Trùng Sinh Ta Vinh Hoa Phú Quý
"Không được!" Phương Duệ hét lớn, khuôn mặt giận dữ, hung ác như thể muốn lao đến xé nát cái miệng vừa nói.
Nam nhân lên tiếng khi nãy sợ hãi liên tục lùi ra xa.
"Hỗn xược!" Tào Nhất tức giận sai nha quan lôi Giả phu nhân sang một bên :"Bịt miệng bà ta lại!"
"Trời đất ơi! Ông trời ơi! Làm ơn tha cho phu nhân nhà nô tài.
Xin ngài nể tình phu nhân là nữ chủ nhân của Gia gia, giữ lại cho Giả gia chút danh dự!" Quản gia nhà họ Giả cầu xin.
"Ta làm cái nghề này đã đủ mệt rồi! Lẽ nào ngươi còn bắt ta phải chịu sự khinh bỉ?" Tào Nhất tức giận.
Quản gia nhà họ Giả không còn cách nào khác chỉ đành quay ra thuyết phục Giả phu nhân :"Phu nhân, xin hãy bình tĩnh", sau đó ghé vào tai thì thầm :"Chúng ta hãy đợi Trương tướng quân đến."
Chỉ cần nhắc đến Trương tướng quân, Phương Duệ liền bình tĩnh hẳn.
Tuy vẫn nhìn chằm chằm vào ba người đàn ông, nhưng cũng không còn có ý muốn lao đến cắn xé bọn họ.
Lăng Sở nhìn chằm chằm vào mặt người phụ nữ, cười mỉa mai.
Người phụ nữ này khi nãy còn bày ra bộ dạng tôn quý, bây giờ cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật rồi.
Ngay cả đám đông bên ngoài cũng bắt đầu lớn tiếng bàn luận về Phương Duệ phu nhân.
"Im lặng!" Tào Nhất quát.
Tất cả những người bên ngoài lập tức im lặng.
"Nói tiếp đi." Tào Nhất nhìn vào ba người đang quỳ dưới đất nói.
Tuy nhiên người đàn ông kia đã bắt đầu do dự.
Lăng Sở cau mày không vui, lạnh lùng mắng mỏ :"Ta đối với các người chân thành như vậy còn cô các người là huynh đệ.
Vì sao Giả Nguyên Lăng lại xúi các ngươi đổ tội lên đầu ta?"
Đây cũng là điều Lăng Sở cảm thấy đau lòng nhất.
Hắn đối xử với đám người đó tốt như vậy, còn coi bọn họ là huynh đệ thân thiết.
Nhưng bọn họ lại đâm sau lưng hắn!
Bốn người không ai dám nhìn vào mắt Lăng Sở, chỉ biết cúi đầu xấu hổ.
"Chúng ta, chúng ta không cố ý làm thế, là Giả Nguyên Lăng nói Lăng gia có sức ảnh hưởng rất lớn...là, là thứ ngáng đường Giả gia.
Nếu chúng ta đổ tội lần này lên đầu ngươi, danh tiếng của ngươi chắc chắn sẽ bị hủy hoại.
Không chỉ danh tiếng của ngươi, mà cả nhà ngươi đều bị hủy hoại."
"Nguyên Lăng ngay từ đầu đã chả ưa gì ngươi.
Là ngươi ngu ngốc không nhận ra!"
"Đ,đúng! Là ngươi ngu ngốc không nhận ra.
Tại sao lại đổ lỗi lên chúng ta!"
Lăng Sở hai tay để sau lưng nắm chặt lại.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn đám người Giả Nguyên Lăng, ánh mắt sắc lạnh như đao.
Mặc dù trước khi sống lại hắn cũng phần nào đoán ra được, nhưng trực tiếp nghe bọn họ nói, hắn vẫn cảm thấy lửa giận trong người không ngừng bùng cháy.
Hắn bây giờ chỉ muốn tự tay g.iết ch.ết bọn họ!
Giả Nguyên Lăng lúc này trong miệng toàn m.áu không thể nói chuyện bắt gặp ánh nhìn của Lăng Sở.
Hắn nhìn thấy trong mắt Lăng Sở toàn bộ đều là thù hận, thậm chí hắn còn cười đầy chế giễu.
Nụ cười kia tựa hồ như đang chế nhạo Lăng Sở vì sao năm xưa lại ngu xuẩn như vậy, trong mắt hiện lên sự chán ghét đến vô cùng khinh thường.
Lăng Sở nhìn thấy ánh mắt này, cơn tức giận trong lòng ngay lập tức nguội lạnh.
Hắn bắt gặp những ánh mắt này rất nhiều rồi, thậm chí còn lộ liễu và nhục nhã hơn thế này.
Cái nhìn của Giả Nguyên Lăng bây giờ đối với hắn không là gì so với trước đây.
Hắn thề sẽ bắt đám người từng hại hắn một mớ ném xuống địa ngục.
Lăng Sở mau chóng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Giả Nguyên Lăng nói :"Hoá ra Giả gia đã không ưa gù Lăng gia chúng ta từ lâu.
Đây chính là lý do ngươi đổ tội lên đầu ta?"
Thấy Lăng Sở lấy lại bình tĩnh nhanh như vậy, Giả Nguyên Lăng cũng rất ngạc nhiên.
Lăng Sở càng bình tĩnh, Giả Nguyên Lăng lại càng trông giống một chú hề thảm hại.
Vai diễn chuyển đổi quá nhanh này khiến Giả Nguyên Lăng khuôn mặt đều biến dạng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...