Phù Ngọc Thu chưa bao giờ nghĩ sau khi mình trở lại hạ giới, cố nhân đầu tiên gặp lại là nhạc sư.
Ngay khi nhìn thấy hắn, nỗi tuyệt vọng vì lâm vào đường cùng bỗng tan thành mây khói.
Phù Ngọc Thu chưa từng ủy khuất như vậy, vừa lã chã rơi nước mắt vừa thử leo ra khỏi nước.
Tuy U Thảo thích nước nhưng thân người ngâm trong nước lạnh quá lâu làm bắp chân tím tái suýt bị chuột rút.
Phù Ngọc Thu thử mấy lần đều nhấc mình không nổi nên càng bực tức hơn, vừa khóc vừa đạp nước một cái.
Nhạc Thánh: "......"
Có thể vô duyên vô cớ nóng giận với chính mình thì đúng là Phù Ngọc Thu rồi.
Phù Ngọc Thu đang định cố gắng lần nữa thì Nhạc Thánh đã tới cạnh khoác áo bào lên vai y rồi nhẹ nhàng bế y ra khỏi nước.
Y thoáng sửng sốt.
Mấy ngày ở Cửu Trọng Thiên, Phù Ngọc Thu đã quen dựa vào chính mình, giờ được bao bọc trong khí tức ấm áp y mới chợt nhận ra mình đã thoát khỏi lồng giam, không cần nơm nớp lo sợ mọi lúc mọi nơi nữa.
Ý nghĩ này hệt như ngựa hoang mất cương phi nước đại, Phù Ngọc Thu nghẹn ngào túm lấy vạt áo Nhạc Thánh ra sức xé, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, chẳng biết vì ủy khuất hay tức giận mà nước mắt rơi càng nhiều hơn.
"Ngươi đàn gì mà đàn?!" Phù Ngọc Thu mắng, "Ta bị kẻ khác giết ngay dưới mí mắt ngươi mà ngươi cũng không biết, sao không tới chậm thêm chút nữa đi, ta tự nổ linh đan cho ngươi văng lên trời luôn!"
Nhạc Thánh: "......"
Kiếm Tu mơ hồ nhận ra tình huống không đúng lắm nên âm thầm nín thở.
Nhạc Thánh......!và thiếu niên tóc trắng kia là bạn cũ sao?!
Nhạc Thánh ở Cung Thương Hạp tính tình cổ quái, hắn chướng mắt tu sĩ, khinh thường Yêu tộc, ghét giao thiệp với bốn tộc, xưa nay luôn độc lai độc vãng nên chưa từng nghe nói có bạn bè gì.
Hơn nữa thiếu niên tóc trắng này chắc hẳn là người bốn tộc.
Chẳng phải đó là đối tượng Nhạc Thánh ghét nhất sao?
Kiếm tu càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, trên trán bất giác rịn ra mồ hôi lạnh.
Ác long vẫn đần độn không hề hay biết gì, thấy Phù Ngọc Thu nổi nóng vừa mắng người vừa khóc thì trố mắt rồng nhìn hau háu, suýt nữa đã chảy nước dãi ba thước.
Kiếm tu: "......"
Kiếm tu ôm chặt Phượng Hoàng.
Dù có đắc tội Nhạc Thánh cũng phải giữ chặt phần thưởng linh mạch trong tay.
Có lẽ quan hệ giữa Nhạc Thánh và thiếu niên này cũng chẳng sâu sắc lắm, chắc sẽ không vì một người thuộc bốn tộc mà đối địch với kiếm tu đạt đến cảnh giới và ác long đâu.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Phù Ngọc Thu khóc đến ho khan vẫn cố nói: "Ngươi......!Ngươi giết bọn hắn cho ta đi! Phượng......!Khụ khụ!"
Kiếm tu: "......"
Nhạc Thánh để mặc Phù Ngọc Thu xé áo mình cho hả giận, nghe vậy thì lạnh nhạt liếc mắt một cái.
Rõ ràng không có linh lực nhưng khí thế đột ngột ập đến ép kiếm tu lui lại nửa bước, sau khi kịp phản ứng thì sắc mặt càng thêm khó coi.
Phù Ngọc Thu ho đến đỏ bừng mặt, còn đang vùng vằng la lối ầm ĩ.
Nơi này không thích hợp để ôn chuyện cũ nên Nhạc Thánh chỉ có thể miễn cưỡng dằn xuống nỗi nghi ngờ trong lòng rồi đặt Phù Ngọc Thu ngồi xuống một tảng đá lớn.
"Yên tĩnh chút đi tổ tông." Nhạc Thánh thản nhiên nói, "Bọn hắn cũng đâu vượt qua ranh giới."
Phù Ngọc Thu không chịu nghe, y chỉ biết mình bị ủy khuất bị bắt nạt, nghe vậy thì tức giận muốn đánh người, lập tức giơ chân lên đạp.
Mặc kệ bọn hắn có vượt qua ranh giới hay không, đã có chỗ dựa thì y phải làm cáo mượn oai hùm mới được!
Kiếm tu âm thầm thở phào một hơi rồi gật đầu nói: "Nhạc Thánh minh giám, vậy bọn ta cáo từ trước......."
Lời còn chưa dứt thì Nhạc Thánh đã giơ tay vung cây đàn nằm ngang trước mặt hắn, một trận linh lực khuấy động, tiếng đàn du dương quét qua, dư âm còn văng vẳng bên tai.
Với Phù Ngọc Thu thì đây chỉ là một tiếng đàn trầm bổng.
Nhưng với kiếm tu và ác long thì hệt như bị kiếm ý hung hãn quét qua làm chấn động lui lại mấy bước, lưng đâm sầm vào lồng nước chưa tiêu tan của Phù Ngọc Thu.
Ác long da dày thịt béo nên không bị thương tích gì, còn kiếm tu là người trần mắt thịt nên phun ra một ngụm máu.
Nhạc Thánh thu tay lại rồi thản nhiên nói: ".......!Nhưng hôm nay tâm trạng ta không tốt — Hai vị đã tới thì ở lại đi."
Kiếm tu lộ ra vẻ mặt khó coi: "Chúng ta đến vì giải thưởng của Huyền Chúc Lâu, chỉ vì Phượng Hoàng này thôi chứ không phải cố ý mạo phạm bạn tốt của Nhạc Thánh đâu.
Ta nguyện dâng lên linh thạch linh đan xem như tạ tội."
Quả là co được dãn được.
Việc làm ăn của Huyền Chúc Lâu trải rộng khắp tam giới cửu châu, treo thưởng nhiều vô số kể, ngay cả tông chủ Tiên Minh cũng phải nể mặt ba phần.
Tiếng tăm Huyền Chúc Lâu lừng lẫy khắp chốn mà Nhạc Thánh lại cười như không cười nói: "Huyền Chúc Lâu? Chỗ quái quỷ gì thế, chưa từng nghe qua."
Kiếm tu nghiến răng: "Ngươi......"
"Nhưng linh thạch linh đan......." Nhạc Thánh lười biếng vuốt đàn, "Ngươi có bao nhiêu để mua cái mạng này của mình, lấy ra thử xem?"
Kiếm tu: "......"
Người đời đều nói tính tình Nhạc Thánh quái gở không màng danh lợi quyền thế, thì ra cũng thích của cải vật chất sao?
Kiếm tu nhắm mắt lấy ra túi trữ vật rồi dùng linh lực nâng nó bay đến trước mặt Nhạc Thánh.
Đó là tất cả gia sản hắn tích cóp được bao năm qua.
Nhạc Thánh liếc nhìn rồi tặc lưỡi: "Đúng là kiếm tu, nghèo như quỷ."
Kiếm tu: "......" Sỉ nhục người ta quá rồi đấy.
Ác long còn đang cười ngây ngô nhìn Phù Ngọc Thu, háo hức nói: "Ta có thể ở lại thật sao?"
Kiếm tu nhìn ác long với vẻ không thể tin được.
Nhạc Thánh nói ở lại tức là để mạng chó của ngươi lại đấy! Ngu xuẩn!
Phù Ngọc Thu đã bình tĩnh lại, vội vàng níu tay áo Nhạc Thánh nói: "Con chim trong tay bọn họ.......!phải đòi lại."
Nhạc Thánh quay đầu nhìn y, cau mày hỏi: "Ngươi lại cứu cái quái gì thế? Chừng nào mới chịu sửa tật xấu của ngươi hả, trước kia bị giáo huấn chưa đủ sao?"
Phù Ngọc Thu nhìn Phượng Hoàng bị kiếm tu ôm trong tay, sốt ruột đến nỗi vành mắt đỏ bừng: "Mau lên!"
Nhạc Thánh liếc y một cái như khinh thường lòng tốt quá mức của y nhưng vẫn quay người thơ ơ nói: "Trả lại đây."
Kiếm tu lui ra sau nửa bước cảnh giác nhìn hắn.
Linh lực Phù Ngọc Thu đã hao hụt nhiều nên lồng nước hóa thành mưa nhỏ rì rào rơi xuống, chẳng còn bao nhiêu uy lực.
Kiếm tu sầm mặt nhìn chằm chằm Nhạc Thánh và Phù Ngọc Thu rồi quay đầu liếc sang ác long.
Ác long bất đắc dĩ gật đầu.
Nhạc Thánh không quan tâm hai người này rốt cuộc có ý đồ gì, trong lòng hắn có rất nhiều điều đang chờ Phù Ngọc Thu giải đáp nên chỉ muốn đòi lại con chim đuôi to kia rồi trở về hỏi cho rõ ràng.
Hắn càng lúc càng mất kiên nhẫn, trên mặt lộ rõ vẻ bực bội.
Phù Ngọc Thu còn đang đứng phía sau khóc lóc ho khan làm hắn càng thêm nóng nảy.
Đúng lúc này, kiếm tu đột nhiên lấy tốc độ mắt thường không kịp nhìn thấy xoay mình leo lên thân rồng.
Chỉ trong nháy mắt ác long đã đạp gió bay vút lên phá vỡ tán cây che khuất bầu trời rồi bay về phía dãy núi Hi Lễ.
Một tiếng nổ vang lên, vô số đại thụ ngã gục xuống.
Phù Ngọc Thu hét lớn: "Phượng Hoàng!"
Nhạc Thánh giận tái mặt.
Sao kẻ nào cũng muốn lãng phí thời gian của hắn vậy chứ?
Tốc độ ác long cực nhanh, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
"Tu vi của Nhạc Thánh sâu không thể dò......." Kiếm tu vừa bị tiếng đàn khuấy động linh lực sặc ra một ngụm máu, khó nhọc nói, "Hắn là tu sĩ may mắn sống sót khi Kim Ô và mặt trời tranh nhau tỏa sáng trăm năm trước, từng chứng kiến cả tộc Phượng Hoàng sụp đổ.
Khụ, ngươi chuẩn bị sẵn sàng......."
Ác long đã quen ngông cuồng, trong đầu toàn hình ảnh bảo bối khóc lóc thương tâm, nghe vậy thì tức giận nạt: "Ta bay xa như vậy dù hắn có là tiên tôn cũng đuổi không kịp đâu, đừng tự hù mình nữa."
Kiếm tu bịt lại máu tuôn ra khỏi miệng, muốn giải thích gì đó nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Hắn rũ mắt nhìn Phượng Hoàng yên lặng nằm trên lưng rồng, tựa như đang nhìn một linh mạch sống sờ sờ.
Không giết Phượng Hoàng cũng được, chỉ cần đưa đến Huyền Chúc Lâu....
Kiếm tu đang nghĩ ngợi thì chợt thấy thân hình ác long khựng lại giữa không trung.
Ác long vừa kiêu ngạo tự tin chưa bao lâu đã bị vả mặt, nhìn trừng trừng phía xa lắp bắp: "Hắn...."
Ở hướng ác long sắp bay tới, một người mặc đồ trắng ôm đàn cưỡi gió lơ lửng trên không, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy giận dữ.
Kiếm tu đã sớm lường trước nên nghiêm giọng quát: "Đi mau!"
Rất hiếm người có thể xưng thánh ở tam giới, Nhạc Thánh của Cung Thương Hạp là người nóng tính nhất trong số ba vị thánh.
Đối mặt với tu vi như vậy sao có thể dễ dàng bỏ đi được?
Ác long vừa quay đầu thì một luồng ma âm bỗng nhiên ập đến như lưỡi dao bôi chất kịch độc đâm vào màng nhĩ hai người.
Tai kiếm tu ù đi, thức hải bị trọng thương.
Đòn công kích của Nhạc Thánh xưa nay đều không thể nghịch chuyển.
Những kẻ không chết thì điên kia cũng vì luồng ma âm này.
Ác long chịu không nổi gào thét một tiếng, từ trên không trung rơi thẳng xuống núi non chập trùng bên dưới.
Một dòng linh lực nâng Phượng Hoàng đang rơi giữa không trung lên chậm rãi bay tới trước mặt Nhạc Thánh.
Nhạc Thánh ngắm nghía rồi cau mày.
"Phượng Hoàng?"
Năm đó Kim Ô tranh nhau tỏa sáng với mặt trời, chẳng phải cả tộc Phượng Hoàng đã diệt vong rồi sao?
Nhạc Thánh định rời đi nhưng nghĩ một hồi lại cưỡi gió bay xuống.
Kiếm tu và ác long ngã xuống núi sâu hù dọa vô số chim thú chạy trốn.
Thức hải kiếm tu bị trọng thương nên đã ngất lịm.
Ác long da dày thịt béo thoi thóp nằm rạp trên đất như quả cà héo.
Thấy Nhạc Thánh đáp xuống, ác long sợ hãi nghẹn ngào duỗi móng rồng ôm đầu.
Nhạc Thánh thản nhiên hỏi: "Giải thưởng Huyền Chúc Lâu do ai đưa ra?"
Ác long thấy hắn không có ý định đánh mình nên rụt rè đáp: "Chẳng biết nữa, nghe nói là lệnh trăng tròn treo thưởng, cả tam giới đều nhận được."
Huyền Chúc, mặt trăng.
Cấp bậc treo thưởng được xác định bởi trăng tròn hay trăng khuyết, giải thưởng cấp trăng tròn xưa nay chưa từng có.
Nhạc Thánh: "Còn gì nữa?"
Ác long không rõ hắn muốn biết chuyện gì nhưng tóm lại là liên quan tới Phượng Hoàng —— Dù sao hắn cũng không có hứng thú với Phượng Hoàng nên dứt khoát khai hết.
"Trên lệnh treo thưởng của Huyền Chúc Lâu có linh văn kỳ quái, nghe nói lần theo linh văn có thể tìm ra phương hướng của Phượng Hoàng."
"Linh văn đâu?"
"Trên kiếm của hắn ấy."
Nhạc Thánh giơ tay ra, trường kiếm của kiếm tu lơ lửng bay tới.
Bị người lạ không phải chủ nhân nắm trong tay nên kiếm linh giằng co phát ra tiếng vù vù.
Bàn tay gỗ vỗ nhẹ lưỡi kiếm, một linh văn đen nhánh chợt lóe lên.
Nhạc Thánh nhíu mày.
Chẳng biết hắn nhìn ra điều gì mà đanh mặt bóp mạnh, trường kiếm đang run rẩy bỗng nhiên gãy thành mấy khúc.
Ác long: "......"
Ác long rụt cổ lại, cảm giác như cổ mình cũng bị bẻ gãy.
Nhạc Thánh không nhiều lời nữa mà cưỡi gió bay đi.
***
Lưu Ly Đạo, Vân Bán Lĩnh.
Phượng Bắc Hà đột nhiên ôm ngực phun ra một ngụm máu.
Thanh âm kia vang lên trong không khí: "Sao thế?"
Sắc mặt Phượng Bắc Hà tồi tệ chưa từng có, lau đi vết máu trên khóe môi rồi đưa tay vỗ nhẹ bàn đá trước mặt.
Phù trận to lớn đen như mực hiện lên mặt bàn.
Đây là pháp trận nghịch chuyển hấp thụ số mệnh tiên tôn.
Ánh mắt Phượng Bắc Hà lạnh lẽo: "Linh văn bị phá hủy rồi."
"Không thể nào.
Phượng Hoàng ở hạ giới bị áp chế tu vi, trên thân còn có vết thương cũ nên không thể phá hủy linh văn được."
Hơn nữa linh văn rất đặc biệt nên không dễ bị tu sĩ tầm thường ở thế gian tổn hại, nếu không bọn hắn đã chẳng tùy tiện để linh văn ở Huyền Chúc Lâu mặc người lấy đi.
Mới bao lâu chứ? Chưa đầy nửa ngày đã mất một cái rồi sao?
Phượng Bắc Hà bị phản phệ nhắm mắt lại: "Xem ra bên cạnh hắn có người giúp đỡ."
Chẳng lẽ là Phượng Hành Vân của Thương Loan?
Khi tiên tôn xuống hạ giới hình như hắn đang ở Cửu Trọng Thiên.
Nếu Phượng Hành Vân biết trong tim mình có Khô Vinh chắc chắn sẽ giúp tiên tôn.
"Cú mèo."
Cú mèo mau chóng bay tới: "Thiếu tôn."
"Xuống hạ giới một chuyến." Phượng Bắc Hà nói, "Nhìn người nào đang ở cạnh Phượng Hoàng."
Cú mèo: "Vâng."
Cú mèo sải cánh bay đi làm rụng một chiếc lông vũ trắng như tuyết.
Lông vũ xoay tròn phiêu phất rơi xuống.
Phù Ngọc Thu đưa tay hứng một chiếc lông chim nhỏ bé, vì mới khóc nên mí mắt hơi sưng lên.
Y đang thút thít thì chợt thấy Nhạc Thánh xuất hiện, trong ngực ôm Phượng Hoàng ngủ say.
Phù Ngọc Thu vừa mừng vừa sợ: "Phượng Hoàng!"
Y đứng dậy muốn chạy tới nhưng linh lực đã tiêu hao quá nhiều, còn ngâm nước nửa ngày nên vừa đứng dậy thì hai chân bủn rủn lại ngồi phịch xuống.
Nhạc Thánh ghét bỏ nhìn y: "Để ta ôm giùm ngươi."
Phù Ngọc Thu lắc đầu vươn tay về phía hắn: "Ta tự ôm."
Nhạc Thánh đành phải ném Phượng Hoàng cho y.
Phù Ngọc Thu vội vàng đón lấy Phượng Hoàng rồi thân mật dụi vào người hắn, rốt cuộc buông xuống nỗi lo lắng.
"Trước đây nghe ca ca ngươi nói thần hồn của ngươi đã tan hết." Nhạc Thánh thờ ơ nhìn y, "Chẳng lẽ giờ ta đang thấy quỷ à?"
Nhắc tới chuyện này Phù Ngọc Thu lại cáu, giơ chân đạp Nhạc Thánh một cú, hai mắt đỏ hoe: "Nếu ngươi tới muộn thêm chút nữa không chừng đã gặp thật đấy....."
Y còn chưa nói hết thì Nhạc Thánh đột nhiên cúi xuống run rẩy ôm y vào lòng.
Phù Ngọc Thu khẽ giật mình.
Nhạc Thánh nhắm mắt nhẹ nhàng vuốt tóc dài lạnh buốt của Phù Ngọc Thu, cảm nhận được linh lực xa lạ và thần hồn quen thuộc kia lại thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
"Còn sống thì tốt rồi."
Hắn thì thầm, thanh âm run rẩy không dễ phát hiện ra.
Xưa nay Nhạc Thánh luôn nói năng chua ngoa, Phù Ngọc Thu đã quen biết hắn nhiều năm mà đây là lần đầu tiên thấy hắn dịu dàng như vậy.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng.
Hai mươi năm trôi qua, hạ giới đã là cảnh còn người mất.
Tim Phù Ngọc Thu mềm nhũn, cũng hiếm khi không xù lông mà dụi vào ngực hắn.
"Ừ."
Nhạc Thánh càng thấy ấm lòng hơn.
......!Đột nhiên có tiếng vải vóc bị đốt cháy.
Nhạc Thánh nao nao, đột ngột đẩy Phù Ngọc Thu ra.
Phượng Hoàng ngoan ngoãn rúc trong ngực Phù Ngọc Thu, hai mắt nhắm chặt ngủ say nhìn rất vô hại.
Một ngọn lửa Phượng Hoàng không biết từ đâu xuất hiện đang bốc cháy trên áo trắng của Nhạc Thánh.
Nhạc Thánh: "......"
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Thánh: Phe mình mà ngươi cũng đốt à?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...