Đời trước Trương Hoa lừa gạt A Kiều, A Kiều tự sát, sau đó Trương Hoa bị ca ca A Kiều trở về nhà đánh gẫy chân. Đời này bởi vì quan hệ giữa A Kiều và Đại Hoa không tệ, Trương Thanh Thạch lại cảm thấy A Kiều cũng là cô nương tốt, cho nên liền từ giữa giúp một phen, để cho cha mẹ A Kiều không thích Trương Hoa, không đồng ý bọn họ lui tới, hơn nữa nhanh chóng tìm một mối hôn sự cho A Kiều. Bởi vì ban đầu lúc ở Bạch vân tự, Trương Hoa bị một tiếng ho khan của Trương Thanh Thạch mà bị hù dọa bỏ A Kiều chạy, lại nghe Trương Thanh Thạch phân tích Trương Hoa và người nhà hắn, A Kiều cũng dự định nghe lời cha mẹ đàng hoàng lập gia đình. Trương Thanh Thạch sau khi từ chỗ Đại Hoa nghe được kết quả này thật sự hài lòng, cảm thấy cứu một mạng của cô nương này, cũng coi như tích đức làm việc thiện.
Chỉ là người tính không bằng trời tính a, vị hôn phu A Kiều thế nhưng bệnh một trận không dậy nổi, chết, sau đó hôn sự A Kiều tất nhiên không thể nói tốt. Trương Thanh Thạch không nghĩ tới nàng ta lại có liên lạc với Trương Hoa, lại để cho Trương Hoa tính kế, chỉ là đời này A Kiều còn may mắn, cha nương của nàng ta nhìn nàng ta chặt chẽ, mà ca ca của nàng ta cũng đã trở về nhà, kịp thời phát hiện tình huống không đúng, đi tìm A Kiều, gặp được A Kiều trốn ra được.
Ca ca A Kiều đánh Trương Hoa một trận, đánh cả Đông gia của Trương Hoa. Trương Hoa bị đập gãy chân, Đông gia kia vận khí tốt hơn, chân không bị gãy, nhưng cũng bị đánh không bò dậy nổi. Ca ca A Kiều lại là người tàn nhẫn, trực tiếp gõ Đông gia kia một khoản tiền, còn bắt bọn họ viết xuống thư nhận tội, hơn nữa đem Trương Hoa giao cho Đông gia kia, để cho hắn ta lên án Trương Hoa trộm trong tiệm gì đó. Đông gia kia nào dám không thuận theo đâu? Việc này nếu là vỡ lở ra danh tiếng hắn ta sẽ quét sân, hắn ta cũng tức Trương Hoa, nghĩ hắn thế nhưng không có tự nói với mình A Kiều lại có một ca ca lợi hại như vậy, làm hại chính mình bị đánh còn tổn thất bạc, Đông gia rất là tức giận, không thể làm gì ca ca A Kiều, liền đem cơn tức trút hết lên người Trương Hoa.
Đây là chân tướng sự tình.
Đương nhiên Trương Bà Tử và Tôn Xảo Cô cũng sẽ không nói rõ những việc này cho Trương Thanh Thạch, bọn họ chỉ nói A Kiều không tốt, nói nàng ta chọc Đông gia Trương Hoa, kết quả làm hại Trương Hoa bị liên lụy.
Trương Thanh Thạch biết rõ chuyện tình đời trước a, cho nên mặc kệ Trương Bà Tử và Tôn Xảo Cô làm sao giải vây thay Trương Hoa, hắn cũng biết sự tình nhất định là Trương Hoa gây nên, hắn ta khẳng định tuyệt không vô tội!
"Không thể nào! A Kiều tỷ tỷ không phải là người như vậy!"
Nhị Hoa khẳng định nói, mấy năm này tỷ muội các nàng và A Kiều cũng có lui tới, tính cách A Kiều các nàng đều rất rõ ràng, mặc dù nói A Kiều không phải là một cô nương thông minh, nhưng nàng ta tuyệt đối là một cô nương tốt, nàng ta sẽ không làm chuyện quyến rũ đông gia Trương Hoa.
Tôn Xảo Cô nói: "Làm sao không thể nào? Nàng ta một nha đầu khắc phu, hiện tại muốn gả nhưng không ai thèm lấy, nghĩ nam nhân muốn điên rồi, quyến rũ nam nhân không phải là rất bình thường sao? Nhị Hoa, ngươi còn nhỏ, không hiểu những thứ này!"
Trương Thanh Thạch mất hứng nói: "Đại tẩu! Lời này là ngươi nên cùng Nhị Hoa nói sao?!"
Tôn Xảo Cô lập tức đàng hoàng, nói: "Nhị thúc, ta đây không phải là sốt ruột sao? Ngươi đừng nóng giận!"
Nhị Hoa hừ nói: "Đông gia kia của Đại đường ca lớn lên xấu như vậy, già như vậy, ai muốn quyến rũ hắn?! Các ngươi nói dối cũng phải hảo hảo động não! Cha, không cần lo cho chuyện này!"
"Ngươi nha đầu nhẫn tâm! Đây chính là đường ca ngươi!" Trương Bà Tử mắng Nhị Hoa, "Tương lai sau khi các ngươi xuất giá còn phải dựa vào hắn cho các ngươi chỗ dựa. Ngươi đối với hắn như vậy cẩn thận hắn về sau mặc kệ các ngươi!"
Nhị Hoa bĩu môi: "Mặc kệ thì mặc kệ, hắn trước đem mình quản thật tốt rồi nói! Ta thực không lạ gì hắn để ý tới ta."
Trương Bà Tử và Tôn Xảo Cô đều bị Nhị Hoa chọc cho tức giận, Trương Thanh Thạch cũng không ngăn cản, hắn cũng không muốn quản chuyện này.
Trương Bà Tử khóc cầu xin Trương Thanh Thạch cứu Trương Hoa, bà ta ngồi xuống đất, nói nếu như Trương Thanh Thạch mặc kệ chuyện này bà ta sẽ chết ở nhà hắn.
Trương Thanh Thạch hai đời liên tục lãnh hội năng lực Trương Bà Tử, hắn thật không sợ, để cho người tiến đến nâng Trương Bà Tử dậy, để cho bà ta ngồi ở trên ghế, sau đó lại để cho người đi hỏi thăm chuyện này đến cùng là thế nào. Hắn nói với Trương Bà Tử nếu như chuyện này là lỗi Trương Hoa, hắn chắc chắn sẽ không quản.
Trương Bà Tử liền nương nhờ ở nhà Trương Thanh Thạch, Trương Hoa là đại tôn tử của bà, bà ta vô cùng coi trọng, bất kể là bỏ ra bao nhiêu, đều nhất định phải đem Trương Hoa cứu về, mà bây giờ chỉ Trương Thanh Thạch có bản lãnh này, bà ta đương nhiên muốn dây dưa đến cùng với Trương Thanh Thạch. Bà ta cũng không tin, nếu như bà ta thật sự ở trong nhà hắn tìm cái chết hắn sẽ không chút động lòng, cùng lắm thì sẽ đem lão nhân chết đi cùng tiểu nữ nhi gần đây liên tục ở trong mộng luôn dằn vặt bà ta đem ra ép hắn.
Trương Thanh Thạch để cho Đại Căn đi trấn trên điều tra chuyện này, Đại Căn rất mau trở về đây, đồng hành cùng trở về còn có ca ca A Kiều.
Ca ca A Kiều tên là Chu Tráng, vóc người cao lớn, hắn hết sức khách khí với Trương Thanh Thạch, trước nói lời cảm tạ Trương Thanh Thạch. Thì ra A Kiều mặc dù lại bị Trương Hoa hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, nhưng nàng ta đến cùng bởi vì lời nói của Trương Thanh Thạch và Đại Hoa Nhị Hoa mà có chút phòng bị với Trương Hoa, cho nên nàng ta kịp thời phát hiện mình bị Trương Hoa lừa gạt, vội vã chạy trốn, gặp được ca ca của nàng ta tìm đến ở phía trước.
A Kiều nói nếu như không phải là bởi vì mấy người Trương Thanh Thạch đã từng nhắc nhở qua nàng ta, nàng ta chắc chắn sẽ không kịp thời trốn ra được, kinh hãi qua đi, nàng ta cảm thấy người cần được cảm ơn nhất là họ.
Chu Tráng vì thế hết sức cảm tạ người một nhà Trương Thanh Thạch, lần này gặp Đại Căn đi điều tra chuyện này, hắn liền theo đến.
"Trương Hoa kia thật sự là đáng hận, ta không thể tha hắn! Hơn nữa chuyện này quan hệ đến muội tử ta, chuyện này ta vốn là đã đè ép xuống, ngoại nhân đều chỉ cho là Trương Hoa là trộm gì đó của Đông gia mới bị bắt lại, nhưng bây giờ truyền tới, ta càng không thể bỏ qua hắn!"
