Edit: Meimei
Tam di nương Cao Di Đình không giống với Phương Tĩnh Di. Phương gia chỉ mới phát triển mấy năm nay thôi. Còn Cao Di Đình thì khác, trước khi xuất giá, nàng ấy cũng là đích nữ hộ bộ, hơn nữa tướng lệ mỹ mạo. Là người vừa có học thức vừa có điều kiện, hoàn toàn có thể gả cho quý nhân làm chính thê. Nếu không phải Hộ bộ Thượng Thư Cao đại nhân phạm tội, lúc đó mẫu thân nàng đang là đương gia chủ mẫu thì Cao Di Đình cũng sẽ không phải vào phủ từ cửa hông. Có điều để tỏ lòng kính trong đối với hộ bộ thị lang và niềm yêu thích Tam di nương mà lúc bà ấy vừa vào cửa, Tô Bác Nhiên đã cho bà ấy vào ở tại Lưu Phong uyển có hoàn cảnh cực tốt.
Lúc đó Tô Bác Nhiên chừng hai mươi tuổi, bề ngoài tuấn tú nho nhã. Bởi vì leo được cành cây lớn Định Quốc Công cho nên tuổi trẻ đã giữ chức quan cao. Hắn lại biết che giấu bộ mặt tiểu nhân trước mặt mọi người. Tuy Cao Di Đình không cam lòng làm di nương nhưng trải qua một đoạn thời gian thì đành đành chấp nhận, liền giống như những di nương khác, đều phải biết tranh thủ tình cảm. Tô Bác Nhiên học đòi văn vẻ, nàng liền cùng hắn ngâm thơ cả ngày. Đoạn thời gian đó, Tô Bác Nhiên say mê nàng ta, ngoại trừ mấy ngày bắt buộc phải ở với mẫu thân, thời gian còn lại đều ngủ lại viện Tam di nương, so với Liễu di nương bây giờ chỉ có hơn, cũng bởi vì vậy mà không lâu sau nàng ấy mang thai.
Phương di nương biết Tô Bác Nhiên là người không chịu nổi tịch mịch liền để nha hoàn của mình, cũng chính là Hà di nương quyến rũ Tô Bác Nhiên, đồng thời cũng động tay dộng chân lúc Tam di nương sinh con. Tam di nương sinh con trai nhưng không lâu sau liền chết. Bởi vì lúc sinh con Tam di nương mất máu nhiều nên mất đi khả năng sinh dục. Tuy Hà di nương là người ngu xuẩn nhưng bản lãnh trên giường lại cực kỳ lợi hại. Tô Bác Nhiên bị nàng mê hoặc thất mê bát đảo. Cũng bởi vì vậy mà Hà không ít lần thổi gió bên gối khiến đoạn thời gian đó tướng phủ xảy ra không ít chuyện gà bay chó sủa. Tô Bác Nhiên không những không đau lòng vì đứa nhỏ đã mất mà còn nghĩ đó là điềm xấu. Mà phát sinh điềm xấu như vậy đương nhiên Tam di nương cũng là một nữ nhân mang điềm xấu. Hắn ta cũng không cần biết đầu đuôi gì. Nếu không phải Tam di nương có phụ thân là hộ bộ thị lang thì đã sớm đuổi nàng ấy ra khỏi phủ chứ không phải là còn ngây ngốc ở Lưu Phong uyển như bây giờ. Lúc đó, Phương di nương lén lút cho người đi bịa đặt Tam di nương, không lâu sau, có tin Tam di nương bị điên rồi. Nhưng mà Tô Tâm Ly biết, nàng ấy không có bị điên.
Đời trước, sau khi nàng tỉnh dậy ở bãi tha ma trở về tướng phủ, Phương di nương và Tô Diệu đã chăm sóc nàng một đoạn thời gian dài. Lúc Phương di nương sắp lên phù chính, Tam di nương len lén đến viện của nàng nói cho nàng biết tất cả mọi chuyện là do Phương di nương làm, nếu Phương di nương lên làm phu nhân tướng phủ, nhất định nàng ấy sẽ không có chỗ dung thân. Khi đó nàng đang rất cực kỳ cảm động hành động của Phương di nương và Tô Diệu Tuyết, hơn nữa mọi người đều nói Tam di nương là người điên cho nên nàng chỉ coi lời nói của nàng ấy đều là lời nói khùng điên, không để ở trong lòng. Nhưng trên thực tế, người điên kia chính là người minh mẫn khó có được trong tướng phủ này, đồng thời, nàng ấy cũng là người không thể gạt bỏ mọi thù hận với Phương di nương.
Từ lúc Tam di nương bị nhốt ở chỗ này thì đây là lần đầu tiên Tô Tâm Ly đến đây. Cửa lớn Lưu Phong uyển đóng chặt, bởi vì được làm bằng gỗ mà đã bị thay đổi hoàn toàn sau mấy năm mưa sa bão táp. Góc cửa còn kết một lớp mạng nhện dày. Nhìn đâu cũng không thấy cảnh vật phồn hoa như trước. Trước đây, khi mẫu thân còn tại thế, cũng thường bảo người đến đây dọn dẹp. Nhưng sau khi Phương di nương chưởng gia, nơi đây đã triệt triệt để để biến thành lãnh cung. Nếu không phải Tô Bác Nhiên mấy năm nay chưa từng nhớ đến Tam di nương thì nói không chừng nàng ấy đã sớm bị chỉnh chết.
Thủy Nhi đi đến phía trước Tô Tâm Ly, đẩy cửa ra. Cửa gỗ lâu ngày không được sơn sửa vang lên tiếng kẽo kẹt hết sức khó coi. Bụi bay trong không khí, có chút dính vào người. Tô Tâm Ly lấy khăn che miệng mũi lại, lùi về sau mấy bước. Thủy Nhi ngẩng đầu lên, tùy ý để bụi bay vào mắt, sau đó vỗ vỗ tay phủi bụi rồi đi vào trước thăm dò tình hình.
Sân nhỏ của Lưu Phong uyển giờ đã mọc đầy cỏ dại, bàn ghế đều đã là phế phẩm. Tô Tâm Ly nhìn viện tử cổ xưa, đi lên, thấy bên trong đủ để có thể dìm chết một con người a. Nàng nhếch miệng cười một cái. Lớn như vậy mang nàng chưa từng nghe qua Tam di nương vượt qua mọi chuyện như thế nào. Một người bị điên lâu như vậy nhưng vẫn chưa chết, dưới hoàn cảnh như vậy mà vẫn chống đỡ chấp niệm muốn sống, hẳn là chỉ sống bằng cừu hận đi. Tô Tâm Ly nhìn xung quanh, phòng bếp nhỏ nhìn có chút loạn nhưng không bẩn, không giống như mười năm nay không được người dùng qua. Tô Tâm Ly tin tưởng, tướng phủ lớn như vậy khẳng định có người của Tam di nương. Nếu không trước đây lúc Phương di nương chưa phù chính, làm sao nàng ấy biết Phương di nương sẽ trở thành phu nhân tướng phủ?
Đối diện cửa sổ hình vuông là một cây đại thụ, mùa xuân đến có thể tỏa thành bóng mát, rất sum xuê, cùng một chỗ với đám cây cỏ rậm rạp trong viện quả thật có chút không thích hợp. Tô Tâm Ly rất tán đồng với người của tướng phủ. Viện này rất u ám, cho dù ban ngày ánh nắng chói chang, đứng dưới tán cây cũng khiến người sợ hãi. Tô Tâm Ly đứng bên ngoài bồi hồi một chút, coi như là xác nhận suy đoán của bản thân. Lúc đang chuẩn bị đi vào tìm người thì bỗng nhiên có người từ trong phòng đi ra.
Nàng phía trên mặc áo xanh lục nửa củ nửa mới, phía dưới mặc một cái váy cùng màu. Kiểu dáng rất cũ kỹ, không giống những mẫu áo quần lưu hành hiện nay mà Tô Tâm Ly biết. Bởi vì thường xuyên mặc nên màu xanh nước biếc đã phai nhạt đi rất nhiều, gần như biến thành màu trắng, có điều nhìn qua xiêm y rất sạch sẽ. Chỉ là nhìn cũng không phải rất sạch sẽ ngăn nắp. Tóc nàng rối bù nhìn giống như tổ chim, hầu như che khuất cả gương mặt nàng. Trong ngực nàng không biết đang ôm cái gì, nhìn giống như nàng đang ôm một hài tử. Nàng hơi cúi đầu, trong miệng ngâm lên một khúc ca dao quen thuộc. Lúc nhỏ mẫu thân cũng hay hát khúc ca dao này ru ngủ nàng. Tô Tâm Ly nghĩ, đôi mắt bị che khuất dưới đám tóc rối bù kia nhất định cũng đang rất ôn nhu từ ái.
Hình như nàng ấy phát hiện ra Tô Tâm Ly, ngẩng đầu lên, sau đó ôm chặc hài tử trong lòng, lui về sau vài bước, vẻ mặt đề phòng hỏi:
“Các ngươi là ai? Không cho phép các ngươi đến cướp hài tử của ta!”
Thanh âm của nàng bén nhọn, có chút khàn khàn, lại có chút tang thương và bi ai khó nói thành lời. Tam di nương là một nữ nhân đáng thương. Về điểm này Tô Tâm Ly rất tán thành. Nếu không phải phụ thân của nàng ấy phạm tội, Tô Bác Nhiên lại dọa dẫm thì làm sao nàng ấy có thể làm thiếp? Còn là an tâm làm thiếp nhưng vẫn bị người làm hại, ép thành người điên. Tô Tâm Ly nghĩ lúc còn trẻ, nàng ấy hẳn là rất thích Tô Bác Nhiên, cho nên mới có thể biến thành cái dạng này.
“Tiểu thư, hình như đầu óc nàng ấy có vấn đề.”
Thủy Nhi sợ Tô Tâm Ly bị tập kích nên bảo hộ trước người nàng. Dùng đầu ngón tay cũng biết cái gì mà hài
//