Tiêu công chúa là Lạc nguyên soái chưa bao giờ dùng ngôn ngữ để làm rõ tình yêu của bọn họ, nhưng sự dây dưa không rõ ràng ấy lại khiến Tần Hạo Diễm mềm lòng.
Ban đầu, chỉ muốn quay một người đàn ông mẫu mực giàu lòng hy sinh vì nước vì dân, người anh hùng oai phong trên chiến trường mà thôi.
Khi những cảnh quay được ghép lại với nhau, anh xem lại những phân cảnh ấy, nhìn thấy ánh mắt trao đổi của bọn họ, khi bọn họ chủ động buông bỏ chấp niệm, khiến cảnh chia tay càng lộ vẻ chân thực, trong lòng anh cũng khẽ động.
Con người kiên cường, nhu tình có lẽ sẽ chân thực hơn so với người cường ngạnh từ đầu đến cuối.
Cũng thu hút được lòng người hơn.
Khi Đường Bội gặp Tần Hạo Diễm thì phân đoạn diễn của Tiêu công chúa cũng được gia tăng nhiều hơn.
Phần ngoại cảnh của cô có 3 cảnh.
Cảnh thứ nhất, là khi Lạc Tu Vân lần đầu tiên gấp rút tiếp viện cho Tần quốc, bọn họ gặp nhau ở chiến trường, nhưng bóng hình bạch mã, giáp bạc của Lạc Tu Vân và hồng y của Tiêu công chúa đã in dấu thật sâu trong mắt nhau.
Lần gặp nhau thứ hai cũng là trên chiến trường khi đó, Lạc Tu Vân đã đánh giáp thiên hạ, là chiến thần tu la đánh đâu thắng đó. Mặc dù đã từng có một đoạn giao tình với Tiêu công chúa, nhưng sau khi tạm biệt, chiến tranh vô tình, từ lâu hai người đã sớm xóa bỏ đoạn hồi ức đó rồi.
Cuối cùng, Tiêu công chúa tử chiến, hi sinh vì Tổ quốc. Lúc bóng dáng như mây hồng ngã xuống trên chiến trường, binh sĩ Tần quốc đau khổ tột cùng, công chúa mà bọn họ kính yêu nhất, lại chết thảm trong tay của quân địch. Mà Lạc Tu Vân lại thừa cơ xua binh nam hạ, từng bước thôn tính toàn bộ lãnh thổ Tần quốc.
Thay đổi lớn nhất chính là cảnh thứ hai và cảnh thứ ba.
Đường Bội nhìn kịch bản nhíu mày hỏi: “Tiêu công chúa và Lạc Tu Vân gặp nhau lần thứ hai đã là địch không phải là bạn. Với tính cách của nàng, làm sao có thể gặp chàng lúc nửa đêm? Tôi thấy điểm này không ổn lắm.”
“Ồ?” Khi quay phim, tính tình của Tần Hạo Diễm có phần nóng nảy, nhưng bình thường lại rất hòa nhã, vì thế anh mở miệng nói: “Nói suy nghĩ của cô xem.”
“Dù cho Tiêu công chúa thật sự yêu Lạc Tu Vân nhưng lúc này cô ấy đã gả cho con trai của thừa tướng. Lãnh binh ra chiến trường, cho dù có đối mặt với người yêu xưa, nhưng chiến trường đao kiếm không có mắt. Nàng lại là nguyên soái của một quốc gia, trách nhiệm nặng như thái sơn. Với tính cách của nàng tuyệt đối sẽ không rời doanh trại đi gặp Lạc Tu Vân.”
“Ừ.” Tần Hạo Diễm vừa đánh dấu trên kịch bản vừa nói: “Nói tiếp đi.”
“Thay vì lén gặp mặt, không bằng trước mặt thiên quân vạn mã, trước mặt binh sĩ hai nước, cạn ly rượu đoạn tuyệt. Như vậy mới càng giống tính cách của bọn họ.” Đường Bội nói.
Phần ngoại cảnh dù sao cũng chưa quay chính thức, Tần Hạo Diễm mời Đường Bội về trước thời hạn, vốn cũng có ý muốn bàn bạc kịch bản với cô.
Sau này, khi anh xem lại đoạn trailer, càng lúc anh càng cảm thấy muốn để cho Đường Bội tự do phát huy, hoặc là sửa đổi vài phân cảnh cũng không tệ.
Lúc này thấy cô nói chậm rãi, không nhịn được mở miệng: “Cô có nghĩ đến sẽ làm biên kịch không?”
“Tôi?” Đường Bội ngưng cười: “Đạo diễn Tần, đây mới là bộ phim đầu tiên của tôi, anh đừng có nói giỡn với tôi được không?”
“Không đùa.” Tần Hạo Diễm nghiêm túc nói: “Chính là bởi vì đây là lần đầu tiên cô chính thức đóng phim, nhưng có nhiều chỗ cô cảm nhận rất sâu sắc, vài lần thay đổi đều làm nổi bật nét chính. Không bằng cứ suy nghĩ nghiêm túc đi, đối với cô con đường đó cũng không tồi đâu.”
“Cảm ơn đạo diễn Tần.” Đường Bội cười xinh đẹp: “Tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”
Sau khi gặp mặt Tần Hạo Diễm, Lục Tử Mặc nhanh chóng đưa cô đến hiện trường khác.
Chương trình cho Minh Hiên biên tập ở đài truyền hình đã sớm truyền ra ngoài một cách hừng hực khí thế.
Hậu trường bảy nữ diễn viên luyện tập, những mâu thuẫn va chạm lẫn nhau, hơn nữa còn tung ra scandal của ‘thiên sứ’ Đường Phỉ Phỉ…Không hổ là nhà sản xuất vàng trong làng giải trí, tất cả đều được anh nắm bắt rất chuẩn.
Thịnh Lan vốn nổi tiếng như mặt trời ban trưa, số lượng fan trên weibo và trên mạng ngày một tăng, không ít người nói, thông qua chương trình này để bọn họ thấy được thêm nhiều mặt chân thực của ảnh hậu.
Gần đây, Khương Dĩ Đồng rất có duyên với khán giả, đại đa số thời gian cô đều bày ngọt ngào, dịu dàng trước mặt người xem, nhưng lần này phát huy tư thế oai hùng, cũng nhận được không ít lời khen ngợi, do đó lời mời từ các phim truyền hình khác cũng nhiều hơn.
Ngay cả Tuyên Mễ Kỳ và Tào Mạn Mạn mặc dù không nổi bằng bọn họ nhưng cũng được thơm lây, cũng trở thành cái tên khá phổ biến.
Tào Mạn Mạn nhận được hai hợp đồng đại diện quảng cáo mới.
Tuyên Mễ Kỳ thì may mắn hơn, cô ấy vốn được mời tham dự một bộ phim truyền hình, đã sớm xác định nữ chính nhưng vì lý lịch của cô ta có vấn đề cho nên không có khả năng tham dự, đạo diễn vỗ đùi, lập tức mời Tuyên Mễ Kỳ thay thế cho vị nữ chính đó.
Chỉ có Bạch Chỉ San.
Tuy rằng cô ta miễn cưỡng được giữ lại, không vì biểu hiện ở trận thi đấu đầu tiên mà bị loại. Nhưng nếu so với những người khác, thì cô ấy thảm hại ít hơn scandal của Đường Phỉ Phỉ một chút mà thôi.
Những nhãn hàng đại diện đều bị hủy bỏ, những chương trình liên hệ lên sóng đều bị hủy, ngay cả ba bộ phim điện ảnh đã giao vai diễn cho cô cũng có 2 bộ chủ động gọi điện thoại tới bày tỏ một cách khéo léo rằng bọn họ đã tìm được người mới thích hợp hơn, không làm phiền thời gian của Bạch tiểu thư.
Bạch Chỉ San cơ hồ đã ném vỡ tất cả những gì cô ta lấy được trong nhà của mình, nhưng cô cảm thấy cục tức kia vẫn nghẹn ở trong ngực.
Thời điểm điện thoại vang lên, cô đang ngồi xổm trên ghế sofa để thở hổn hển, nhìn cũng không nhìn dãy số trên màn hình đã vội vàng nói bằng giọng hung tợn:
“Không phải đã nói với cô rồi sao?! Mấy ngày nay đừng làm phiền tôi!”
“Xin hỏi có phải Bạch tiểu thư không?” Đầu dây bên kia không phải người đại diện của Bạch Chỉ San mà là một giọng nói trầm ổn, nghe qua là giọng nói của phụ nữ trung niên được tu dưỡng vô cùng tốt.
Bạch Chỉ San sửng sốt một chút lúc này mới nhìn dãy số trên màn hình điện thoại.
Đây là số điện thoại riêng của cô, ngoại trừ người đại diện và người nhà ra, cho dù là có chuyện công hay riêng tìm cô cũng rất ít khi gọi đến số này. Người trong điện thoại có vài phần bản lĩnh.
“Đúng vậy.” Nghĩ như vậy, giọng điệu của Bạch Chỉ San cũng trở nên khách khí hơn.
“Xin chào, Bạch tiểu thư, tôi đã xem qua tiết mục thi đấu trực tiếp của cô, tôi nghĩ có lẽ cô sẽ cảm thấy hứng thú bàn bạc với chúng tôi vài vụ làm ăn.”
Người phụ nữ trung niên ung dung nói: “Không bằng chúng ta hẹn thời gian gặp mặt, con gái tôi nói cô là bạn tốt của nó, bây giờ ở mã trường Vân Tiêu người khác đều dùng những lời lẽ độc ác để vu khống nó, thời điểm bị người ta hãm hại, chỉ có Bạch tiểu thư tin tưởng nó, cùng nó…”
“Bà là….” Bạch Chỉ San có chút không dám tin: “Mẹ ….mẹ của Đường Phỉ Phỉ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...