Trùng Sinh Ta Vinh Hoa Phú Quý


Quân Bình và Châu Tương nhìn nhau, nghiến răng nói :"Được."
Châu Khương không hề nương tay, lập tức đánh mỗi người một cái.
"Này, ngươi đánh cái quỷ gì mà đánh đau thế." Châu Tương không khỏi phát ra tiếng.
"Được, xem như chuyện này đã xong rồi.

Còn lại chuyện của hai ngươi." Lăng Sở nói, nhìn Châu Tương và Quân Bình đầy ẩn ý.
Cảm nhận được sự lạnh lùng trong mắt Lăng Sở, Quân Bình và Châu Tương khẽ run lên :"Thiếu gia?"
"Nếu các ngươi đã thích cạnh tranh, vậy thì cạnh tranh đi.

Dù kết quả thế nào, ta hy vọng các ngươi hãy quên hết những việc đã xảy ra ở thanh lâu kia đi.

Đã là nam nhân thì không nên làm những việc thiển cận như vậy.

Các ngươi làm ta thấy rất thất vọng.

Cho dù một trong hai ngươi thất bại cũng đừng oán hận, là do các ngươi bất tài.

Tất cả những gì ngươi có thể làm chính là chăm chỉ luyện tập và giành chiến thắng trong trận đấu tiếp theo." Lăng Sở nói.
Quân Bình và Châu Tương có chút nhẹ nhõm, nhưng khi họ nhìn nhau lần nữa, trong mắt họ lại tràn đầy quyết tâm.
Vì Lăng Sở cũng có mặt nên khi bắt đầu tỉ thí cả hai người đều kiềm chế bản thân.

Cả hai không sử dụng vũ khí, họ đấu tay đôi.

Họ đánh nhau rất mạnh.

Dần dần, cơn tức giận được thôi bùng lên, không ai nhường ai mà chiến đấu hết mình.
Lăng Sở gương mặt lạnh lùng nhìn bọn họ thi đấu nhưng lại không kìm được cảm xúc mà trợn mắt lên, hai người này lại có thể vì một nữ nhân lại còn là nữ nhân thanh lâu mà đánh nhau kịch liệt như vậy.
Một cuộc tỉ thí so tài chính là cách giải quyết tốt nhất, dù sao giữa hai người họ cũng không có hiềm khích gì.
Dần dần, cơn giận giữa Quân Bình và Châu Tương lắng xuống, thay vào đó là cuộc chiến phân định thắng thua.
Quân Bình gầy hơn Châu Tương và nhanh nhẹn hơn, Châu Tương không nhanh nhẹn bằng Quân Bình nhưng lại mạnh hơn.

Trong cuộc đấu tay đôi này, Châu Tương rõ ràng chiếm thế thượng phong.

Cả hai đều tung ra một nắm đấm, và khi hai nắm đấm đó va vào nhau, Quân Bình phải lùi lại vài bước mà Châu Tương chỉ lùi lại một bước.
Cả hai dừng lại, thở hổn hển.


Gương mặt của cả hai trông vô cùng kỳ quặc.

Quân Bình tuy không mạnh bằng nhưng lại có móng tay rất sắc nhọn, để lại những vết bầm tím cùng những vết xước trên mặt Châu Tương.
Cho nên nói về vết thương thì Châu Tương nhìn có vẻ bị thương nhiều hơn.
"Tỉ thí kết thúc.

Châu Tương thắng." Vương Đại Sơn nói.
Cơ thể căng cứng của hai người ngay lập tức được buông lỏng.

Cả Quân Bình lẫn Châu Tương đều nằm phịch xuống đất, thở hổn hển.
"Mặt của ngươi sao mà xấu thế!" Quân Bình nói.
"Hừ, ngươi đánh cứ như đàn bà ấy, ta chỉ là không dùng hết sức lực thôi!" Châu Tương đáp.
"Thế sao ngươi vẫn đánh ta!" Quân Bình hét lên.
"Nhưng mà như vậy thì đã sao, rốt cuộc ngươi vẫn thua ta." Châu Tương nói.
Quân Bình hét lên :"Ngươi đừng có tự tin! Đợi ta đứng lên rồi ta sẽ giã ngươi thành tro!"
"Ta lại sợ ngươi chắc? Ngồi đó mà tu thêm mười kiếp nữa!"
Lăng Sở biết giữa hai người họ không có thù oán gì cho nên không ra ngăn cản.

Có những chuyện bọn họ phải tự mình giải quyết.
"Từ giờ trở đi, bất kể các ngươi có thù oán gì đều vất đi hết cho ta.

Nếu các ngươi còn hành động như một đám nữ nhân suốt ngày chỉ biết ghen tuông, vậy thì cửa luôn mở, không tiễn."
Quân Bình và Châu Tương không dám nói thêm.

Hai người đồng thanh hứa từ nay sẽ không phạm sai lầm nữa.
"Vương hộ vệ, tìm đại phu cho bọn họ." Lăng Sở nói với Vương Đại Sơn.
"Đa tạ, nhưng mà thiếu gia, bọn ta không cần đâu.

Tất cả bọn ta đều trải qua nắng mưa, chỉ cần thoa chút rượu thuốc là được rồi." Quân Bình vội vàng nói.
"Các ngươi phải sớm bình phục thì kế hoạch của ta mới có thể thực hiện." Lăng Sở nhìn hắn nói.
Quân Bình lúng túng gãi đầu :"Vậy...đa tạ thiếu gia."
Ở phía xa xa, trên mái nhà của biệt viện Trúc Xanh, Vũ Văn Xung sớm đã theo dõi tất cả quá trình diễn ra.

Hắn xoa cằm, nói :"Mọi chuyện giải quyết nhanh hơn ta dự đoán."
"Nguyên soái, lý do ngài sai ta điều tra Lăng gia từ đâu biết được trận pháp kia lẽ nào là vì..." Duệ Minh tò mò hỏi.

"Tò mò?" Vũ Văn Xung liếc hắn một cái.
Duệ Minh thành thật gật đầu.

Một thế trận khiến nguyên soái tò mò hẳn là khác thường.
"Đợi bọn họ huấn luyện ngươi sẽ biết." Vũ Văn Xung nói.
Duệ Minh ậm ừ thất vọng.

"Nguyên soái, rõ ràng là ngài không muốn nói cho ta biết!?"...
Giả gia...
"Đại nhân, kế hoạch của chúng ta thất bại rồi, lẽ mào chúng ta cứ thể để Lăng Triều Văn ngồi lên vị trí Tả Đồng? Còn có Lục Quỳ." Một học sĩ trung niên nói với Giả Trung.
"Quân sư, ta mời ông đến đây là để tư vấn, không phải để hỏi." Giả Trung lạnh lùng nhìn.
Cố quân sư miễn cưỡng nở một nụ cười :"Ta có một ý này, nhưng để thực hiện thành công thì cần có sự giúp đỡ của ngài."
"Ông nói ta nghe xem." Giả Trung lúc này mới dịu đi một chút.
"Ngài còn nhớ tháng năm năm ngoái Lăng Triều Văn đến huyện Thái và ở lại Lục gia một đêm không?" Cố quân sư nói.
Giả Trung gật đầu :"Nha môn huyện lúc đó đang tu sửa, không có chỗ ở, Lục gia cho tất cả quan lại nha môn ở trống một sân.

Vậy thì sao?"
"Vậy thì ngài không biết rồi.

Lúc đó còn xảy ra một vụ ngoại tình." Mắt Cố quân sư bất chợt sáng lên.
"Ngoại tình? Có liên quan gì đến Lăng Triều Văn?" Giả Trung nghi ngờ nhìn quân sư.
"Đúng vậy.

Người ta nó rằng con gái của Lục gia, Lục Phương đã yêu Lăng Triều Văn.

Nhưng bị Lục Quỳ phản đối.

Thực chất Lăng Triều Văn đã có vợ, cho dù nữ nhi Lục gia có lấy hắn ta thì cũng chỉ có thể làm vợ lẽ.

Chính vì vậy giữa Lục gia và Lục Phương đã xích mích nhiều năm nay.

Lục Quỳ lo sợ nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của Lục gia sẽ bị hủy bỏ cho nên đã ra lệnh không ai được nhắc đến chuyện đó nữa." Cố quân sư nói.
Giả Trung lạnh lùng ậm ừ :"Có lẽ nào cô ta bị nước làm ngập cho nên mới phải lòng Lăng Triều Văn."

"Đại nhân, Lục Phương cho đến bây giờ vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Gần đây Lục Quỳ muốn hứa hôn cho cô ta, khiến cô ta một trận ầm ĩ.

Nhưng cuối cũng vẫn là bị Lục Quỳ ép chấp nhận.

Đại nhân có lẽ không biết, nữ nhi đó nhà Lục gia nổi tiếng dung mạo xinh đẹp, ủy mị.

Chỉ cần nhìn một lần thôi cũng không thể nào quên được."
"Lăng Triều Văn lại là nam nhân, ngài nghĩ một nữ nhân xinh đẹp động lòng người như vậy cứ kiên quyết muốn lấy hắn, hắn còn có thể kiềm chế bản thân được không? Điều chúng ta cần là tạo cho hắn một cơ hội, sau đó..."
Cố quân sư sau đó cúi xuống thì thầm vào tai Giả Trung.
Cố quân sư cười nham hiểm, nói :"Đại nhân đừng lo.

Chỉ cần làm đúng như kế hoạch, Lục Phương sẽ trở thành nữ nhân mang tiếng xấu.

Lúc đó ngài có thể ẵm cô ta về."
Những suy nghĩ xấu xa loé lên trong mắt Giả Trung:"Vậy thì làm đi."
"Vâng." Cố quân sư nói.
Trong khi cả hai đang bàn kế hoạch, lại không biết trên mái nhà có một người mặc đồ đen, một lúc lâu sau những người trong nhà mới rời đi.
...
Sau khi ở lại nơi huấn luyện của lính canh cả buổi sáng, Lăng Sở cơ bản đã hình dung được khả năng của mười hai người.

Tất cả những gì họ cần là thời gian để trau dồi kiến thức.

Sau đó đợi đến thời điểm thích hợp, Lăng Sở có thể dạy bọn họ cách bày trận tử.
Nhưng đội hình này phải luôn di chuyển, rất khó để lính canh nắm bắt được bản chất.

Sẽ phải mất một thời gian bọn họ mới có thể tiếp thu được.
Sau khi thay y phục xong, hạ nhân bên cạnh Phó Cao Trâm đi đến đưa danh sách.
"Thiếu gia...danh sách thảo dược ngài cần.

Phu nhân bảo ta mang đến để ngài kiểm tra."
Lăng Sở gật đầu, cầm lấy danh sách rồi xem thật cẩn thận.

Hắn phát hiện trong danh sách có hai thảo dược được khoanh bằng mực đó :"Không tìm được hai loại thảo dược này sao?"
Hạ nhân nói :"Không, hai loại thảo dược này cần phải mua từ phương bắc.

Vương quản gia đã hỏi thăm một chút, phát hiện thảo dược của Khương gia vừa vặn có một lớp hàng cần vận chuyển từ phương bắc đến Dương châu, trong đó có hai loại thảo dược mà ngài cần.

Phu nhân đã nói chuyện với lão bản Khương gia.


Cho nên chúng ta chỉ cần đợi thêm hai ngài nữa là sẽ nhận được thảo dược."
"Được.

Ngươi chuyển lời cảm ơn đến nhị thẩm giúp ta." Lăng Sở nói.
Hạ nhân cúi đầu:"Thiếu gia, ngài còn có chuyện gì cần ta truyền đạt nữa không?"
Lăng Sở xem qua danh sách, phát hiện ra cách triển khai của từng phần đều được nhị thẩm của hắn viết rất rõ ràng, trong nháy mắt liền có thể hiểu được.
"Không, ngươi quay lại làm việc đi."
"Thiếu gia, ta xin phép đi trước."
Khi nhận được đơn thuốc của Vũ Văn Xung, hắn biết ngay sẽ có một số loại thảo dược rất khó tìm.

Thật may lần này có Khương gia giúp đỡ nếu không sẽ phải đến phương bắc để mua loại thảo dược này, hẳn so với bây giờ còn tốn thời gian gấp mấy lần.
Sau khi đặt danh sách xuống, Lăng Sở đi đến bàn làm việc.

Hắn đã viết ra tất cả các loại võ công mà mười hai lính canh giỏi nhất và đặt họ họ vào mười hai hướng trong bản vẽ.

Cùng lúc, hắn viết ra giấy những kế hoạch mà hắn nghĩ ra trong lúc suy nghĩ cách sắp xếp cho mười hai người một cách hợp lý.
Hắn mải mê đến nỗi người hầu đến gọi hắn đi dùng bữa bao nhiêu lần cũng không biết, thậm chí còn không nhận ra người đến gọi hắn đi dùng bữa đã không còn là người lúc trước.
Đứng ở cửa, Vũ Văn Xung lập tức nhận ra Lăng Sở đang bận rộn cái gì.

Hắn hỏi :"Ta tự hỏi không biết là thứ gì khiến Lăng thiếu gia tập trung như vậy?"
Bị giọng nói làm cho giật mình, bàn tay đang cầm bút lông của Lăng Sở run lên, một giọt mực rơi xuống giấy.

Ngước mắt lên, hắn nhìn thấy Vũ Văn Xung đang đứng ở cửa.

Hắn nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn rồi hỏi :"Sao ngài lại đến đây?"
Vũ Văn Xung nói :"Bao nhiêu hạ nhân đến mời Lăng thiếu gia đi dùng cơm mà ngươi cũng không tới, nên ta tình nguyện đến đây tìm ngươi."
Mãi cho đến khi Lăng Sở thu dọn xong đồ đạc Vũ Văn Xung mới đi vào.
Lăng Sở đứng dậy rời khỏi bàn làm việc.
Khi đến gần Vũ Văn Xung, không hiểu vì sao lại nhớ đến nụ hôn nhẹ nhàng tối quá, khiến Lăng Sở dừng bước, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Vũ Văn Xung như không nhận ra điều gì, cứ tự nhiên đến bên cạnh Lăng Sở :"Vậy thì đi thôi.

Lát nữa ta còn có chuyện muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì?" Lăng Sở bỏ qua Vũ Văn Xung, đi trước ra ngoài.
Ánh mắt Vũ Văn Xung thoáng hiện một nụ cười moẹ hồ, nhìn tấm lưng săn chắc của Lăng Sở.

Sau đó hắn nói :"Rất thú vị.

Liên quan đến nhị thúc của ngươi."
"Nhị thúc?" Lăng Sở đột nhiên dừng lại, "Nhị thúc làm sao?"
"Không phải là những gì nhị thúc của ngươi đã làm, mà là về những gì ai đó sẽ làm với ông ấy." Vũ Văn Xung nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận