Nhóm khách quý xa xa, bao gồm cả người dẫn chương trình, trước mặt Đường Bội chỉ là những đốm đen mờ nhạt.
Xa hơn là chỗ ngồi dành cho khán giả lại càng trở nên mông lung.
Nhưng Đường Bội không có bị những thứ này ảnh hưởng.
Chờ trọng tài thổi một tiếng, Đường Bội run dây cương, Phong Triệt đã phóng như bay về phía trước.
Không giống với Tào Mạn Mạn và Tuyên Mễ Kỳ, trên đường phóng đến chỗ nhóm
khách quý, cô không thực hiện động tác nào cả, chỉ cố gắng đè thấp thân
thể để giục ngựa tiến lên, khiến tốc độ của Phong Triệt đạt đến cực hạn.
Bởi vì lời nói của Mạc Thành, cũng vì độ hot mà đoạn trailer đó để lại,
khiến ánh mắt mọi người nhìn Đường Bội càng trở nên nhiệt liệt.
Nhưng bọn họ rất nhanh đã cảm thấy nghi hoặc.
Trang phục cưỡi ngựa màu trắng hồng đan xen khiến dáng hình của Đường Bội vốn cao gầy, nay nằm ở trên lưng ngựa càng thêm hiên ngang lẫm liệt, cộng
thêm vẻ tuấn lãng của Phong Triệt càng khiến cô lộ vẻ xinh xắn lanh lợi.
Tóc được búi qua loa ở sau ót, gió thổi mái tóc cô tung bay từng đợt, làm cho nụ cười trên mặt cô càng thêm mờ ảo.
Đường Bội hưởng thụ kích thích khi gió phất qua mặt, không khí mang theo mùi
vị mát lạnh của cỏ xanh rót vào trong phổi cô, hơi lạnh nhưng khiến
người ta thanh tỉnh.
Cô không có suy nghĩ nhiều, khi bọn người
Thịnh Lan ăn chua uống giấm, tranh phong đối lập, cô đang nghiền ngẫm
Minh Hiên rốt cuộc muốn một nữ chính như thế nào.
Thứ nhất, nhất
định không phải là một cô gái yếu đuối, nếu không Minh Hiên cũng sẽ
không xem đoạn trailer của cô và Hạ Tử Diệu lại quyết định mời cô dự
thi.
Thứ hai, tài cưỡi ngựa phải giỏi, nếu không anh ta cũng không mời nhóm người Tào Mạn Mạn.
Còn cần thêm gì nữa, thì Đường Bội không rõ, nhưng khi quy tắc của trận đấu hôm nay được tuyên bố, cô bỗng nhiên đã hiểu.
Gió thổi qua gò má, khiến trên mặt của Đường Bội được tô thêm đám mây hồng minh diễm.
Khoảng cách với chỗ ngồi của khách quý không còn xa, nhưng cô cũng không có động tác biểu diễn dư thừa.
Bạch Chỉ San nhìn bóng lưng Đường Bội, có phần vui sướng khi người khác gặp
họa, cô ta cho rằng mình có người chống lưng, là có thể coi thường lời
nói của Minh thiếu sao?
Minh Hiên rõ ràng từng nói, thuật cưỡi ngựa có thể tăng thêm vài phần biểu diễn.
Bất thình lình, khi mọi người đang cảm thấy khó hiểu, thậm chí có chút thất vọng thì Đường Bội vẫn luôn nằm ở trên ngựa tiến lên bỗng nhiên di
chuyển.
Bóng hình mềm mại màu đỏ bỗng nhiên ngước lên, Đường Bội
mạnh dạn buông một tay ra, tay trái đưa đến bên miệng làm động tác uống
rượu.
Động tác bất chợt này của cô thậm chí có phần đột ngột,
nhưng nếu đã là diễn viên, thì không thể để trận đấu giống như buổi tập
thể dục, mà phải có một vài động tác khó để nâng đến bầu không khí đến
cao trào.
Diễn viên, phải dùng biểu diễn để chinh phục người xem và chinh phục giám khảo.
Ban nãy vẫn một mực yên lặng tiến về phía trước, nhưng động tác giả vờ ẩm
rượu của Đường Bội lúc này, khiến hình ảnh nhàm chán vừa rồi hoàn toàn
biến mất.
Trong phút chốc cô như biến thành nữ tướng vừa uống rượu, vừa phóng khoáng phóng ngựa trên thảo nguyên.
Máy quay bắt được cảm xúc trên mặt Đường Bội lúc này, chỉ thấy hai gò má cô phiếm hồng, xinh đẹp vô song. Ánh sáng trong mắt sáng lạn như ngôi sao, dường như mang theo vài phần men say, mông lung.
Đường Bội liếc
nhìn về phía nhóm khách quý, chỉ do dự trong một giây, hai tay bỗng
nhiên buông dây cương ra, chân dặm lên bàn đạp đứng lên.
“A!”
Khán giả phát ra tiếng kinh hô, ngay cả Mạc Thành cũng không nhịn được mà thét lên tiếng kinh hãi.
Đường Bội lại cười xinh đẹp, trước khi phóng ngựa thoáng qua ba vị khách quý, khi ngựa cô lướt qua trước mặt Sở Quân Hàn, cô bỗng nghiêng người thò
người ra, cánh tay ôm lấy eo của anh, sau đó ôm lấy cả người Sở thiếu
cao lớn hơn so cả cô lên ngựa.
Toàn bộ mã trường yên lặng trong vài giây, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm vỗ.
Động tác vừa rồi của Đường Bội không những có độ khó cực cao mà lại rất đẹp mắt.
Tào Mạn Mạn và Tuyên Mễ Kỳ đều tao nhã lịch sự mời Hạ Tử Diệu lên ngựa,
tuy rằng anh hùng và người đẹp hai người cùng cưỡi chung một con ngựa
khiến người ta vui tai vui mắt nhưng lại thiếu đi một chút gì đó.
Mà động tác của Đường Bội đột nhiên khiến bọn họ hiểu được chút gì đó thiếu sót là gì…Chính là….
Ngang bướng!
Trên mã trường trời trong xanh, mây cũng trong xanh, được cưỡi ngựa, uống
rượu ôm người đẹp trong tay…Có lẽ là giấc mộng của rất nhiều người.
Đường Bội tuy rằng là con gái nhưng đã biến giấc mơ của bọn họ thành hành động một cách chân thực.
“Giỏi lắm!” Sau tiếng vỗ tay và tiếng khen ngợi lộn xộn, thậm chí có người còn huýt sáo đùa vui rất ngả ngớn.
Đường Bội cười, hơi nghiêng người ngoái đầu nhìn Sở Quân Hàn.
Khuôn mặt Sở thiếu còn có chút lạnh lùng, nhưng tay ôm eo lại hơi dùng sức.
Sau khi Anh bị Đường Bội kéo lên ngựa thì vẫn luôn không lên tiếng, lúc này nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô mang theo nụ cười thì không nhịn
được ôm người trong lòng chặt hơn một chút.
Anh cúi người khẽ trách mắng bên tai cô: “Thật sự quá liều lĩnh!”
Nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng, không nghe ra chút tức giận.
Đường Bội cười khanh khách né tránh khí nóng bên tai khiến ngay cả lòng cô
cũng ngứa ngáy: “Bây giờ anh bị bản đại vương đoạt về làm áp trại phu
nhân rồi, sợ sao?”
Sở Quân Hàn dùng cánh tay kia ôm lấy eo không đầy nắm tay của Đường Bội, khẽ hôn lên bên tai cô, thanh âm khàn khàn đến gợi cảm:
“Được, anh sẽ hầu hạ đại vương thật tốt.”
Môi anh vô cùng nóng khiến hai gò má Đường Bội vốn ửng hồng càng thêm nóng hơn.
Cô mỉm cười, nỗi lo lắng cuối cùng nơi đáy lòng đã hoàn toàn tan biến trước lời nói đùa của anh.
Đường Bội không có giảm tốc độ ngựa, gió thổi tung búi tóc của cô rơi ra vài sợi triền miên đan cài vào tóc Sở Quân Hàn.
Sở Quân Hàn rõ ràng cao lớn hơn cô nhiều, nhưng Đường Bội bị Sở đại thiếu ở trong ngực lại không có cảm giác như chim nhỏ nép vào lòng người.
Trên mặt nở nụ cười xinh đẹp, sóng mắt lưu chuyển còn mang theo vài phần
phóng túng của phong thái nữ tướng khi uống rượu cười nói kéo người khác lên ngựa.
Gần đến vạch xuất phát, cả Sở Quân Hàn và Đường Bội đều ngẩn ngơ, cảm thấy đoạn đường này quá ngắn.
Khi diện mạo của đám người Bạch Chỉ San càng trở nên rõ ràng, Sở Quân Hàn
lại nói giọng khàn khàn bên tai cô: “Lần tới, lại đến đây cưỡi ngựa.”
“Được.” Đường Bội cười đáp, cúi đầu nói: “Đừng có thêm ai nữa.”
Sở Quân Hàn không nói thêm, chỉ đem thân thể ở trong ngực ôm chặt hơn.
Trong khoảnh khắc, anh bỗng nhiên có suy nghĩ thiên hoang địa lão*, dường như người phụ nữ anh ôm trong ngực, chính là toàn bộ thế giới của anh.
Thiên hoang địa lão* : lâu như trời đất, thời gian dài đằng đẵng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...