Tuy rằng Ninh Vân Hoan không xinh đẹp đến mức tuyệt thế, nhưng cô cũng được xem như là mỹ nhân hiếm thấy rồi. Cũng chỉ có ở hệ diễn viên điện ảnh và truyền hình thì người ta mới có thể chứng kiến nhiều mỹ nữ như vậy, nếu mỗi người trong bọn họ thuộc các hệ khác, chắc chắn sẽ là một hoa hậu giảng đường của hệ đó.
Bạn học cùng lớp lập tức ngươi một lời ta một câu mà cãi nhau om xòm. Ninh Vân Hoan giống như đơn độc không có tham dự vào. Ở bên ngoài, Tạ Trác Doãn lại có chút không kiên nhẫn mà gõ cửa sổ, trong mắt hắn ta lộ ra vẻ tàn nhẫn nói: "Ninh học muội, tôi khuyên cô nên thức thời mà mau lăn ra đây!" Giọng nói của hắn ta mang theo sự lạnh lẽo, trên khuôn mặt tuấn tú càng hiện lên vẻ tà khí, điều này làm cho không ít nữ đồng học bụm mặt lại rồi thét lên.
Lần này Ninh Vân Hoan vốn còn muốn giả không nghe thấy, ai ngờ người con gái mang khuôn mặt tươi cười rất ngọt ngào ngồi ở bên cạnh cô lại nhẹ nhàng đẩy cô một cái rồi nói: "A, Tạ học trưởng đang gọi bạn kìa?"
Bị cô ta đẩy một cái như vậy, đôi lông mày của Ninh Vân Hoan nhíu lại, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô ta rồi nói: "Cô đụng vào tôi rồi đấy!"
Cô đã không còn là thánh mẫu thiện lương giả bộ nén giận với khuôn mặt bánh bao đó như ở kiếp trước nữa rồi, vì vậy lúc này có bực tức gì thì cô liền trực tiếp nói ra. Cô gái mặt tròn kia ngẩn người, tiếp theo sắc mặt cũng đỏ bừng lên, lúng túng lắc đầu, muốn nói xin lỗi nhưng cũng không thể nói ra khỏi miệng, trong ánh mắt lộ ra một tia nổi giận. Hai người trong này không vui nói hai câu, còn Tạ Trác Doãn ở bên ngoài lại có chút không kiên nhẫn, trên khuôm mặt tuấn mỹ hiện đầy vẻ chán ghét. Hắn ta đã đứng ở đó nửa ngày, lúc này mới hít vào thở ra một hơi thật sâu, không cách nào tiếp tục nhịn được, trực tiếp đẩy cửa phòng học ra mà đi vào.
"Ninh Vân Hoan, có phải cô giả bộ không nghe thấy hay không? Hay vẫn là cố ý muốn dùng một chiêu này để hấp dẫn sự chú ý của tôi?" Lúc này Tạ Trác Doãn không còn một chút kiên nhẫn nào nữa, trong suy nghĩ của hắn ta, loại con gái giống như Ninh Vân Hoan hắn đã gặp nhiều rồi, cũng sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt, thật là khiến người khác mất hết hứng thú. Hắn ta lạnh nhạt đánh giá Ninh Vân Hoan, vươn tay ra liền nắm lấy cánh tay kéo cô dứng lên, mặt mũi tràn đầy vẻ xem thường nói: "Người giống như cô, chính là dùng thủ đoạn khiến tôi chướng mắt, bớt những trò đùa nghịch bịp bợm với tôi đi, tôi có việc muốn nói với cô!"
Các học sinh vừa rồi vốn ghen ghét Ninh Vân Hoan, nhưng sau khi chứng kiến cảnh này, thì trong mắt bọn họ lập tức đều lộ ra vẻ kích động, toàn bộ ánh mắt đều dừng lại trên người Ninh Vân Hoan, trong đầu bọn họ không biết có bao nhiêu ý nghĩ lung tung.
"Hoan Hoan, tại sao bạn lại đắc tội với Tạ học trưởng vậy? Bồi thường một chút cho anh ấy không phải là ổn rồi sao!" Thanh âm ôn nhu của Phó Viện ở bên cạnh vang lên, thanh âm nũng nịu đó dẫn tới cái nhìn của Tạ Trác Doãn, hắn ta theo bản năng quay đầu nhìn cô ả một cái. Nhưng sau khi hắn ta vừa nhìn thấy Phó Viện dù có chút tư sắc, bất quá cũng chỉ có như vậy, rất nhanh liền quay đầu lại.
"Buông ra!" Chân mày Ninh Vân Hoan cau lại, cơn đau từ cánh tay truyền đến làm cho cô thở ra hai ngụm khí lạnh, lực đạo Tạ Trác Doãn nắm lấy tay cô rất mạnh, lúc này cô có cảm giác cánh tay của mình như bị hắn ta nắm đến trầy da. Cô vùng vẫy hai cái, còn chưa mở miệng nói tiếp thì cửa phòng học mở ra, thanh âm Lan Lăng Yến lạnh nhạt liền vang lên: "Hãy nghe lời tôi nói! Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ lập tức buông cô ấy ra đấy."
Ở ngoài phòng học lúc này, chẳng biết từ lúc nào càng có thêm nhiều người đứng cạnh cánh cửa, đám đồng học nữ vừa mới bị Tạ Trác Doãn hấp dẫn khi nhìn thấy Lan Lăng Yến, trong ánh mắt bọn họ lập tức lộ ra sắc thái kinh diễm.
Nếu luận mỗi về trình độ "soái ca", hai người có lẽ cân sức ngang tài nhau, chẳng qua là cái vẻ anh tuấn kia của mỗi người lại không giống nhau. Lan Lăng Yến trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà Tạ Trác Doãn lại là tà khí. Thế nhưng chẳng biết tại sao, lúc này loại khí chất tà khí hồn nhiên thiên thành (tự nhiên hình thành) ấy lại giảm xuống, lại lộ ra chút tầm thường vô cùng. Coi như bình thường hai người này không cần phải làm gì, thì đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của bao nhiêu người, tuy nhiên Lan Lăng Yến có lẽ thật sự trời sinh đã có khí chất ưu nhã cao cao tại thượng như vậy, còn Tạ Trác Duẫn ngày thường nhìn cũng xem như có ngoại hình cà lơ cà phất, nhưng khi đứng ở phía đối lập, thì cái dáng vẻ của hắn ta lại giống như có chút giống với làm ra vẻ mà thôi.
Đôi mắt Tạ Trác Doãn thoáng cái co rụt lại, không biết tại sao, khi nghe giọng nói của Lan Lăng Yến, hắn ta liền nhớ lại cảnh ngày hôm qua khi Lan Lăng Yến làm một cái thủ thế chắp hai ngón tạo hình súng mà bắn bạo đầu hắn, phản ứng của thân thể nhanh hơn so với lý trí, do đó hắn ta theo bản năng nới lỏng bàn tay ra.
"Đến đây!" Lan Lăng Yến với ánh mắt lạnh như băng dấu dưới đôi mắt kính, vừa gọi vừa vẫy vẫy tay về phía Ninh Vân Hoan.
Ninh Vân Hoan không chút để ý đến việc thu dọn đồ đạc của mình mà lướt qua Tạ Trác Doãn đang còn ngây ngốc mà hướng về phía Lan lăng Yến chạy tới. Mới chạy được hai bước, cô nghĩ lại thì không cam lòng, chỗ dựa của mình đã đến, chính mình tốt xấu gì cũng bị Lan Lăng "ăn" sạch sẽ, cho nên dùng tình hình bây giờ để nhờ hắn trả thù Tạ Trác Doãn cũng được! Nghĩ như vậy, Ninh Vân Hoan lại cảm thấy đau đớn ở cánh tay, nên cô xoay người hung hăng đá một cước vào bắp chân Tạ Trác Duẫn.
"Ái...iiiiii" Tạ Trác Doãn theo bản năng kêu rên một tiếng. Trên chân Ninh Vân Hoan mang một đôi giày cao gót hình cá, vì gót giày có đế rất cao, vả lại vì nó có hình giống như miệng cá, nên tự nhiên mũi giày cũng rất nhọn. Tuy nó đi liền một bộ với quần áo, nhưng nó vẫn để lộ ra hai gót chân xinh đẹp, nhưng nếu đá vào trên thân người, vẫn như cũ khiến cho Tạ Trác Doãn đau đến mức nhíu mày lại. Bất quá cũng nhờ cử động này của Ninh Vân Hoan, lúc này hắn ta mới hồi phục thần trí.
Luôn luôn mang tiếng là con cưng của trời, Tạ Trác Doãn cảm giác được người kia cũng không có làm ra hành động gì đặc biệt, hắn chỉ cần nói mấy câu, cùng với một động tác hư giả vào ngày hôm qua mà đã khiến mình sợ tới mức mặt mũi không còn chút máu như vậy rồi. Trong lòng Tạ Trác Doãn âm trầm, hắn ta cảm giác được ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn lên người Lan Lăng Yến, đây là lần tiên hắn ta bị vũ nhục như vậy, trong lòng vừa có chút sợ hãi đồng thời cũng sinh ra một ý nghĩ độc ác.
"Hôm qua chưa kịp giới thiệu, xin giới thiệu qua một chút, tôi là Tạ Trác Doãn." Tạ Trác Doãn rất nhanh bình ổn lại tâm tình của mình, hắn ta nhịn xuống sự ác độc ở trong lòng, rất nhanh khôi phục bộ dáng phong độ nhẹ nhàng như thường ngày, cũng là muốn dẫn tới hảo cảm của một số người, mong vãn hồi một chút hình tượng luống cuống của mình vừa rồi.
Hắn cố nén đau đớn ở bắp chân, đầu tiên là đứng thẳng, cảm giác được cơn đau chỗ chân phải, lúc này hắn ta mới đi tới trước mặt Lan Lăng Yến. Khi chứng kiến Ninh Vân Hoan trực tiếp nhào vào trong lòng ngực của hắn, trên khóe miệng Tạ Trác Doãn lộ ra một tia cười lạnh, hắn ta nghĩ rằng, tốt nhất người này có một chút bổn sự, nếu không chỉ bằng việc hắn đã vũ nhục mình, chỉ đơn giản chỉnh hắn thì không được, điều đó không đủ để hắn ta phát tiết được mối hận trong lòng. Còn về phần Ninh Vân Hoan, vốn dĩ chỉ cần dùng gia thế của hắn ta cũng chướng mắt với cái công ty giải trí cỡ nhỏ như Ninh gia, quả thực so ra thì cô ta còn kém hơn những cô gái tiểu đả tiểu nháo xếp hàng tiếp hắn ta ấy chứ. Ninh Vân Hoan mặc dù có chút tư sắc, nhưng còn chưa có đẹp đến mức để cho hắn ta coi trọng vài phần.
Nhưng nếu như cô ta và người đàn ông xa lạ này có quan hệ, dựa vào cách kẻ này đã vũ nhục gã, cũng đã đủ để hắn ta sinh ra hứng thú với cô!
Lan Lăng Yến bỏ qua những lời bàn tán ở bên cạnh, ánh mắt của hắn chỉ dừng lại trên cánh tay trần của Ninh Vân Hoan, chỗ ấy giờ đây đã in hình dấu tay, nó đỏ lên như tơ máu và có chút phát xanh. Làn da của cô gái nhỏ này mềm mại non nớt, chỉ cần bấu nhẹ một cái cũng đã lưu lại dấu vết, không ai rõ ràng điểm này hơn Lan Lăng Yến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...