Trùng Sinh Ta Vinh Hoa Phú Quý


Vốn dĩ giấc mơ chỉ là cái cớ, lại được nhị thúc tin tưởng cho nên Lăng Sở quyết định kể lại toàn bộ những việc đã xảy ra với hắn với gia đình hắn ở kiếp trước.
Không chút phòng bị, Lăng Sở cố gắng kể lại thật chi tiết, rõ ràng để có thể giúp Lăng gia về sau thoát nạn.
Hắn không biết Lăng Triều Văn sau khi nghe hắn thuật lại đã vô cùng bất ngờ như thế nào.
Không giấc mơ nào có thể logic, chi tiết đến từng câu từng chữ như thể bản thân là người đã trải qua như thế này!
Chẳng trách vừa rồi cháu hắn lại rơi vào ảo giác như vậy, Lăng Triều Văn nghĩ.

Nếu hắn là Lăng Sở, có lẽ hắn cũng sẽ như vậy.
Những kẻ từ gia tộc đó sao có thể như vậy chứ?
Bất chấp những dòng suy nghĩ cứ liên tục kéo đến trong đầu, Lăng Triều Văn không thể hiện điều đó lên mặt.

Hắn không muốn bỏ lỡ tất cả chi tiết nào mà Lăng Sở nói.
Cuối cùng, khuôn mặt Lăng Triều Văn lạnh như sắt.
"...Toàn bộ Lăng gia chúng ta đều vì đứng dưới nắng quá lâu mà chết." Lăng Sở nghẹn ngào, nức nở nói ra những lời cuối cùng.

Hắn vẫn nhớ như in tiếng kêu đau đớn của mọi người khi đó.

Chỉ nghĩ đến những âm thanh đó thôi cũng khiến hắn đau đớn, khó thở như bị hàng vạn mũi tên đâm vào trong tim.
Có lẽ cái lạnh nhất không phải là mùa đông mà chính là từ địa ngục.

Rất nhiều những oan hồn đang ngày đêm nhìn chằm chằm vào Lăng Sở, luôn miệng kêu hắn nhất định phải báo thù!
Lăng Triều Văn siết chặt tay hình dung ra cảnh tượng khi đó trong tâm trí.
"Còn cháu thì sao?" Lăng Triều Văn không quên nhắc đến cháu trai của mình.
Còn hắn ư? Lăng Sở rủ mắt nói :"Bọn chúng đánh gãy chân cháu, ném cháu vào hố sâu trong mồ chôn tập thể, dùng đá ném vào đầu cháu."
Lăng Triều Văn hơi thở dừng lại trong giây lát.

Hắn có rất nhiều cone tức giận cần phải giải toả.
"Đàm Dương khi đó đối với Lăng gia không khác nào địa ngục.

Nhị thúc, Lăng gia hiện tại đang đứng trước rất nhiều nguy hiểm.

Cháu nhận định sẽ không để chuyện đó xảy ra, nhất định sẽ khiến những kẻ hại Lăng gia phải trả giá!" Lăng Sở lạnh lùng nói.
Lăng Triều Văn nói :"Được.

Vậy bắt đầu từ Giả gia đi."
"Giả Chung, tên ngủ xuẩn dám dòm ngó đến vị trí của ta.

Vậy ta sẽ giết hắn!"
Lăng Triều Văn phóng thích cơn tức giận kìm nén suốt từ đầu đến giờ, trong mắt toàn bộ đều là địch ý.
"Nhưng mà Lăng Sở, cháu tuyệt đối không được nói cho ai khác những gì cháu vừa nói với ta.

Hiểu chứ?" Lăng Triều Văn nghiêm túc nhìn Lăng Sở.

Lăng Sở nào có ngốc đến mức đi nói chuyện này cho người khác nữa.

Chắc gì mọi người đã tin những lời hắn nói.

Nhưng hắn biết, chỉ cần hắn nói với người nào khác, thảm họa ngay lập tức sẽ ập đến.
Mặt khác Lăng Sở lại cảm thấy dường như nhị thúc hắn đang giấu hắn cái gì đấy.

Hắn muốn quan sát thêm một chút nữa nhưng nhị thúc hắn đã ngồi xuống bàn làm việc.
"Còn ông nội thì sao?" Lăng Sở hỏi.
Lăng Triều Văn dừng lại một chút, nói :"Tất cả vẫn ổn."
Lăng Sở gật đầu.

Vậy là tốt rồi, hắn nghĩ.

Vậy hắn không còn phải lo lắng thêm điều gì nữa.
"Còn đừng đó, mau ngồi xuống đi." Lăng Triều Văn nói.

Vì mải nói chuyện nên họ cũng đứng khá lâu rồi.
Lăng Sở ngồi xuống, hỏi :"Nhị thúc, thúc có kế hoạch gì để đối phó Giả Chung không?"
"Đối phó với hắn cũng không phải quá khó.

Chỉ có điều hiện tại thế lực của Trương Đông tương đối lớn, giống như một mạng lưới khổng lồ vậy.

Không thể trực tiếp đối đầu với hắn."
Lăng Sở hai mắt sáng lên, hắn nói :"Cháu hiểu ý của thúc.

Cháu cũng từng nghĩ cách đối phó với Giả Chung.

Nếu những người theo phe hắn lần lượt từ bỏ hắn, vậy sẽ thuận lợi cho chúng ta hơn.

Bây giờ quan hệ giữa Giả gia với Trương Đông đã bị phá vỡ, chúng ta có thể nhân cơ hội tiêu diệt Giả gia, chọc thủng một cái lỗ của Trương Đông.

Cũng giúp chúng ta dễ dàng xé toạc mạng lưới của hắn."
Lăng Triều Văn mỉm cười hài lòng :"Cũng được.

Nhưng trước tiên phải giết được Giả Nguyên Lăng."
Tuy mỏ của Giả gia không lớn, nhưng dựa vào sản lượng Giả gia xuất ra thì Trương Đông vẫn có thể làm rất nhiều việc.

Cho nên hắn nhất định sẽ không buông tay Giả gia.

Nếu muốn Giả gia ủng hộ, hắn nhất định phải làm gì đó.


Đương nhiên Giả gia sẽ nhờ hắn cứu Giả Nguyên Lăng, tất nhiên, hắn không thể không từ chối.
Nhưng nếu Giả Nguyên Lăng chết, vậy mối quan hệ giữa hắn và Giả gia chắc chắn sẽ xuất hiện vết nứt lớn, cho dù bề ngoài vẫn tỏ ra thân thiết, nhưng bên trong chắc chắn sẽ xảy ra xung đột.
"Còn Lục gia nữa.

Nhị thúc, chúng ta buộc phải diệt sạch những tên gián điệp trong phủ chúng ta." Lăng Sở nói.
Lăng Triều Văn gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng nói :"Cũng đến lúc tìm ra con sâu bệnh đó rồi."
"Cháu có một cách." Lăng Sở nói.
Lăng Triều Văn nhìn hắn, ra hiệu nói.
"Nếu chúng ta dùng cách của bọn chúng đối phó thì sao? Hãy hợp tác với Lục gia cùng tiêu diệt đám thổ phỉ.

Sẽ tốt hơn nếu chúng ta bắt bọn chúng lại tra khảo xem chúng đang làm việc cho ai."
Lăng Triều Văn suy nghĩ một chút rồi nói :"Kế hoạch này cần nhiều người thực hiện.

Sợ rằng nếu chỉ có chúng ta cùng Lục gia cũng chưa chắc đã đối phó được."
Đây quả đúng là một vấn đề cần suy nghĩ.

Lăng Sở nghĩ đến Tào Phong, người muốn làm bạn với hắn.

Hắn hỏi :"Còn những người trong nha môn thì sao?"
Lăng Triều Văn hai mắt sáng lên, yên lặng một chút rồi hỏi :"Cháu trong mộng thấy bao nhiêu tên thổ phỉ?"
Lăng Sở biết đại khái.

Sau khi Lục gia bị diệt, ở Đàm Dương xuất hiện tin đồn nói hôm đó có khoảng hơn ba mươi tên cướp xuất hiện.
"Có khoảng 30 người."
Lăng Triều Văn gật đầu.

Nhưng trong lòng lại chấn động vì Lăng Sở có thể nhớ kĩ như vậy.
"Không khó để huy động 30 người ở nha môn.

Nhưng bọn cướp vốn ra tay rất tàn ác cho nên những người trong nha môn chưa chắc đã đối đầu được.

Chúng ta cần phải tìm ra cách có thể diệt sạch bọn chúng." Lăng Triều Văn nói.
Hắn đương nhiên biết.

Nếu đám người nha môn có năng lực, như vậy việc thổ phỉ ở Đàm Dương cũng không trở nên nghiêm trọng.
"Được rồi, cứ để đó cho ta.

Việc hiện tại chính là tìm ra cách bắt tên gián điệp đó." Lăng Triều Văn nói.
Vừa nghĩ tới có một tên gián điệp có ác ý với Lăng gia, đang ở đâu đó ẩn nấp quan sát bọn họ, mặt mũi Lăng Sở tối sầm lại.


Hắn đồng ý :"Vâng, nhị thúc."
"Nhị gia.

Đại thiếu gia."
Một người hầu từ bên ngoài chạy vào, giọng khò khè :"Lão gia về rồi! Nhị phu nhân cùng nhị thiếu gia cũng về rồi!"
Lăng Sở đột nhiên ấn tay vào tay vịn ghế đứng dậy, hét lên :"Bọn họ bây giờ ở đâu?"
"Dạ! Đã vào thành rồi ạ." Hạ nhân đứng bên ngoài đáp.
Lăng Sở lập tức lao ra ngoài.

Hắn nóng lòng muốn gặp ông nội, muốn gặp nhị thẩm cũng nhị đệ của hắn."
Lăng Triều Văn cũng đi theo ra ngoài.

Trước khi đi còn bối rối nhìn chiếc ghế Lăng Sở vừa ngồi một cái.

Ánh nhìn của hắn dừng trên tay vịn ghế rồi lại chuyển qua chân Lăng Sở.
Điều đầu tiên mà hắn thấy chính là đôi chân của cháu hắn đi không thoải mái.

Nhìn những bước đi kia có vẻ chân vô cùng yếu.

Nhưng sau đó Lăng Sở lại đi nhanh hơn.

Dù có nhiều điều khó lý giải nhưng hắn vẫn chọn gạt qua một bên, đi theo Lăng Sở ra ngoài.

Lăng Sở chạy một mạch ra công nhưng lúc này xe ngựa còn chưa tới cho nên hắn chỉ đành nghển cổ ngóng nhìn.

Có vẻ như Lăng Sở thực sự rất muốn gặp ông nội của mình.
Lăng Triều Văn ở phía sau nhìn thấy điều đó trái tim lại không ngừng nhói đau.
Hắn có cảm giác như cháu hắn đã xa gia đình rất lâu rồi, đặc biệt là cái ôm ở trong thư phòng kia.
Lăng Sở kiên nhẫn đợi họ rất lâu.

Sau đó hắn cuối cùng cũng thấy một vài cỗ xe quen thuộc đang tiến về hướng mình.
Nhanh chóng chạy xuống bậc thang.

Lăng Sở nhìn chằm chằm vào đoàn xe đang tiến lại gần.
Đúng lúc này, tấm màn nặng nề ở toa thứ hai đột nhiên vén lên một chút, một cái đầu lông tơ thò ra.

