Trùng Sinh Ta Vinh Hoa Phú Quý


Chỉ cần một cái liếc nhìn, Vũ Văn Xung lập tức ghi nhớ khuôn mặt của từng người Lăng gia.

Hắn nhìn kỹ cũng không thấy có người trạc tuổi với Lăng Sở, rõ ràng Lăng Sở hắn không có ở đây.
Hắn khẽ cau mày, nhưng cử chỉ rất cẩn thận, người khác nhìn vào đều không nhận ra :'Hắn vậy mà không có ở đây?'
Lúc biết chuyện đính hôn giữa Vũ Văn gia với Lăng gia hắn vô cùng bất ngờ.

Nhưng nếu Lăng gia muốn hủy mối hôn sự này, hắn cũng sẽ không ép buộc.

Mục đích hắn đến Đàm Dương chính là để chuẩn bị cho những âm mưu giăng đầy rẫy ở kinh thành chờ hắn quay về.

Dĩ nhiên hắn cũng có ý định muốn đền ơn Lăng gia.

Mục đích khác chính là âm thầm theo dõi tình hình Đàm Dương thành.

Cho nên đối với việc Lăng gia muốn hủy hôn, hắn không mấy bận tâm.
Nhưng hiện tại Lăng Sở thế mà lại vắng mặt, để lại trong lòng Vũ Văn Xung giờ phút này có chút kỳ quái, cảm giác khó chịu một lời không nói hết.
Lăng gia đây là có ý gì? Không lẽ bọn họ sợ hắn vừa gặp đã yêu?

Mặc kệ suy nghĩ trong đầu, hắn vẫn trưng ra vẻ ngoài lạnh lùng đi tới.
"Đại nhân, ngài đến rồi." Lăng Văn Chung dẫn những thành viên khác trong gia đình đến, bày tỏ lòng kính trọng.
Vũ Văn Xung không muốn tiết lộ danh tính, Lăng Triều Văn cùng Lăng Văn Chung biết ý không gọi hắn là nguyên soái.

Trước đó binh sĩ của hắn đã đến báo tin cho nên bọn họ mới không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
Vũ Văn Xung lập tức xuống ngựa.

Hắn bước nhanh đến chỗ Lăng Văn Chung, đỡ ông đứng dậy :"Lăng đại nhân.

Ngài không cần phải hành lễ với ta.

Xét về vai vế ta chỉ xem như là hậu bối của ngài, ngài quỳ như vậy làm ta rất khó xử."
"Tất cả mọi người đứng dậy hết đi."
"Đại nhân, cảm ơn." Lăng Triều Văn cũng những người khác đứng dậy.
Vũ Văn Xung không chỉ cao mà khí chất cũng vô cùng mạnh mẽ, khiến mọi người cảm thấy ngột ngạt.

Trong một khoảnh khắc, hắn chính là trung tâm của sự chú ý.

Toàn bộ hạ nhân Lăng gia đều chưa từng thấy qua người nào có khí chất uy nghiêm như vậy.

Họ lập tức trở nên im lặng, thậm chí còn hít thở rất cẩn thận.
"Đại nhân, ngài từ xa đến đây đúng là vinh hạnh của Lăng gia chúng ta.

Ta đã rất lâu không đến kinh thành, không biết gia đình ngài thế nào rồi?" Lăng Văn Chung hỏi.
"Cảm ơn ngài đã quan tâm, mọi thứ vẫn ổn." Vũ Văn Xung nói.

"Hồi còn sống ông nội ta rất hay nhắc đến ngài.

Ân tình của ngài Vũ Văn gia chúng ta sẽ khắc ghi trong lòng, mãi không quên."
Lăng Văn Chung không ngờ Vũ Văn Xung lại nhắc đến chuyện quá khứ.


Giọng điệu của hắn rất chân thành, hiển nhiên đối với chuyện Lăng gia giúp đỡ khi xưa hắn nhớ rất rõ.

Lăng Văn Chung có phần ngạc nhiên, lại có phần thích thú.

Chỉ cần Vũ Văn gia còn nhớ đến ân tình của bọn họ, cũng sẽ không vì chuyện hủy hôn mà trách Lăng gia.
Nghe Vũ Văn Xung nói, trong lòng Lăng Triều Văn cùng Lăng Văn Chung cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Lần đầu tiên gặp mặt hắn ấn tượng đã tốt rồi.
"Cũng phải cảm ơn ngài vẫn còn nhớ đến ta.

Năm đó ta cũng chỉ làm những gì ta nên làm, cũng không đáng nhắc đến." Lăng Văn Chung nói.
"Ân huệ, dù là nhỏ nhặt, nhưng nhận được trong lúc hoạn nạn, nhất định tại hạ sẽ đền đáp gấp đôi.

Ông ta là do ngài cứu, ngài không cần phải khiêm tốn như vậy.

Chừng nào ta còn sống, ân huệ này ta sẽ không quên."
Lăng Văn Chung cười nói :"Ta thật sự không xứng với lời khen của ngài đâu.

Nhưng nếu ngài cảm thấy nợ chúng ta một ân tình, thế tại sao ngài không ở lại đây rồi chúng ta cùng nhau hoà giải?"
"Ta thật sự cảm ơn ngài rất nhiều, Lăng đại nhân.

Ân tình này của ngài làm sao Vũ Văn gia chúng ta quên cho được?" Vũ Văn Xung nhấn mạnh.
Lăng Văn Chung mỉm cười.

Vũ Văn Xung gật đầu, sau đó cùng Lăng Văn Chung trở vào Lăng gia.

Đồng thời liếc nhìn sang Lăng Triều Văn, hỏi :"Vị này là ai?"
"Đây là Triều Văn, con trai thứ hai của lão thân.

Hắn hiện đang giữ chức đồng tri, làm việc ở nha môn Đàm Dương." Lăng Văn Chung nói.
Lăng Triều Văn chắp tay, bày tỏ lòng tôn trọng.
Vũ Văn Xung gật đâu như một câu trả lời, giả vờ vô tình hỏi :"Sao nãy giờ ta không thấy cháu trai của ngài đâu? Hắn không có nhà sao?"
Vũ Văn Xung thế mà chủ động đề cập đến Lăng Sở, Lăng nhị gia cùng Lăng lão gia có phần không ngờ đến.

Họ thành thật trả lời :"Hôm qua hắn cùng tiểu đệ đến trang trại thảo mộc ở phía nam thành rồi.

Cho nên hắn mới không biết ngài đến.

Ta đã cho người đi thông báo rồi, rất nhanh hắn sẽ về."
'Hoá ra hắn không phải là muốn tránh ta.' Cảm xúc khó chịu không tả nổi khi nãy của hắn rất nhanh đã tan biến, ngược lại trong lòng lại có chút hạnh phúc, cảm xúc này càng khó giải thích hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận