hưng phấn!
Có một hùng thú to gan gào lên: “Tù trưởng! Hôn đi!”
Hùng thú đó vừa gào xong mọi người cũng hứng khởi nhìn về phía tù trưởng đang ‘mặn nồng’ với á thú, Aleck và IL là phu phu hợp pháp, âu yếm nhau trước mặt mọi người làm họ phấn khích vô cùng. Phòng nghị sự phút chốc đã bị lấp đầy bởi âm thanh cổ vũ: “Hôn đi! Hôn đi! Tù trưởng đại nhân hôn đi!”
Thời Khanh ngu người, đậu xanh rau má, mấy người giỡn mặt tui hả! Tui đóng vai NPC chứ không muốn hi sinh vì cách mạng đâu à nha! Dù bản hệ thống đã bình tĩnh chấp nhận chuyện nam nam cũng có chân ái của mấy người, nhưng cũng đừng có lôi tui vô cùng!
Hôn hôn cái beep!
Cậu bây giờ là thẹn quá hóa giận, nhưng thực sự gương mặt của IL rất có tính lừa tình, dù tâm trạng cậu thế nào bên ngoài cũng là đỏ mặt ngượng ngùng, rõ ràng là tình trong như đã, mặt ngoài còn e! Tần Mạc đứng bất động, bình tĩnh nhìn thiếu niên trong ngực, trông thấy lỗ tai cậu khẽ run run, mắt không khỏi tối lại vài phần, ánh nhìn chuyển sang đôi môi hồng nhạt.
Thời Khanh thót tim, đại ca anh không cần chuyên nghiệp như vậy đâu! Không cần diễn tới mức đó! Thực sự không cần!
Cuối cùng phải nhờ tới bác sĩ Moya ra mặt phá ngang bầu không khí diễm tình này. “Ồn ào cái gì! IL đang trong thời kỳ phát dục, không thể chịu bất cứ kích thích nào!”
Vừa dứt lời, tất cả đều thở dài tiếc nuối… Tuy nhiên hầu hết mọi người đều là người từng trải, dù không kinh qua nhưng cũng có hiểu biết nhất định. Không ai đòi hôn nữa, bắt đầu nhao nhao khuyên nhủ.
“Tù trưởng ngài cố nhịn, á thú trong thời kỳ phát dục không thể blah blah…” Lời khuyên thấm thía điển hình.
“Tù trưởng, cố thêm một thời gian, khi thời kỳ phát dục qua rồi là có thể… khặc khặc khặc…” Chưa kịp nói đến mấy chuyện xxoo đã bị á thú bên cạnh liếc xéo, hùng thú đành nịnh nọt mà câm miệng.
Thời Khanh cuối cùng cũng tránh được một kiếp, nhanh chóng tìm cơ hội nhảy xuống rồi chạy trước. Chưa đi được mấy bước Tần Mạc đã nắm lấy cổ tay cậu, y nhìn Thời Khanh: “Ở bên cạnh ta.”
Thời Khanh “…” im lặng trở lại, để đề phòng kí chủ phát bệnh cậu nên ngoan một chút. —Hệ thống tâm lý như cậu trên thế gian được mấy người chứ!
Tần Mạc làm việc yêu cầu nhanh chóng hiệu quả, từ hai nhiệm vụ trước Thời Khanh đã nhìn ra được, đặc biệt nhiệm vụ này còn có giới hạn thời gian, y vì điểm thưởng nhất định sẽ không từ thủ đoạn đẩy nhanh tiến độ, không lãng phí một giây nào.
Đầu tiên là đoàn kết lại cộng đồng Yassin, tiếp đó lại họp trưởng lão của bộ lạc. Y giữ lại đám hùng thú đói meo bắt đầu cùng thương thảo, liên tiếp hạ mệnh lệnh, sau đó đưa ra hơn chục loại phương pháp ứng chiến, cùng mọi người chỉnh sửa hoàn thiện.
Cả quá trình Thời Khanh đều bên cạnh vây xem, lúc đầu còn hứng thú theo dõi, càng nghe càng ngu người, không theo nữa, âm mưu quỷ kết quá là hại não, cậu muốn rút khỏi chỗ này!
Thời Khanh đói bụng từ sáng, ngồi mốc một chỗ càng nghe càng thêm đói, tuy nhiên kí chủ thần kinh nhà cậu lại không cho cậu ra ngoài. Quả là bi kịch trong tấn bi kịch!
Cuối cùng nói tới gì đó Tần Mạc đột nhiên quay sang hỏi cậu: “Đói sao?”
Thời Khanh lập tức gật đầu, đói sắp khóc rồi!
Tần Mạc quay lại nói: “Mọi người dùng cơm ở đây đi.”
Các trưởng lão không dám phản đối mà lên án tù trưởng không quan tâm việc công, nói ra một cái là tàn đời chứ chẳng đùa.
Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, nhưng vừa liếc qua Thời Khanh lập tức tái mặt. Vì sao cậu lại quên thứ thức ăn sơ chế của thú nhân chứ! Chỉ có bánh mì, dưa muối, còn có thịt luộc không chút hấp dẫn, với một ít trái cây lạ mắt. Trong kí ức của IL đây đã là thức ăn sang trọng cấp bậc tù trưởng rồi, nhưng khi Thời Khanh vừa liếc qua đã có cảm giác no bụng không muốn ăn nữa. Các trưởng lão tay trái một ổ bánh mì, tay phải một cái đùi, ăn tới vô cùng sung sướng.
Thời Khanh nhớ những món ngon nhà cậu… Nhưng trước mặt mọi người cậu không thể nào a lê hấp biến ra chúng được. Với những ‘vật ngoài thân’ này, Tần đại tu sĩ tu vi vô song vô cùng lạnh nhạt, thấy Thời Khanh không động đũa, có lẽ y cũng đoán ra được.
Thời Khanh ho một tiếng, do dự hồi lâu vẫn nói: “Em có chút chuyện, vào trong một lát nhé?”
Tần Mạc nhìn cậu nói: “Được.”
Thời Khanh tung tăng vào phòng. Lúc này mới dám bày ra một bàn đồ ăn, vừa ăn ngon lành vừa suy nghĩ, thế giới thú nhân cũng không phải không có đủ nguyên liệu, mà chỉ là không có ai làm. Dù cậu cũng không rành, nhưng có thể làm bộ đem thức ăn trong không gian của mình ra hướng dẫn họ một chút? Dù sao cũng có thể nâng cao chất lượng sinh hoạt của thú nhân. Chứ ngày ngày ở trong gò đất, ngồi bàn gỗ, ăn thức ăn dở như vậy thiệt cũng quá đau khổ.
—
Bộ lạc Crow.
Tù trưởng Carter đi qua đi lại trong phòng, Barry đến nay vẫn bặt vô âm tín!
Amia trà trộn vào bộ lạc Yassin hơn nửa năm, cũng đã an ổn bên cạnh Aleck. Theo kế hoạch, Aleck đã thờ ơ với chuyện trong tộc, chỉ chờ đến khi Amia xúi hắn xử nốt á thú của mình thì có thể gây bất bình trong nội bộ! Sau đó tiếp tục sắp xếp tay trong lẩn vào bộ lạc Yassin…
Carter chưa nghĩ xong, ngoài cửa có báo cáo khẩn cấp. Hắn lập tức cho người tiến vào, kẻ đến là một con dơi đen tuyền, khi bay vào phòng liền hóa thành hình người. Gã quỳ một gối xuống, sợ hãi nói, “Tù trưởng! Barry bị bắt rồi!”
Carter nổi giận, đập gãy cả chiếc ghế bên cạnh, “Đồ vô dụng!”
“Amia đâu?”
“Tạm thời không liên lạc được, bộ lạc Yassin canh gác nghiêm ngặt khắp nơi, cả tay trong cũng không dám rục rịch.”
Nghe xong, trên mặt Carter âm trầm.
Sau đó một bức thư kí tên Aleck nhanh chóng đến tay Carter. Sau khi xem xong, hắn càng thêm phẫn nộ: “Quá đáng! Chỉ là một phó thống lĩnh nho nhỏ mà muốn đổi lấy tài nguyên của ta! Hắn điên rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...