Nó sủa phấn khích khi nhìn thấy Lăng Sở.
Lăng Sở ngạc nhiên kêu lên :"A Đa!"
Nghe tiếng hắn, bức màn được vén rộng hơn và một cái đầu khác thò ra.

Đó là một cậu bé chừng bảy, tám tuổi.

Khuôn mặt bầu bĩnh nhưng vó phần dễ thương.

Khi nhìn thấy Lăng Sở, cậu bé đôi mắt sáng rực lên vui sướng gọi :"Đại ca!"
"Mặc Mặc." Mắt hắn đỏ hoe.


Hắn không thể đợi đến lúc phu xe đến cửa nhà được, lập tức chạy đi.

Tim hắn đập rộn ràng, đứng trước cậu bé, hắn chìa tay ra.
Cậu bé rất hạnh phúc đi ra khỏi xe, nhào vào vòng tay của Lăng Sở.
Lăng Sở kiên định đón lấy cậu bé, ôm chặt vào người.
"Cẩn thận chút!" Từ bên trong vọng ra giọng nói của một người phụ nữ hết sức dịu dàng, lại quen thuộc pha chút trách móc.
Hắn ôm chặt cậu bé.
Đệ đệ hắn vẫn còn sống! Đệ đệ tinh nghịch, đáng yêu của hắn còn sống!
"Đại ca, ta rất nhớ huynh."Cậu bé vòng tay qua cổ Lăng Sở, rúc đầu vào bên trong.

Sau đó ngẩng đầu lên nói :"Ta mang về nhiều quà cho huynh lắm đó.

Lát nữa tùy huynh chọn.

Chắc chắn huynh sẽ rất thích!"
"Gâu.

Gâu." Một con chó màu vàng nhảy ra khỏi xe.

Bốn chi của nó trông khá khoẻ.

Chú chó chạy về phía Lăng Sở, đi vòng quanh hắn một lượt, không ngừng cọ đầu vào chân hắn.

Thỉnh thoảng còn nhảy lên eo như muốn được hắn ôm.
Lăng Sở ôm nhị đệ một lúc lâu sau rồi đặt xuống.

Hắn không nhịn được mà hôn lên má cậu bé, vành mắt đỏ hoe :"Ta cũng rất nhớ đệ."
Đứa trẻ được thơm cười khúc khích hạnh phúc.

Sau đó nhìn xuống chú chó phía dưới đang không ngừng nhảy lên muốn được Lăng Sở ôm :"A Đa, không được cướp đại ca của ta!"
Như hiểu được lời nói, nó sủa lên một tiếng không vui, ngừng đặt chân lên người Lăng Sở.

Nhưng vẫn đi vòng quay hắn, vẫy đuôi.
Lăng Sở thả tay một tay ra xoa đầu con chó một cái, vuốt lông nó từ đầu đến lưng.

Con chó lớn trở nên im lặng, ngoan ngoãn cho hắn vuốt ve.
Trong khi đó, cỗ xe ngựa đầu tiên cũng đang dần đến cổng.

Lăng Sở ôm nhị đệ đi về phía trước :"Mặc Mặc, chúng ta đến chào ông nội với mẹ của đệ nào."
Nghe những lời Lăng Sở nói, Lăng Mặc quay người về phía trước lập tức nhìn thấy Lăng Triều Văn đang nhìn mình chằm chằm.

Cậu bé lập tức ôm chặt lấy cổ Lăng Sở, lo lắng nói :"Đại ca, chẳng nhẽ đệ lại làm sai gì rồi sao? Sao cha trông hung dữ thế."
Lăng Sở không dừng bước, ôm chặt nhị đệ an ủi :"Không phải đâu.

Thúc chỉ muốn đệ ôm thúc ấy thôi."
Lăng Mặc hoàn toàn không tin, cậu bé trầm giọng nói :"Đệ mới không ôm! Ông ấy nhất định sẽ nói đệ không có nam tính!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận