Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Editor: Meimei

Tô Tâm Ly mỉm cười, con ngươi màu mực như phủ một tầng hơi nước, nàng trầm mặt, sắc mặt nghiêm túc lại vô tội chất vấn, “Tỷ tỷ làm sao lại nói như vậy?”

Ánh mắt nàng trầm lại, quét mắt nhìn tất cả các quan viên có mặt trong buổi chúc thọ Tô Bác Nhiên ngày hôm nay, dõng dạc mà nói: “Từ đời hoàng đế đầu tiên sáng lập ra vương triều Lưu Ly này, phủ Định Quốc Công cũng có lịch sử hơn trăm năm, phủ Định Quốc Công mấy đời trung lương, nam nhi Trình gia luôn giữ vững lời dặn của tổ tiên dốc hết sức mình trung thành với Quân, tận trung vì đất nước, cố gắng hết mình với chức trách, bổn phận, thuần phục triều đình, đối với bất cứ chuyện gì đều theo lẽ công bằng mà xử lí, cũng không làm việc trái pháp luật. Hôm nay các vị ở đây đều là bằng hữu với Định Quốc Công, có một số vị cùng ông ấy làm quan cũng mấy thập niên rồi, thái độ làm người của ông ấy, các vị đại nhân chắc chắn rõ ràng trong lòng, ông ấy có phải là loại người sẽ vì chuyện riêng mà lạm sát người vô tội? trong lòng các vị các nhận đều chắc biết rõ.”

Tô Tâm Ly mặt nghiêm nghị dõng dạc nói, nhìn không ra chút chột dạ nào. Thấy thế nào cũng không giống như người đang vu oan hãm hại người khác. Hơn nữa cho dù Định Quốc Công là người lấy chuyện riêng mà lạm sát người vô tội, bọn họ cũng không dám mở miệng chỉ trích a.

Các quan viên mới vừa rồi đối với Tô Diệu Tuyết khen ngợi nay đều nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường. Dưỡng nữ chính là dưỡng nữ, lòng dạ hẹp hòi nham hiểm. Hơn nữa lại hãm hại nói xấu bôi nhọ đích nữ tướng phủ, thật là không có một chút giáo dưỡng nào. Thật không biết tướng gia nghĩ gì lại để hai mẹ con bụng dạ khó lường này ở lại phủ Định Quốc Công.

Tô Diệu Tuyết chỉ cảm thấy như có gai châm ở sau lưng, móng tay nắm chặt như muốn khảm vào da thịt. Rõ ràng hận không thể đem Tô Tâm Ly ăn tươi nuốt sống, nét mặt phải ngụy trang không thể đem chút hận ý nào thoát ra. Nàng quả thật tức sắp hộc máu.

“Định Quốc Công cương trực công chính, trị quân nghiêm cẩn đương nhiên không phải giả, thế nhưng đó chẳng qua chỉ là đối với ngoại nhân?”

“Tỷ tỷ, có thể tìm một lý do như vậy chính là vì nói ta hãm hại Phương di nương? Bà ta bất quá chỉ là một di nương mà thôi, mà ta lại chính là đích nữ của tướng phủ, chính là chủ tử, ta nếu không vui cũng không thèm cùng bà ấy tính toán.”


Phương di nương tức giận cắn răng. Bà làm sao nghe không hiểu thâm ý trong lời nói của Tô Tâm Ly.

Bà bất quá chỉ là một di nương, nói khó nghe đó chính là một nô tài mà nàng lại chính là chủ tử, nếu cùng bà tính toán sẽ mất thân phận.

Con quỷ đáng chết, cư nhiên sỉ nhục hạ thấp thân phận của bà.

Tô Diệu Tuyết nhìn Tô Tâm Ly đắc ý nhất thời giận không chỗ phát tiết: “Đó là bởi vì Cha lập tức sẽ đưa Phương di nương phù chính, đến lúc đó bà ấy chính là chủ mẫu của tướng phủ, các ngươi do không muốn bà ấy đoạt vị trí đó nên mới bày độc kế này hại bà.”

Tô Diệu Tuyết hếch cằm, tự cho đạo lý mình phân tích thực rõ ràng.

Phương di nương vừa nghe, đáy lòng kêu không tốt, vừa muốn mở miệng thì Tô Tâm Ly quét mắt qua. Con ngươi sâu thẳm giống như một cái đầm lầy, băng lãnh khiếp người, không một tia ôn nhu. Phương di nương trong lòng giật mình, ngu ngốc đứng tại chỗ.

“Cha, ngài quyết định đưa Phương di nương phù chính sao? Vậy Nương, nàng... “

Tô Tâm Ly thở dài, bưng mặt khóc nhìn thật thê thảm. Dưới chiếc khăn tay là đôi mắt sáng sủa không có nửa điểm lệ ý.


Nàng lén nhìn Phương di nương, gương mặt bà ta vẫn là vẻ nhu mì không thấy nửa điểm khẩn trương. Tô Tâm Ly dưới đáy lòng hừ lạnh, bà ta cũng có ngày hôm nay.

Tô Diệu Tuyết cũng ý thức được mình nói sai, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn Tô Bác Nhiên.

Sau đó, Tô Tâm Ly nhìn Tô Bác Nhiên, lạnh lùng quan sát nhất cử nhất động của ông ta. Nàng cố ý đem lời nói ra phân nửa.

Người khác nhìn vào nàng chính là đang hiếu thuận, cấp cho Tô Bác Nhiên mặt mũi. Thế nhưng ở đây đều là người thông minh, làm sao có thể đoán không ra nàng kế tiếp là muốn làm gì? Cho dù có như vậy cũng sẽ có người hảo tâm thay nàng giải thích.

Thông minh như Tô Bác Nhiên tất xem mặt mũi và tính mạng của mình là quan trọng nhất, dĩ nhiên sẽ không làm cho nàng thất vọng đi?

“Ngươi nói lung tung cái gì?”

Tô Bác Nhiên phẫn nộ quát, vừa mới dứt lời, chỉ nghe ba một tiếng, Tô Bác Nhiên cư nhiên hung ác tát Tô Diệu Tuyết một cái.

Đối với Tô Diệu Tuyết, trong lòng Tô Bác Nhiên có vài phần áy náy nên đối với nàng ta phá lệ cưng chiều.


Tuy nói Tô Diệu Tuyết chỉ là dưỡng nữ, thế nhưng mười mấy năm qua, Tô Bác Nhiên tốn không ít thời gian và tinh lực cho nàng ta càng ở trên người nàng ta kỳ vọng cao hơn là so với đích nữ Tô Tâm Ly này.

Một cái tát này Tô Bác Nhiên có chút đau lòng, bất quá nếu ông ta không làm như vậy sẽ bị các đồng liêu ở đây cho rằng ông ta bạc tình bạc nghĩa, như vậy làm sao có thể để hoàng thượng trọng dụng, một bước lên mây được?

“Cha!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Diệu Tuyết rất nhanh có dấu đỏ năm ngón tay, nàng ta khiếp sợ nhìn Tô Bác Nhiên, căm giận không cam lòng kêu một tiếng. Không nghĩ tới Tô Bác Nhiên cư nhiên bởi vì Tô Tâm Ly mà đánh nàng.

“Ngươi câm miệng cho ta!”

Tô Bác Nhiên chỉ vào Tô Diệu Tuyết, bởi vì yêu thương mà tay có chút run rẩy.

Tô Tâm Ly lạnh lùng nhìn một màn này, khóe miệng khẽ nâng tràn đầy nồng nặc trào phúng.

Tô Diệu Tuyết chỉ dựa vào quan điểm cá nhân, không có bằng chứng lại nói xấu quan nhất phẩm của triều đình hơn nữa còn là Định Quốc Công phủ tay cầm thực quyền rất được bá tánh yêu quý, nếu lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị mọi người phỉ báng. Người của Định Quốc Công phủ cũng có thể lấy cái này để trị tội nàng ta, Tô Bác Nhiên làm vậy ngoại trừ muốn vãn hồi danh dự của mình còn là muốn cứu Tô Diệu Tuyết.

Tô Diệu Tuyết không phục, còn muốn thanh minh, Phương di nương vội vàng đi đến kéo Tô Diệu Tuyết, lại ở trước mặt Tô Bác Nhiên quỳ xuống, “Tướng gia, Diệu Tuyết đã biết sai rồi!”


Nói xong, Phương di nương dùng sức nhéo tay Tô Diệu Tuyết, hướng nàng ta nháy nháy mắt, “Diệu Tuyết, ngươi không không cha không mẹ, là được Tướng gia mang về phủ nuôi nấng, Tướng gia chính là phụ mẫu tái sinh của ngươi, vô luận tướng gia làm gig cũng vì tốt cho ngươi. Còn không nhanh xin lỗi Tướng gia.”

Phương di nương nói xong, quay đầu nhìn Tô Tâm Ly, “Tiểu thư tâm tư nhân thiện (nhân từ và thiện lương), mong tiểu thư đại nhân đại lượng, sẽ không tính toán với Diệu Tuyết không hiểu chuyện này đi.”

Tô Tâm Ly nhướng nhướng mày, nhìn Phương di nương cười như gió mùa xuân. Hay cho một chiêu tiên phát chế nhân (Đánh đòn phủ đầu), cho nàng một cái mỹ danh đại lượng tâm thiện, lại lấy đó để làm cho người của Định Quốc Công không thể làm khó Tô Diệu Tuyết.

“Phụ thân, ngài đừng nóng giận, con biết sai rồi.”

Tô Diệu Tuyết thanh âm mềm mại, cùng với dáng điệu yểu điệu, nhất thời làm Tô Bác Nhiên mềm lòng vài phần.

“Muội muội, lúc nãy là ta hồ đồ, miệng lại nói ngốc (ý là nói ngu đó), mới nói những lời như vậy. Muội tha lỗi cho ta lần này nhé.”

Tô Tâm Ly nhìn Tô Diệu Tuyết điềm đạm đáng thương quỳ trên mặt đất, nói: “Tỷ tỷ, nếu biết sai rồi, vậy thì phải tự rút ra bài học. Lần này may mà thái độ làm người của ngoại công luôn rộng lượng, không thích cùng tiểu bối tính toán không thì cho dù tỷ có quỳ xuống thỉnh cầu, ta và phụ thân đều không cứu được tỷ. Tỷ tỷ mặc dù là dưỡng nữ của Tướng phủ nhưng dù sao vẫn mang họ Tô, là nữ nhi phủ thừa tướng. Lần sau bất luận cái gì đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ đánh mất mặt mũi của tướng phủ.”

Tô Tâm Ly lời nói cử chỉ thoải mái, rộng lượng, không khỏi là đại gia khuê tú.

“Đường từ Kinh Lăng đến Diệp Lạc tự thường có rất nhiều quý nhân lui tới, đám đạo tặc này làm sao dám giữa ban ngày động thủ với người của tướng phủ? Tiểu thư là thiên kim của tướng phủ, phúc trạch thâm hậu, may mà có nhị công tử đi qua, cho dù là gặp nguy hiểm cũng sẽ gặp dữ hóa lành. Tỳ thiếp thấy sắc mặt tiểu thư không được tốt, hay là bị thương ở chỗ nào? hay là tại phủ Định Quốc Công chưa được nghỉ ngơi tốt?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui