Trùng Sinh Ta Vinh Hoa Phú Quý


"Đại ca!" Lăng Mặc nhìn thấy Lăng Sở từ xa, vội vàng chạy đến.
Lăng Sở ngay lập tức chú ý đến Lăng Mặc, cậu bé đang chạy rất nhanh về phía hắn.

Nơi này không giống Đàm Dương, là nơi trồng thảo mộc cho nên có rất nhiều gò đất, rất dễ vấp ngã.

Lăng Sở ngỡ ngàng không biết phản ứng thế nào, chỉ biết đứng im một chỗ nhìn Lăng Mặc chạy đến.
Cậu bé lao thẳng vào vòng tay của hắn, không một động tác thừa.
Vũ Văn Xung khẽ cau mày, nhanh chóng di chuyển đến đứng phía sau lưng Lăng Sở.
Đúng như dự đoán, cả người Lăng Sở đến bây giờ vẫn còn căng cứng lẫn đau nhức, không chịu nổi sức mạnh của Lăng Mặc mà trực tiếp giật lùi về phía sau.
Có chút giật mình, Lăng Sở kiên định ôm chặt lấy Lăng Mặc, nhất định không cho phép Mặc nhi bị thương.

Nhưng thay vì ngã nhào xuống đất thì hắn lại ngã vào bộ ngực rộng lớn, chào đón hắn là một mùi hương lạnh lẽo quen thuộc.
Vũ Văn Xung đỡ lấy Lăng Sở đang ôm Lăng Mặc trong tay, nói :"Một người thì vội vàng thiếu suy nghĩ, người còn lại thì không biết rõ tình trạng thân thể của mình ra sao mà lại dám đỡ một đứa trẻ."
Lăng Sở :"..."
Cái gì vậy trời? Hắn cũng đâu có bắt Vũ Văn Xung phải đỡ hắn?
Lăng Mặc từ trong lòng Lăng Sở ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Vũ Văn Xung :"Đây là ai?"
Thoát ra khỏi vòng suy nghĩ, Lăng Sở nhẹ nhàng đặt Lăng Mặc xuống đất :"Không phải ta đã nói đệ rất nhiều lần không được chạy lung tung rồi sao?"
Lăng Mặc nhăn mặt cười khúc khích, sau đó lại nhìn Vũ Văn Xung hỏi :"Đại ca, vị đại thúc này là ai?"
Vị đại thúc nào đó :"..."
Khuôn mặt Vũ Văn Xung bỗng chốc căng cứng.
Trong lòng Lăng Sở cảm thấy vô cùng thoải mái suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.

Cũng không cần phải giấu làm gì, vốn dĩ Vũ Văn Xung đã nhận ra từ lâu rồi, nhưng quan trọng là hiện tại hắn chỉ mới hai mươi sáu, thậm chí hắn trông còn trẻ hơn so với tuổi của mình.

Nhưng dưới góc nhìn của Lăng Mặc gọi hắn đại thúc cũng không sai, vì nhìn hắn vừa cao lại vừa lớn.
"Vị đại thúc này là..." Lăng Sở cố ý kéo dài chữ 'đại thúc' :"một vị khách của Lăng gia chúng ta."
Vũ Văn Xung ném cho Lăng Sở một ánh nhìn đầy ẩn ý, hắn nói :"Gọi ta là đại ca, ta họ Vũ Văn." Lăng Mặc ngước nhìn Lăng Sở, cuối cùng lại nhìn Vũ Văn Xung :"Tên Xung."
Lăng Sở khịt mũi, trong lòng có phần bất mãn.


Nhưng cũng may hắn không công khai thù địch Vũ Văn Xung, cho nên chỉ có thể để Lăng Mặc đổi cách xưng hô :"Vũ Văn ca ca."
Vũ Văn Xung đưa tay ra xoa đầu Lăng Mặc, lấy ra một miếng bạch ngọc, đặt lên tay cậu nhóc :"Quà gặp mặt."
Lăng Sở trong tiềm thức vô cùng muốn từ chối món quà này thay Lăng Mặc.

Vũ Văn Xung nhìn Lăng Sở, dường nhìn biết rõ hắn đang nghĩ cái gì :"Đây chỉ là quà lần đầu gặp mặt.

Không lẽ Lăng thiếu gia muốn từ chối?"
'Ngươi đã nói thế bảo ta từ chối kiểu gì??' Lăng Sở mím môi một lúc rồi nói :"Nhưng viên ngọc này cũng quá quý giá rồi."
"Thì vì quý giá nên ta mới tặng.

Hay là ta tặng cái khác, một ngọn đồi thì thế nào?" Vũ Văn Xung hỏi.
Lăng Sở :"..."
Ăn nói hàm hồ!
"Cứ nhận đi." Vũ Văn Xung nhìn Lăng Sở, nói.
Lăng Mặc nhìn đại ca không có phản ứng gì là từ chối liền nhanh chóng nhận lấy khối ngọc :"Cảm ơn Vũ Văn ca ca." Đôi mắt cậu bé vẫn đầy tò mò nhìn Vũ Văn Xung.
Vũ Văn Xung gật đầu rồi nhìn quanh vườn thảo mộc :"Vườn thảo mộc này rộng thật đó.

Ta sớm đã nghe danh nơi này trồng rất nhiều loài thảo mộc chữa bệnh, vẫn là phải tận mắt chứng kiến!"
Vì ở đây có một số loại thảo dược dùng trên chiến trường cho nên hắn đã đệ nghị Lăng Sở dẫn hắn đi tham quan một vòng để hiểu rõ hơn về chúng.
Nhưng mà cả người Lăng Sở bây giờ rất đau nhức, đến chân cũng không đi nôi chỉ muốn ngồi xuống nghỉ ngơi thôi.
Nhưng hắn lại không muốn cho Vũ Văn Xung nhìn thấy mặt yếu đuối của hắn cho nên miễn cưỡng đồng ý.
Dẫn Vũ Văn Xung đi vòng quanh vườn thảo mộc, kiến thức về thảo dược của hắn sâu rộng đến mức ngay cả những loài hắn không biết, Vũ Văn Xung thế mà lại biết.
Dường như Vũ Văn Xung đã nhìn thấu sự ngờ vực trong mắt Lăng Sở cho nên vội giải thích :"Trên chiến trường, dược liệu là thứ không thể thiếu.

Với tư cách là một nguyên soái, ta phải tìm hiểu thêm về các loại thảo dược có thể cứu mạng binh sĩ vào thời khắc quan trọng nhất."
Lăng Sở cảm thấy rất kinh ngạc :'Vũ Văn Xung? Một đại nguyên soái thống lĩnh cả ngàn vạn quân mà cũng biết quan tâm đến tướng sĩ của mình ư?'
Đi được một lúc, hai chân Lăng Sở bắt đầu run rẩy.

Thực chất ngay từ lúc xuống ngựa hai chân hắn gần như không đi được nữa rồi.


Hắn đã cố gắng giữ chống đỡ cơ thể hết mức nhưng hiện tại đã đến giới hạn rồi.
Vô tình vấp phải hòn đá, Lăng Sở suýt chút nữa ngã khụy xuống.
May mà Vũ Văn Xung phản ứng kịp thời, nhanh chóng đỡ lấy Lăng Sở :"Cẩn thận."
Sau khi đỡ Lăng Sở dậy hắn mới phát hiện hai chân Lăng Sở hiện tại run lên không ngừng, vô cùng yếu ớt.

Suy nghĩ chợt thoáng qua, trong giây lát hắn đã dường như tìm ra nguyên nhân, cau mày nói :"Không đi được, vì sao không nói với ta?"
Lăng Sở nghiến răng, nói :"Ta đi được."
Vũ Văn Xung ánh mắt không đồng tình nhìn Lăng Sở, đồng thời cũng từ trách bản thân quên mất mình đã vùng vẫy nơi chiến trường bao nhiêu năm, cưỡi ngựa cũng không gặp vấn đề gì, Lăng Sở lại chưa từng trải qua quá trình khổ luyện khắc nghiệt như hắn.
"Quay lại nào." Vũ Văn Xung trầm giọng nói.
Lăng Sở gật đầu, quay người chuẩn bị rời đi, nhưng chân hắn lại vô cùng yếu ớt, nhấc một bước thôi mà cứ như mất hết sức lực.
Ôm lấy hắn, Vũ Văn Xung trực tiếp bế Lăng Sở lên sau đó ẵm hắn đi bộ trở về.
Lăng Sở xấu hổ đỏ mặt.

Hắn từ sau khi sống lại mỗi sáng đều không ngừng luyện tập, không nghĩ mình lại yếu như vậy.

Hơn nữa còn bị Vũ Văn Xung bế như vậy, xấu hổ chết mất!
"Để ta xuống đi, ta tự đi được." Phát hiện có người đang nhìn mình, Lăng Sở xấu hổ đến cả mặt nóng bừng, nghiến răng nói.
Vũ Văn Xung cúi đầu xuống, nghiêm túc nhìn hắn :"Đừng cử động."
Thật kỳ lạ, Vũ Văn Xung chỉ mới lườm hắn một cái thế mà hắn đã không dám phản kháng gì nữa rồi!
"Để ta xuống." Lăng Sở cố gắng phớt lờ áp lực từ Vũ Văn Xung, khăng đòi hắn thả mình xuống.
Vũ Văn Xung nhìn hắn một lúc, sau đó bất chợt ôm hắn phi lên không trung.

Hai người một người được bế một người bay, phi qua cánh đồng trồng thảo mộc, mãi đến lúc trở về làng mới đặt Lăng Sở xuống.
Lăng Sở gần như mất hồn, chân dù đã chạm xuống đất rồi nhưng cảm giác vẫn không chân thực.
"Đại ca, huynh làm sao thế a?" Lăng Mặc lo lắng đi đến.
Châu quản sự cùng với một số người khác cũng đi đến :"Lăng thiếu gia, chân người làm sao lại thành ra như thế này?"
"Không sao đâu.


Chỉ là va chạm vào vật cứng nên có hơi tê thôi." Lăng Sở vội giải thích.
"A! Thế thì ngài phải mau trở về phòng nghỉ ngơi." Châu quản sự khuyên.
Những người trồng thảo dược bị hộ vệ đuổi về dường như cũng rất lo lắng cho Lăng Sở bởi họ được giải thoát là nhờ hắn.

Đương nhiên họ cũng rất muốn đến cảm ơn người đàn ông dũng mãnh kia, nhưng căn bản bọn họ không dám đến gần.
Lăng Sở gật đầu :"Ừm.

Bây giờ ta về phòng nghỉ ngơi chút."
Mãi đến khi vào phòng nghỉ ngơi Lăng Sở mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Liếc nhìn Vũ Văn Xung theo mình vào phòng, Lăng Sở nói :"Thực xin lỗi.

Lần này chắc không dẫn ngài đi xem vườn trồng thảo dược được rồi."
Vũ Văn Xung nhìn thẳng vào mặt Lăng Sở, rõ ràng trên mặt không có điểm nào là hối hận, hơn nữa còn rất vui là đằng khác.
"Không sao.

Ta cũng cần nghỉ ngơi." Vũ Văn Xung vén vạt áo, ngồi xuống ghế.
Lăng Sở nhìn hắn chằm chằm :"Căn phòng này rất chật, ta đã sai người chuẩn bị trà kèm một chút điểm tâm ở ngoài sảnh, mời ngài ra đó nghỉ ngơi."
"Chỗ nào cũng được, ta không để ý." Vũ Văn Xung bình tĩnh đáp.
Lăng Sở đã phải vất vả đấu tranh với bản thân để kìm nén lại cơn tức giận muốn lao đến đánh chết Vũ Văn Xung.

Lăng Sở nói như vậy là có ý muốn đuổi hắn đi, hắn đây là cố ý không hiểu?
Hắn chỉ muốn có không gian riêng của mình, không muốn ở cùng một chỗ với Vũ Văn Xung!
"Chắc là do ngồi trên lưng ngựa không đúng cách dẫn đến chân bị đau.

Ta có thể giúp ngươi xoa bóp một chút." Vũ Văn Xung không kìm được muốn khiêu khích Lăng Sở, cảm thấy cách Lăng thiếu gia kìm nén muốn đuổi hắn ra ngoài vô cùng thú vị.
Đúng như dự đoán, Lăng Sở cả người căng cứng, nhìn Vũ Văn Xung chằm chằm :"Không cần."
"Thế à? Hay là muốn ta về sau ôm ngươi đi bộ?" Vũ Văn Xung hỏi.
"Ta nói là không! Ta tự đi được!" Lăng Sở không kìm được mà quát lên.
"Đại ca!" Nghe thấy trong phòng vang lên tiếng động, Lăng Mặc ở bên ngoài lo lắng chạy vào, "Đại ca, huynh có chỗ nào không ổn sao?"
Lăng Sở lập tức nén cơn giận lại, khuôn mặt gần như sắp biến thành khúc gỗ vì cơn giận không thể phát ra.
Vũ Văn Xung lặng lẽ mỉm cười, đứng dậy, sau đó tùy ý xoa đầu Lăng Mặc rồi đi ra ngoài.
"Nghỉ ngơi cho tốt, Lăng thiếu gia."
Nhìn thấy Vũ Văn Xung ra ngoài, lúc này Lăng Sở mới phát hiện ra rằng hắn vừa rồi là đang trêu chọc mình!

Không thể giữ được bình tĩnh, Lăng Sở đập mạnh tay xuống bàn, những tách trà trên bàn như nhảy nhót phát ra tiếng kêu leng keng.
Lăng Mặc giật mình, rụt rè nói :"Đại ca?"
Lăng Sở hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh :"Không sao đâu.

Ta không phải là tức giận với đệ đâu."
Lăng Mặc cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, đi đến :"Thế ai làm huynh tức giận vậy?"
Ai làm hắn tức giận? Nghĩ đến điệu cười của Vũ Văn Xung khi nãy, hắn chỉ hận không thể phang cho tên đó một trận tơi bời hoa lá.
"Chỉ là một con ruồi thôi.

Ta giết nó rồi." Lăng Sở nói, giọng điệu đầy sát khí.
Ngoài phòng, Vũ Văn Xung chưa đi được bao xa thì đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của anh em nhà họ Lăng, hắn không khỏi nhướn mày rồi lại cười thêm một cái nữa.
Tuy chỉ là một nụ cười mờ nhạt nhưng cũng đủ làm thuộc hạ đi theo hắn vô cùng kinh hãi :"Nguyên soái?"
Vũ Văn Xung cố nén cất giấu nụ cười yếu ớt ấy đi, nói :"Chỗ này đông người, chú ý lời nói."
"Vâng, đại nhân."
"Đi điều tra thông tin nơi đóng quân của Trương Đông cho ta." Vũ Văn Xung ra lệnh.
"Vâng, đại nhân." Tên thuộc hạ trả lời.

"Ngài định ở lại đây bao lâu?"
"Lăng Sở sẽ không ở đây lâu.

Ngay sau khi ngươi điều tra xong sẽ về Đàm Dương." Vũ Văn Xung đáp.
"Vâng."
Vũ Văn Xung lặng lẽ nhìn về phía nơi đóng quân của binh châu từ xa.

Doanh trại lớn hơn hắn tưởng tượng, số lượng binh sĩ ở đó cũng đông ngoài mong đợi.

Hắn từ lâu đã nghe nói ở Đàm Dương, Trương Đông chính là 'hoàng đế', xem ra lời đồn quả không sai.
Trên đường đến Đàm Dương, hắn cũng đã cho người điều tra thông tin về nơi này, phát hiện người dân ở đây vô cùng tin tưởng lực lượng binh châu bởi họ là những người duy nhất người dân có thể tin tưởng để chống lại đám thổ phỉ.

Nhưng sau ngần ấy năm đám thổ phỉ vẫn không hề biến mất, hay nói đúng hơn là lan rộng ra.

Việc này quả thật rất bất thường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận