Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Lãng Quên- Diễn Đàn

Thần trí Khương Sam sắp tan vỡ ngồi ở bên cạnh, nghe được tiếng nói quen thuộc của Tần Chiến, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.

An toàn rồi….

Vẻ mắt Khương Sam mệt mỏi, giọng nói khàn khàn:“Tôi…”

Vừa mới mở miệng, bởi vì cơ thể thả lỏng, cơn nóng trong người lúc này điên cuồng tăng 

vọt lên, Khương Sam mở miệng suýt chút nữa không khống chế được kêu ra tiếng, cô lập tức im bặt, mùa đông khiến đôi môi cô cắn chặt bị đóng băng.

Tần Chiến cảm giác được có chỗ gì đó không đúng, đầu mùa đông nhiệt độ thấp thế này, Khương Sam chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh đến môi cũng bị đông lạnh trắng bệch, trên mặt lại đỏ bừng, khuôn mặt dơ bẩn đầy mồ hôi, tay Tần Chiến sờ sờ lên trán của Khương Sam.

“Sao lại thế này, em không thoải mái sao?”

Bàn tay to dày ấm áp đặt lên trên trán cô, Khương Sam theo bản năng cọ vào lòng bàn tay Tần Chiến, da thịt ấm áp trắng mịn đột ngột kề sát, Tần Chiến lập tức ngẩn ra, cánh tay cứng ngắc.

Ý thức được bản thân làm gì đó không đúng, Khương Sam nhắm chặt mắt, mở mắt ra cắn chặt đôi môi bắt đầu hiện ra tơ máu, vì muốn duy trì thanh tỉnh liên tiếp cắn nát môi dưới!

“Khương Sam!”

Tần Chiến nhíu mày, lập tức lấy tay ngăn cản cậy môi cô ra.

“Mau buông ra!”

Ánh mắt Khương Sam lo lắng lại hung ác nhìn tay Tần Chiến, giọng nói phát ra từ cổ họng khàn đến nỗi không giống giọng cô nữa:

“Không, không nên đụng vào người tôi.”

Mặt Tần Chiến uy nghiêm, lông mày cau lại thành hình chữ xuyên, còn chưa có cơ hội kịp hỏi, chiếc xe cách đó không xa đã chạy tới gần, Khương Sam ngồi ở trên ghế ngón tay nắm chặt lòng bàn tay, đầu ngón tay đâm vào vết thương khiến máu chảy ra một mảng.

Còn chưa đến lúc lơi lỏng, Khương Sam dựa vào đau nhức để duy trì thanh tỉnh của bản thân, vào thời điểm này tuyệt đối không thể Lãng ##Quên để bản thân mất khống chế được, tuyệt đối, tuyệt đối không được phát sinh chuyện gì với chính ủy Tần vào lúc này được.

Bạch Kỳ không thể, chính ủy Tần càng không thể!

Chiếc xe đối diện chậm rãi dừng lại bên cạnh xe quân đội, tiếp theo có người gõ gõ cửa kính ở chỗ người lái xe.


“Xin hỏi anh có thấy một cô gái trẻ tóc dài màu đỏ, mặc váy trắng chạy qua đây không?”

Người nọ vừa hỏi vừa nhìn vào cửa xe mà người lái xe từ từ hạ xuống nhìn vào trong xe tìm kiếm, sĩ quan phụ tá lớn tiếng quát lớn hắn ta:

“Các người là a? Dám tự tiện chặn xe quân đội!”

Người tới lông mày khẽ cau lại, định không khách khí nói lại người sĩ quan phụ tá, còn chưa kịp mở miệng đã bị giọng nói phía sau quát lớn:

“Trở về!”

Bạch Kỳ nhìn thấy người ngồi ở chỗ lái xe là sĩ quan phụ tá của chính ủy Tần, vậy người ngồi sau là ai không cần xem cũng biết là ai, như thế nào cũng không đoán được sẽ gặp chính ủy Tần ở chỗ này, mi tâm Bạch Kỳ nhăn lại, chốc lát liền lấy lại bình tĩnh, tuyệt đối không được làm rách da mặt bên ngoài với chính ủy Tần, Bạch Kỳ tự mình mở xe đi xuống.

“Phó quan Cảnh.” Thái độ Bạch Kỳ hiền hòa nói:

“Thật có lỗi, cấp dưới không hiểu quy củ, phó quan Cảnh sao lại ở đây, vậy chính ủy Tần?”

Cảnh Trạch gật gật đầu trả lời:

“Đi cùng với chính ủy Tần tới đây làm việc.”

Khoảng khắc trì hoãn, chính ủy Tần ngồi ở ghế sau cũng không có lộ diện, ánh mắt Bạch Kỳ càng trở nên sâu sắc, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy có chút may mắn, duy trì vẻ mặt ôn hòa bên ngoài hỏi:

“Không biết phó quan Cảnh có nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi không?”

Bạch Kỳ hỏi nhưng cả người không hề có ý tứ lùi về phía sau, chính là muốn phải hỏi cho rõ ràng.

Cảnh Trạch không biết chính ủy Tần có ý gì, chỉ là vừa mới nhìn thấy Khương Sam kích động chật vật chạy tới, hẳn là đang trốn Bạch Kỳ, cậu không tiện trả lời, liền đưa mắt xin chỉ thị của chính ủy Tần.

Bây giờ Tần Chiến mới chậm rãi hạ kính cửa xe xuống, không mặn không nhạt nhìn Bạch Kỳ:

“Thật trùng hợp, phó doanh trưởng Bạch đang tìm người sao?”

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, tầm mắt Bạch Kỳ nhìn vào ghế sau bên trong, Khương Sam đang ngồi bên cạnh chính ủy Tần, bên ngoài khoác chiếc áo khoác quân phục, che kín toàn thân, đôi mắt lạnh lùng nheo lại nhìn cô.

Vẻ mặt tuy ửng hồng, nhưng thần trí lại hết sức thanh tỉnh.

Bạch Kỳ đã nghe người đàn ông lịch sự phụ trách trông coi Khương Sam kể lại, cô không uống nhiều sữa, có thể chạy lâu như thế, bây giờ đã tỉnh táo, ước chừng uống được bao nhiêu đã phun ra rồi.


Nhưng dược tính của thuốc này thế nào, Bạch Kỳ là người hiểu rõ ràng nhất, cho dù có phun ra hết, Khương Sam cũng không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Vẻ mặt Bạch Kỳ không thể hiện rõ vui buồn, trong nháy mắt nhìn Khương Sam ở trong xe, vẻ mặt chỉ thay đổi trong chốc lát liền khôi phục như lúc đầu.

“Thì ra Khương Sam chạy đến chỗ này, buổi tối em ấy phát giận bỏ đi, tôi đang đi tìm em ấy, em ấy an toàn tôi cũng yên tâm.”

Nói xong chậm rãi vươn tay về phía Khương Sam nói:

“Đừng càn quấy trước mặt chính ủy, theo tôi đi về.”

Tần Chiến không giận tự uy nhìn vào mặt Bạch Kỳ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì anh không rõ ràng lắm, nhưng anh sẽ không trở mặt với Bạch Kỳ lúc này, nhưng thời điểm bây giờ anh tuyệt đối sẽ không giao Khương Sam ra, Tần Chiến thản nhiên nói:

“Cậu đi trước đi, tôi sẽ đưa Khương Sam về, có mâu thuẫn gì với nhau từ từ giải quyết sau.”

Khóe miệng Bạch Kỳ khẽ cong lên, sống trên đời hơn hai mươi mấy năm nay, chưa từng có ai uy hiếp anh như thế, Khương Sam hết lần này đến lần khác làm xáo trộn kế hoạch của anh, vốn đã lợi dụng Tần Diệc Hạo làm lá chắn để trốn anh, bây giờ lại thêm một chính ủy Tần không xen vào việc người khác bỗng nhiên che chở cô, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] trên mặt Bạch Kỳ cười ôn hòa, tức giận trong mắt bắt đầu ngưng tụ lại.

Bạch Kỳ lễ phép khom người hướng về phía Tần Chiến nói:

“Trước khi bác Khương qua đời đã từng phó thác Khương Sam cho tôi, tôi đã từng đồng ý bác ấy cả đời sẽ chiếu cố tốt cho em ấy, chính ủy Tần nhúng tay vào chuyện của hai chúng tôi sợ là có chút không ổn, vẫn mong ngài để em ấy lại, tình huống bây giờ của em ấy không thích hợp đi về cùng với ngài, ngài đừng gây khó dễ cho tôi.”

Bị chụp mũ ủy thác, Tần Chiến nhíu nhíu mày, còn Khương Sam lại bật tiếng cười lớn. 

Nói vậy có thể Bạch Kỳ đã nhìn ra dược tính trên người cô đã ngày càng mãnh liệt, mắt thấy bản thân sắp không thể khống chế nổi bản thân, nếu cứ tiếp tục trì hoãn vậy người xấu mặt nhất định chính là cô rồi, một câu “tình huống bây giờ của em ấy không thích hợp đi về cùng với ngài”, Bạch Kỳ không chỉ gây sức ép với Tần Chiến, còn muốn ép buộc cô thức thời xuống xe.

Bạch Kỳ vẫn cứng rắn không chịu đi, cho dù bây giờ cô lựa chọn xuống xe để giữ một phần tôn nghiêm, hay vẫn giằng co làm trò cười trước mắt mọi người, tiếp đó Khương Sam không có bất cứ quan hệ nào với chính ủy Tần, cuối cùng không có lập trường gì có thể kiên trì dẫn cô đi.

Trong xe bắt đầu tràn ngập mùi máu tươi, Tần Chiến suy nghĩ, ánh mắt sâu xa nhìn mặt Khương Sam, anh không biết tình hình cơ thể của cô, chỉ theo bản năng cảm thấy nhất định không để Bạch Kỳ dẫn cô đi.

Đều là người thông minh, tâm tư xoay chuyển, cơ thể Tần Chiến ngừng một chút, thời điểm nhìn về phía Khương Sam ánh mắt mang theo ám chỉ gì đó.

Khương Sam nhìn thấy ánh mắt của Tần Chiến, liền biết đã đến lúc đưa ra quyết định.

Không có người nào trời sinh đã có nghĩa vụ vì người nào đó phải trả giá toàn bộ, muốn tìm kiếm sự che chở, cũng phải trả giá thật nhiều….

Chỉ là một khi đã quyết định, sẽ không còn đường lui nào nữa, chịu đựng lâu như vậy, cơ thể cô đã sắp đến giới hạn tan vỡ, một khi dưới tình huống này ở cùng với chính ủy Tần…. 


Tất cả kế hoạch của cô, kết minh giữa cô và Tần Diệc Hạo sẽ hoàn toàn bị phá vỡ.

Mà Tần Chiến hiển nhiên không phải người ngoan độc có thể nguyện ý để cô lợi dụng đối phó kẻ thù với cô, đả thương địch tám trăm tự tổn thương năm trăm.

Khuôn mặt Khương Sam lạnh lùng, khóe mắt lộ ra màu máu, lần lượt bị Bạch Kỳ bức đến tuyệt cảnh, ngược lại cô thống hận sự yên tĩnh không tiếng động lúc này, kỳ thật Bạch Kỳ đã đoán được kết quả như thế nào rồi, nếu có thể mang cô đi là tốt nhất, nếu không thể mang cô đi cũng khiến cho cô không thể tiếp tục quan hệ với Tần Diệc Hạo….

Đến bây giờ người đàn ông này vẫn không quên tính kế cô, lúc đang phẫn nộ nhất vẫn không quên mưu tính lợi ích lớn nhất cho mình.

Ngón tay Khương Sam từ từ thả lỏng ra, cô châm chọc nhìn Bạch Kỳ, ý thức gì đó ánh mắt Bạch Kỳ bình tĩnh mang theo tia cảnh cáo, ánh mắt Khương Sam hơi hoảng, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, ngón tay vững vàng giơ lên, chuẩn bị nắm lấy cánh tay của Tần Chiến:

“Đương nhiên tôi có thể đi cùng chính ủy Tần….”

Nói chưa dứt lời bỗng có tiếng xe bén nhọn cọ xát từ xa đi đến, ánh đèn chói mắt chiếu về phía bên này, tất cả mọi người đều sửng sốt  theo bản năng nhìn về phía góc đường cách đó không xa.

Từ góc rẽ rất nhanh nhìn thấy hai chiếc xe đang chạy tới, chiếc xe phía trước chạy rất nhanh, nhìn thấy tốc độ hai trăm mét như bão táp chạy đến, chiếc xe phía sau khổ sở chạy theo, cơ hồ chỉ trong chớp mắt hai chiếc xe một trước một sau dừng lại trước mặt mọi người.

Chiếc xe phía trước gần như muốn đâm thẳng vào đuôi xe của Bạch Kỳ, xe vừa mới dừng lại, cánh cửa xe chỗ tay lái lập tức bị mở ra, một bóng dáng cao lớn bước khỏi xe.

Ánh đèn xe chói mắt vẫn đang bật, áo khoác tây trang của Tần Diệc Hạo không biết chạy đi chỗ nào, áo sơ mi bị mở một nút, tay áo được xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắn.

Đã từng nhìn thấy sư tử nổi giận sao, toàn bộ lông đều dựng lên, lộ ra răng nanh bén nhọn, ngay sau đó không chút do dự nhào đến xé nát con mồi!

Có người đã nhìn thấy Tần Diệc Hạo bị chọc giận sao, anh vẫn luôn bình tĩnh, tất cả hung ác và tàn nhẫn giấu ở vẻ bình tĩnh ngoài mặt, lại loại bỏ tất cả các mối đe dọa theo cách nhanh nhất, hiệu quả và tàn nhẫn trong nhẹ nhàng, cho nên người từng gặp anh chưa bao giờ thấy anh hoàn toàn tức giận.

Anh cao ngạo, anh tự cao, tự phụ, cho tới bây giờ chưa từng khiến tâm tư của bản thân bại lộ dưới mắt mọi người, cho tới bây giờ anh chưa từng phẫn nộ đến như thế, đôi mắt hẹp dài đầy tơ máu, vẻ mặt như gió táp đi đến.

Cánh tay Khương Sam mới vươn được một nửa bỗng dừng giữa không trung.

Bạch Kỳ tuyệt đối không thể nào nào nghĩ đến Tần Diệc Hạo sẽ xuất hiện vào thời điểm này, sắc mặt trở nên khó coi, hít sâu một hơi, Bạch Kỳ lên trước ngăn cản một bước, khuôn mặt lạnh lẽo cố gắng áp chế  tức giận và sự ngoan độc của bản thân không lộ ra ngoài.

“Tần….”

“Bốp!!!”

Tần Diệc Hạo cũng không chờ anh ta nói hết lời, không hỏi bất cứ nguyên do nào, không cần quan tâm tình hình trước mặt ra sao, cái gì gọi là trong lòng hiểu rõ mà không bình tĩnh nói ra ngoài mặt, cái gì là vào thời điểm này nhà họ Tần và nhà họ Bạch trên lập trường chính trị đang giương cung bạt kiếm không thích hợp trở mặt, anh ngay cả nói cũng không để cho Bạch Kỳ nói xong, một đấm mang theo tức giận như sấm chớp đánh về phía mặt Bạch Kỳ.

Dù sao Bạch Kỳ cũng ngâm mình trong quân đội đã lâu, phản ứng nhanh chóng tránh đi, quả đấm của Tần Diệc Hạo liền nện trúng vai anh ta, người bên muốn tiến lên ngăn cản, nhưng tất cả đều chưa kịp phản ứng tiếp, Tần Diệc Hạo đã nhanh như chớp ra tiếp một quyền vào bụng Bạch Kỳ.

Trong lúc vội vàng Bạch Kỳ không kịp né tránh, kêu lên một tiếng đau đớn, mày rậm trên khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, cả người lảo đảo lùi về phía sau hai bước.

Ngay cả Tần Chiến đối với tình huống trước mặt cũng ngây ngẩn cả người.


“Tần Diệc Hạo!”

Tần Chiến ở một bên tức giận Tần Diệc Hạo động thủ trước, một bên nhanh chóng bước xuống xe muốn ngăn cản anh lại:

“Cậu đang làm gì vậy hả?”

Tần Diệc Hạo đen mặt quay đầu lại, tầm mắt nhanh chóng tìm kiếm, ngay sau đó liền nhìn thấy Khương Sam ngồi trên xe vẫn chưa kịp phản ứng.

Nhìn đến cả người Khương Sam chật vật, gò má run rẩy, cẩn thận lắng nghe có thể nghe thấy tiếng cắn răng “kẽo kẹt” của cô.

“Xuống xe!”

Đôi mắt Khương Sam khẽ giật giật, trước đó chính ủy Tần giằng co với Bạch Kỳ cô đều bất vi sở động, không có một chút muốn ra mặt thay cô giải quyết, lần đầu tiên cả người cử động, thuận theo xuống xe.

Bạch Kỳ nhịn đau đứng thẳng người dậy, trong mắt cũng nhiễm lên tức giận, môi mỏng trắng bệch, mọi chuyện đã $#LangQuen%$LQĐ*$ hoàn toàn không khống chế được, trong lòng khó chịu chợt lướt qua, tình huống bây giờ đã ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Khương Sam nhìn về phía anh ta, anh ta chưa từng bị người nào không khách khí đánh anh ta trước mặt mọi người, quần áo sạch sẽ cũng đã có nếp nhăn, cô chưa từng gặp qua Bạch Kỳ chật vật như thế, chưa từng thấy.

Tần Diệc Hạo gắt gao nhìn chằm chằm vào Khương Sam, môi giật giật, nhưng cuối cùng cũng không hỏi câu nào, anh thô lỗ vươn cánh tay kéo chiếc áo khoác quân phục chướng mắt xuống,  Tần Diệc Hạo đen mặt kiềm nén nói:

“Lên xe của tôi trước, đợi tôi hai phút.”

Nói xong liền muốn rút cánh tay đang đặt trên người Khương Sam ra, nhưng cánh tay còn chưa kịp rút khỏi đã bị Khương Sam cầm trở lại, khiến cả người Tần Diệc Hạo đang muốn xoay người tìm Bạch Kỳ tính sổ bị ép đứng lại tại chỗ.

Cơ bắp trên cánh tay anh căng lên, xoay người nói:

“Ngoan….”

Lời chưa kịp nói, cổ đã bị một đôi tay lạnh giá ôm lấy, cả người Khương Sam lạnh phát run gắt gao dán lên người anh, đôi môi kết băng lại chuẩn xác in lên môi của Tần Diệc Hạo.

Đôi môi của cô dính đầy bụi, bởi vì duy trì tỉnh táo không ngừng cắn nát môi mình, trên đôi môi đỏ sẫm vẫn còn mùi máu tươi, như động tác của cô kiên định như vậy, bướng bỉnh như vậy, cứ như muốn được ăn cả ngã về không vậy.

Cả người Tần Diệc Hạo hoàn toàn cứng ngắc, toàn bộ cơ thể đều ngưng hoạt động, như một cỗ máy bị ngưng hoạt động.

“Hôn em, Diệc Hạo.”

Khương Sam hôn lên đôi môi nóng bỏng cua anh, chậm rãi rời khỏi môi anh một chút, trên mặt cô có vài phần mơ hồ cười, lạnh nhạt không chút cảm tình, đôi mắt sương mù nhìn xuyên qua Tần Diệc Hạo về phía Bạch Kỳ đằng sau sắc mặt trở nên xanh trắng, giọng nói khàn khàn lưu luyến thấp giọng nói:

“Em nhớ anh.”

“Dẫn em đi, Diệc Hạo.”

Hết Chương 72


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui