Edit: Mặc Doanh, diệp gia quán.
Đường Bội không ngờ lại gặp được Đường Tử Thái ở phòng nghỉ ngơi.
Tuy rằng ngày nào hai người cũng gọi video, nhưng mà sao có thể bằng nhìn thấy đối và chạm vào đối phương.
Cô để Đường Tử Thái ôm một lúc, rồi nhẹ nhàng đẩy cậu ra, nắm lấy tay cậu, tự nhiên véo má cậu một cái, rồi mới gật đầu, hài lòng nói: “Đúng là có da có thịt hơn rồi, tốt lắm, em phải cố giữ đấy nhé.”
Mặt Đường Tử Thái hơi đỏ lên.
Cậu còn chưa kịp đáp lại thì cửa phòng nghỉ ngơi đã bị kéo ra.
Âu Dương Lạc đứng trước mặt Đường Bội, anh ta rất ít khi ăn mặc chỉnh tề.
Nhưng hôm anh ta lại mặc âu phục.
Âu phục màu đen mỏng, ba cúc áo trên bị mở ra, để lộ vòm ngực màu đồng và xương quai xanh hấp dẫn.
Anh ta và Đường Bội thường xuyên xa cách, ngoại trừ lúc còn niên thiếu học cùng nhau ra thì hầu như đều, gần thì ít mà xa thì nhiều.
Nhưng lần này gặp mặt, Đường Bội cảm thấy Âu Dương Lạc đã thay đổi.
Nụ cười bất cần đời trên môi đã biến mất, tây trang màu đen bao lấy vóc người cao lớn, khiến cả người anh ta toát ra sự nghiêm túc.
Âu Dương Lạc không đi vào ngay mà đứng ở cạnh cửa, đôi mắt màu xanh nhìn thẳng về phía Đường Bội.
Qua khoảng một phút, nụ cười lại hiện trên mặt anh ta lần nữa, đôi mắt màu nước biển lạnh băng cũng có thêm một chút ấm áp.
“Anh vẫn luôn nghĩ, không biết nên tặng món quà gì cho công chúa của anh khi cô ấy lấy được chiếc cúp.”
Âu Dương Lạc từ từ đi về phía Đường Bội, ánh mắt mang theo chút tham lam nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, nhìn sự vui vẻ không chút che giấu khi cô ở cùng Đường Tử Thái, đôi mắt màu xanh ấy lại ấm áp hơn một chút, anh ta nói: “Có lẽ, món quà anh chuẩn bị không sai.”
“Cám ơn anh, Lạc.” Đường Bội giang tay ra ôm Âu Dương Lạc một cái.
“Anh tới lúc nào vậy?” Cô lại hỏi.
“Một tiếng trước.” Âu Dương Lạc nói: “Cũng may là không bỏ lỡ màn biểu diễn của em.”
Nói xong anh ta lại nhìn Đường Bội thêm mấy lần.
Lúc này cô vẫn đang mặc quần áo lúc biểu diễn, quần áo quá giản dị lại khiến cho nụ cười của Âu Dương Lạc sâu hơn: “Vừa nãy nhìn em trên sân khấu, anh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
“À?” Đường Bội nhướng mày.
Lần đầu tiên cô gặp Âu Dương Lạc, cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì.
Âu Dương Lạc so với ai cũng muốn giỏi hơn, gặp phải Đường Bội nếu không lấy được giải nhất thì không gặp được em trai, hai người lập tức như nước với lửa, ganh đua nhau trong tất cả các chương trình học, từ đầu tới cuối đều cạnh tranh như là nước với lửa.
Cuối cùng quyết định thứ hạng trong lớp, Đường Bội liều lĩnh đấm Âu Dương Lạc chảy máu mũi.
Đúng, khi đó, Âu Dương Lạc cũng không biết, cái đứa nhóc luôn mặc đồ con trai, vừa gầy vừa yếu lại hung dữ đó, lại là một cô gái.
“Bảo kiếm được giấu kỹ, nhưng ngày nó được rút ra khỏi vỏ, nhất định sẽ phong hoa tuyệt đại.” Âu Dương Lạc chậm rãi nói.
Đường Bội cười lớn hơn.
Đường Tử Thái cũng đi đến cạnh họ, cười nói với cô: “Chị à, em cảm thấy anh Âu Dương nói không sai đâu. Chỉ cần người nào đó bị chị nhìn một cái thì chắc chắn họ đều cảm thấy chị là người giỏi nhất.”
“Thế nên bây giờ là: “ ‘Đường Bội ai ai cũng thích’ sao?” Đường Bội cười đùa.
Gặp được em trai khiến cô rất vui, ngay cả tiết mục tiếp theo cô cũng không thèm nhìn.
Ba người cùng ngồi trên ghế salon cười vui vẻ, lúc này Đường Bội mới nhìn lên tivi LCD trên tường.
Khương Dĩ Đồng đã diễn được hơn phân nửa.
Mặc dù cô ta có kinh nghiệm biểu diễn phong phú, nhưng đối diễn với ba ảnh đế thì áp lực thật sự rất lớn.
Ba vị ảnh đế bực bội diễn hết phân cảnh, làm cho Khương Dĩ Đồng gần như không trụ nổi.
Thời gian diễn chỉ có năm phút, trước ánh mắt càng lúc càng sắc bén của ba người, cô ta dần thua trận.
Ngay cả lời thoại cũng nói lắp.
Đường Bội khẽ cau mày, không hiểu nhìn Khương Dĩ Đồng trên tivi.
Lúc này sắc mặt cô ta tái nhợt, mặc dù trang phục lộng lẫy, cả người đều là đồ xa xỉ, nhưng lại không có chút khí chất tôn quý hay kiêu ngạo nào, nhìn cô ta giống hệt một cô bé chưa trải sự đời, nói chuyện càng lúc càng căng thẳng, ngay cả Đường Tử Thái cũng tò mò hỏi: “Chị, cô ấy bị sao vậy?”
Đường Tử Thái vẫn luôn theo dõi những vòng thi của Đường Bội, tất nhiên cũng không lạ gì Khương Dĩ Đồng.
Đường Bội nhún vai, có chút thờ ơ cười nói: “Ai mà biết được?”
Cô không để ý màn biểu diễn càng lúc càng thảm của Khương Dĩ Đồng nữa mà quay đầu nhìn Đường Tử Thái hỏi: “Ngồi máy bay lâu như vậy em có mệt không, chị dẫn em đi nghỉ ngơi trước nhé.”
“Nhưng mà không phải chị còn phải chờ hai người kia diễn xong sao, còn phải chờ ba ảnh đế nhận xét nữa mà?” Đường Tử Thái vốn đã là fan hâm mộ trung thành của Đường Bội, đối với tình tiết của chương trình cậu cũng rất rõ.
“Không cần đâu, em mới là quan trọng.” Đường Bội cười với Đường Tử Thái, lại nói: “Huống chi kết quả cũng sẽ không công bố trong hôm nay, dù có đi trước, cũng không có chuyện gì.”
“Em không sao hết.” Đường Tử Thái lắc đầu, nói: “Trên máy bay em đã ngủ rồi, chênh lệch múi giờ chỉ cần lát nữa điều chỉnh lại, một tiếng cũng không sao.”
“Đúng rồi, lần trước không phải em nói muốn ở lại Thụy Sĩ học tiếp sao? Sao tự dưng lại về nước?” Đường Bội lại hỏi.
“Dạ.” Đường Tử Thái gật đầu một cái, đúng là lần trước cậu có nói vậy, nhưng mà kế hoạch có chút thay đổi, cậu nói: “ Về nước cũng là vì việc học. Nhà thiết kế mà em thích, hai năm nay đều hoạt động trong nước. Với lại….”
Đường Tử Thái nói tới đây, đột nhiên cười ngượng ngùng, nhưng cũng không nói tiếp.
“Sao? Với lại cái gì….?” Mãi không thấy Đường Tử Thái nói tiếp, Đường Bội có chút hiếu kỳ hỏi.
“Với lại em trai em, có năng khiếu về thiết kế, thật sự khiến người ta kinh ngạc.” Thấy Đường Tử Thái xấu hổ, Âu Dương Lạc mỉm cười nói thay: “Nhà thiết kế mà cậu ấy thích, ở buổi triển lãm các bài tự thiết kế, sau khi thấy được bản vẽ của Tử Thái thì lập tức muốn nhập cậu học trò này. Cho nên thật ra là Tử Thái đi theo thầy mình về nước.”
“À?” Đường Bội có hơi kinh ngạc.
Cô với Đường Tử Thái gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, đối với chuyện của cậu, đúng là cô không biết nhiều lắm.
Cô chỉ biết em trai mình rất có hứng thú với hội họa, hơn nữa cậu cũng rất có năng khiếu về mảng này.
Mười mấy năm qua Tử Thái bệnh triền miên.
Đường Bội đã sớm hiểu rõ nguyên nhân hậu quả của chuyện năm đó, cũng biết Đường Phong Ngôn đối xử tệ với cậu, cho nên cho dù Đường gia có điều kiện lẫn thế lực, có thể để cho Đường Tử Thái đi học vẽ tranh, nhưng họ không tốt đến mức giúp cậu.
Với lại, với tính cách của em trai mình, sẽ không đưa ra bất cứ yêu cầu nào với Đường gia.
Cho nên khi cậu nói ở lại Thụy Sĩ học tập, Đường Bội vẫn nghĩ rằng, là bắt đầu lại từ đầu, học từ cơ bản lên.
Âu Dương Lạc nói vậy, Đường Tử Thái có chút ngượng ngùng, nói: “Thật ra thì cũng không tốt như anh Âu Dương nói đâu.”
Cậu dừng một chút, nhìn Đường Bội đang cười nhạt với đôi mắt đầy tò mò, mỉm cười nói: “Lúc trước ở trong bệnh viện, em thường vẻ lại hình ảnh trên tạp chí và trong sách. Thật ra em cũng không biết có được hay không, cũng may anh hai Sở bảo em thử một lần, nên em mới liều thử một lần.”
Mặt cậu có hơi đỏ, nhưng vẫn nói tiếp: “Không ngờ là lại được thầy coi trọng. Chị, lần này em về, nhất định phải cảm ơn anh hai Sở, anh ấy đã giúp và khích lệ em rất nhiều.”
“Ừ.” Đường Bội cười gật đầu.
Gương mặt Âu Dương Lạc trở nên khó coi.
Đường Tử Thái không hề chú ý tới những thứ này, lại hỏi: “Chị, chiếc nhẫn trong tấm hình hôm trước chị đăng trên blog, là nhẫn cầu hôn anh hai Sở tặng chị hả?”
“Đúng vậy.” Đường Bội lại cười tươi hơn.
“Rất đẹp, rất hợp với chị, anh hai Sở rất có mắt thẩm mỹ.” Đường Tử Thái thở dài một cái nói.
Nụ cười vẫn dịu dàng xấu hổ như mọi khi, không ai nhìn ra chút thay đổi, Đường Bội như có điều suy nghĩ nhìn cậu, nếu như không phải gặp Liên Tu Cận lần trước, cô cũng không dám tin, đứa em trai đang ngồi trước mặt mình đã biết những chuyện xảy ra năm đó.
Hai chị em nói chuyện, cũng không chú ý đến màn biểu diễn trên tivi.
Đến khi Đường Bội nhìn lại thì Khương Dĩ Đồng đã sớm diễn xong, ngay cả Thịnh Lan cũng đang nói lời cảm ơn.
Nếu so với Khương Dĩ Đồng thì khí thế của ảnh hậu đúng là lớn hơn rất nhiều.
Ít nhất là lúc Đường Bội nhìn thấy, cô ta thanh nhã cúi người, cho dù đứng cùng ba đại ảnh đế, cũng không hề kém cỏi.
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ ngơi vang lên tiếng gõ.
Là nhân viên của đài truyền hình, mặc dù thấy trong phòng nghỉ ngơi có thêm hai người, nhưng từ đầu tới cuối đều rũ xuống, hoàn toàn không để ý tới hai người bên trong, chỉ bình tĩnh nói với Đường Bội: “Cô Đường Bội, Minh thiếu cho mời cô lên sân khấu.”
“Tôi biết rồi.” Đường Bội gật đầu.
Cô chuẩn bị đứng lên, Đường Tử Thái so với cô còn nhanh hơn.
Cậu nhanh chóng đứng lên, đứng trước mặt Đường Bội, mỉm cười nói với cô: “Chị, đợi chút đã.”
Nói xong, cậu đưa tay kéo cây trâm ngọc trên tóc Đường Bội xuống.
Đường Tử Thái lấy tay thay lược chải đầu cho cô.
Mấy hôm trước vì bộ phim mới của Sở Dực Thành nên Đường Bội đã cắt tóc ngắn, máy tóc dài đen nhánh bây giờ là tóc giả mà nhân viên đài truyền hình chuẩn bị cho cô.
Đường Tử Thái hoàn toàn không để ý.
Ngón tay thon dài luồn quà từng kẻ tóc, nắm ở tay trái.
Đường Bội chỉ nhìn thấy ngón tay của Đường Tử Thái di chuyển linh hoạt, đã thay đổi hình tượng của cô.
Suốt cả quá trình, cô đều mỉm cười nhìn cậu chăm chú, bất luận cậu làm gì cô cũng rất vừa ý.
Cho đến khi Đường Tử Thái đưa tay vỗ nhẹ vai cô, cười nói: “Xong rồi.”
Từ đầu đến cuối Âu Dương Lạc thờ ơ đứng nhìn, chỉ cảm thấy so với vừa rồi, đổi kiểu tóc xong Đường Bội lại trở nên lười biếng và quyến rũ hơn rất nhiều.
Âu Dương Lạc chậm rãi chuyển ánh mắt từ Đường Bội sang khuôn mặt của Đường Tử Thái.
Cậu thiếu niên luôn có chút thẹn thùng, xấu hổ, lúc này lại lộ nở nụ cười kiêu ngạo.
Mà nguyên nhân khiến cậu tự tin như thế là vì từ đầu tới cuối khi cậu thay đổi kiểu tóc cho Đường Bội, pass chương 89, 90: coptruyenlacho trong mắt cô đều là tin tưởng tuyệt đối và nuông chiều.
“Ừ.” Đường Bội gật đầu với Đường Tử Thái, cũng không soi gương đã đi theo nhân viên đi về phía sân khấu.
Hai chị em tin tưởng nhau như vậy, khiến cho Âu Dương Lạc lộ vẻ xúc động.
Anh ta như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng Đường Bội, nhìn Đường Tử Thái dõi theo cô, từ từ hạ mi mắt—-.
Thật ra thì anh ta biết, người được Đường Bội tin tưởng và quan tâm mới được cô dung túng và cưng chiều như thế….
Bọn họ, thật hạnh phúc.
Ví dụ như em trai cô Đường Tử Thái.
Và……bây giờ có thêm một Sở đại thiếu gia!
Thật ra người đàn ông gian xảo kia không cần người khác cưng chiều, nhưng khi được cô yêu thương thế này, chắc hẳn anh ta cũng giống như cậu thanh niên trước mặt, vô cùng hương thụ sự cưng chiều và yêu thương của Đường Bội.
Khóe môi của Âu Dương cong lên.
Mà lúc này phía trước đài truyền hình, lại là một hoàn cảnh khác.
Ba đại ảnh đế, cùng ba ngôi sao nữ xuất hiện, khiến cho khán giả nhiệt liệt hoan hô.
Mạc Thành và Nhan Ninh cười híp mắt, qua một lúc lâu, tiếng hoan hô như muốn vỡ nóc mới nhỏ xuống.
“Kết quả cuối cùng, sau một tuần sẽ được công bố. Bây giờ chúng ta sẽ mời ba vị ảnh đế nhận xét mỗi nữ diễn viên.” Mạc Thành cười híp mắt, nói: “Để công bằng, mỗi người đều phải được nhận xét, xin mời ảnh đế Hạ.”
Hạ Tử Diệu cầm micro lên cười nói: “Tôi chỉ là tham gia cho thêm náo nhiệt, cả ba người đều biểu hiện rất tốt. Tất nhiên, Đường Bội chuyển đổi tính cách nhân vật thành thạo, Thịnh Lan khí chất cao quý cũng để lại cho người ta ấn tượng rất sâu. Có lẽ là cô Khương Dĩ Đồng có hơi căng thẳng, cho nên diễn hơi cứng một tí. Nhưng mà không có kịch bản hoàn chỉnh, không có bối cảnh đầy đủ, cô ấy có thể diễn thành như vậy, cũng đã coi như là không tệ rồi.”
Dừng một chút, anh ta cười nói: “Ở phương diện này, ảnh đế Tả có quyền lên tiếng hơn tôi. Vai chính anh ấy diễn, so với tôi còn nhiều hơn.”
Khán giả lập tức cười vang.
Tả Tuấn Dân cũng không chần chừ, cười tiếp lời: “Ba người cũng rất tốt, dẫu sao cũng là diễn viên trẻ, tiền đồ không giới hạn mà!”
Hạ Tử Diệu dịu dàng quý ông, Tả Tuấn Dân cũng không kém bao nhiêu.
Hai người ôn hòa phê bình, vô cùng phù hợp với hình tượng trước nay của họ, ngay cả Khương Dĩ Đồng, vừa rồi diễn nát bét cũng được khen mấy câu.
Lúc này cô ta đứng bên cạnh Đường Bội, mặt cũng đã đỏ lên.
Chắc là biết vừa rồi mình diễn quá tệ, Khương Dĩ Đồng phụ tùng thu mắc đứng trên sân khấu, nhìn vào có hơi ngượng ngùng lại làm người ta yêu thongw.
Đường Bội như có điều suy nghĩ nhìn cô ta một cái, tạm thời vẫn chưa đoán ra người này có mưu đồ gì.
Cuối cùng đến phiên Cảnh Tu Bình.
Trước giờ anh ta là người nghiêm túc, lần này phê bình cũng là như vậy.
“Đường Bội để lại cho người ta ấn tượng rất sâu, giống như lời của ảnh đế Hạ, từ một đại phu ở thành nhỏ, đến đệ nhất thần y vang danh thiên hạ, cô ấy đều diễn rất tốt và rất tự nhiên, không làm cho người ta cảm thấy cứng ngắc hay phản cảm. Đối với một diễn viên mới mà nói thì đã vô cùng tốt. Khương Dĩ Đồng hẳn là vì căng thẳng, chưa thể hoàn toàn bộc lộ tính cách nhân vật, cho nên diễn hơi cứng. Thịnh Lan biểu diễn khá tốt, thể hiện tính cách nhân vật cũng khá tốt. Nhưng mà trong ba người, Đường Bội là người mới lại có thể biểu diễn như vậy. Thành thật mà nói, cô ấy làm vô cùng tôi kinh ngạc.”
Có lẽ đây chính là lời khen công khai duy nhất của Cảnh Tu Bình dành cho một nữ diễn viên.
Không chỉ có tiếng vỗ tay hoan hô của khán giả, ngay cả Hạ Tử Diệu và Tả Tuấn Dân đứng bên cạnh cũng không kiềm được mà liếc mắt nhìn nhau, như cục đá treo trong lòng cuối cùng cũng rớt xuống.
Các nhân viên canh giữ ở máy giám sát internet đều rất hưng phấn, bởi vì khác hẳn với hai ảnh đế khác, tin tức về Cảnh Tu Bình có thể nói là rất ít.
Quần chúng nhân dân muốn nghe tin bát quái về anh ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, thật sự là không phù hợp với thân phận ảnh đế của anh ta!
Nhưng mà bây giờ, đột nhiên xuất hiện người mới Đường Bội, sau khi hợp tác với ảnh đế Hạ, tạo ra nhiều tin đồn, bây giờ ngay cả ảnh đế Cảnh, người mà cánh nhà báo không đào được tin gì, nay cũng bị cô dụ dỗ rồi!
Cánh phóng viên cũng rất háo hức, đề tài nóng hổi như vậy, bất luận có phải tin béo với người hâm mộ hay không, thì đó cũng vẫn là tin béo bở đối với bọn họ!
Kết quả chính thức, sẽ được công bố vào tuần sau, Minh thị sẽ mở buổi họp báo để công bố.
Hôm nay, chương trình kết thúc ở đây.
Sau khi cúi người cám ơn khán giả lần nữa, bọn họ lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhớ tới em trai còn đang chờ mình ở phòng nghĩ ngơi, bước chân của Đường Bội cũng nhanh hơn.
“Đường Bội!” Nhưng sau lưng đột nhiên có tiếng gọi của Hạ Tử Diệu.
Đường Bội dừng bước, quay đầu nhìn Hạ Tử Diệu.
Hạ Tử Diệu đi tới trước mặt cô, cười đánh giá kiểu tóc mới của cô, có chút hiếu kỳ hỏi: “Đây là ai làm cho cô vậy?”
Đường Bội đưa tay vén tóc, cười tươi nói: “Em trai tôi.”
“Hả?” Hạ Tử Diệu có chút bất ngờ: “Tử Thái về nước rồi? Tình trạng sức khỏe của cậu ấy có thể ngồi mấy bay rồi sao? Chúc mừng cô!”
“Cám ơn.” Đường Bội cười đáp: “Đại khái thì tốt hơn trước kia nhiều rồi.”
“Hôm nay cô diễn rất tốt.” Hạ Tử Diệu im lặng mấy giây, mỉm cười nửa đùa nửa thật nói: “Thành thật mà nói, nằm ngoài dự đoán của tôi. Thậm chí cô còn không cho tôi cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Hạ Tử Diệu đã hợp tác với Đường Bội, nên biết mặc dù cô là người mới, nhưng cô không hề mất bình tĩnh, nhập vai cực nhanh, diên viên có thể làm cho tên Tần Hạo Diễm kén chọn kia hài lòng, đặc biệt còn là diễn viên mới, rất hiếm có.
Đường Bội khẽ mỉm cười, nói cám ơn: “Cám ơn anh.”
“Cám ơn cái gì?” Hạ Tử Diệu nhíu mày, lại nói: “Tôi cá chắc báo ngay màu, nhất định sẽ moi tin trong mấy năm qua của Cảnh Tu Bình
ra viết. Cô cũng biết, cái giới giải trí này xưa nay đã như vậy rồi, rất khoa trương, vì hấp dấn ánh mắt của công chút mà không màn gì hết, chuyện gì cũng có thể viết ra. Cô cũng đừng để trong lòng.”
Giờ Đường Bội mới hiểu ra mục đích Hạ Tử Diệu đột nhiên gọi cô.
Cô cảm động, nhìn Hạ Tử Diệu.
Thật ra thì từ đầu tới cuối, thái độ của Hạ Tử Diệu đối với cô vẫn không có gì thay đổi, cho dù là lần trước quá nhập vai, từng có chút lúng túng, nhưng từ đầu tới cuối anh ta vẫn vậy, cũng giúp đỡ cô rất nhiều.
Đường Bội mỉm cười nói: “Cám ơn anh, đã quan tâm tôi.”
Cô nháy mắt với Hạ Tử Diệu, nói: “Ảnh đế Hạ rất bận rộn, lịch trình dày đặc đến nổi sắp nứt ra, ấy vậy mà vẫn quan tâm tôi như thế…. Chỉ bấy nhiêu thôi, cũng đủ để tôi phải mời anh ăn một bữa cơm rồi.”
Hạ Tử Diệu cười thành tiếng.
Lúc này bọn họ đang đứng trên hành lang nơi mà nhiều người thường xuyên đi lại, nhưng trong giới giải trí, ai nấy cũng đều biết chừng mực. Dẫu có nhiều người đi qua họ, vậy mà cũng không có ai quá chú ý tới hai người.
Người đi qua chỉ gật đầu một cái rồi đi ngay, ánh mắt không dừng lại trên người hai người quá một giây.”
“Cho dù lịch trình đã dày tới mức sắp vỡ, nhưng giai nhân đã hẹn, bất luận thế nào ‘ta’ đây cũng sẽ cố gắng phục mệnh.” Hạ Tử Diệu cũng đùa giỡn.
Anh ta và Đường Bội nhìn nhau cười một tiếng.
Bọn họ đều là người thông minh, lúng túng trước kia, dần biến mất theo thời gian họ làm việc và gặp gỡ nhau.
“Đi nhanh đi.” Hạ Tử Diệu than nhẹ trong lòng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm: “Em trai cô đặc biệt bay về nước xem cô biểu diễn, nhất định có rất nhiều lời muốn nói với cô, chắc giờ cậu ấy đang đợi sốt ruột lắm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...