Chu Tráng thỉnh Trương Thanh Thạch không cần lo cho chuyện này, hắn biết rõ Trương Thanh Thạch và người bên lão phòng quan hệ cũng không tốt, hơn nữa lúc người nhà Trương Hoa cầu xin tới cửa cũng không có lập tức đáp ứng cứu Trương Hoa, mà là đi điều tra, giải thích rõ Trương Thanh Thạch cũng không phải là một người chẳng phân biệt được đúng sai.
Trương Thanh Thạch tự nhiên sẽ không quản, Trương Hoa này thật sự là tự làm tự chịu, vốn là hắn cũng đã đem hắn ta và A Kiều tách ra, chẳng những cứu A Kiều, coi như là giúp đỡ Trương Hoa tránh được một kiếp, kết quả chính hắn ta gấp gáp hại A Kiều, bị đập gãy chân còn bị oan uổng trộm đồ bồi bạc thực là đáng đời!
Chu Tráng rất cao hứng với trả lời thuyết phục của Trương Thanh Thạch, lại một lần nữa đối Trương Thanh Thạch bày tỏ cảm tạ, hắn nói chuyện này truyền ra đối A Kiều danh tiếng là hoạ vô đơn chí, hắn tính toán đợi chuyện này điều tra rõ liền mang theo cha mẹ và muội muội cùng nhau rời đi. Mấy năm này hắn ở bên ngoài lang bạt cũng kiếm lời một chút tiền, hơn nữa ở bên ngoài có một phần sự nghiệp, vừa vặn mang theo cha mẹ muội muội đi chỗ đó an gia.
Trương Thanh Thạch đem tin tức này nói cho mấy người Đại Hoa, Đại Hoa rất là thương cảm, nói muốn đi gặp A Kiều, hảo hảo mà an ủi nàng ta, cùng nàng ta cáo biệt.
Trương Bà Tử sau khi nghe Trương Thanh Thạch nói hắn sẽ không quản chuyện này lại bắt đầu nháo, nói Trương Thanh Thạch tình nguyện tin tưởng ngoại nhân cũng không muốn tin tưởng người trong nhà, nói hắn không có lương tâm.
"Thanh Thạch a! Nương biết rõ nương những năm này là bạc đãi ngươi, có điều nương cũng là có nỗi khổ tâm a! Cha ngươi chết thật thảm a! Muội muội ngươi cũng không biết là chết hay sống! Ta vừa nghĩ tới bọn họ thì lòng ta đau tựa như đao cắt! Ta vì khó chịu nên nhìn ngươi không vừa mắt, cho nên mới đối ngươi như vậy, ngươi nói ta có lỗi gì? Mấy năm này ở riêng, ta cũng không có hướng ngươi muốn cái gì đi? Hiện tại nếu đại chất tử ngươi không gặp chuyện không may, ta cũng sẽ không nháo như vậy a! Ngươi không nể mặt ta, ngươi xem ở mặt mũi người cha chết đi của ngươi, xem ở trên mặt mũi muội muội không biết chết sống của ngươi mà cứu Đại Hoa (Trương Hoa) a! Hắn là trưởng tôn Trương gia chúng ta! Hắn sau này còn viếng mồ mả hoá vàng mã cho cha ngươi, cũng có thể viếng mồ mả hoá vàng mã muội muội đáng thương kia của ngươi a!"
Trương Bà Tử vừa khóc vừa nói, lặng lẽ nhìn sắc mặt Trương Thanh Thạch, muốn nhìn đến hắn có một chút mềm lòng, nên biết trước kia nói những lời này vẫn còn có chút dùng, về sau tác dụng nhỏ đi một chút, nhưng cũng không hoàn toàn không dùng được. Bà ta nghĩ tới nếu là hắn còn không giúp đỡ, bà ta sẽ đi khóc trước mộ phần lão nhân.
Trương Thanh Thạch nghĩ mẹ hắn lại nhắc tới cha hắn và muội muội của hắn, bà ta lúc nào cũng mang bọn họ làm thành vũ khí công kích hắn.
Tôn Xảo Cô cũng ở một bên nháo, lần này con trai Đông gia chính là muốn Trương Hoa bồi hai trăm lượng bạc a, hai trăm lượng a! Nhà bọn họ nào có hai trăm lượng bạc? Đem phòng ở và đất đều bán cũng không có nhiều như vậy! Vì không muốn gánh món nợ khổng lồ, chỉ có thể trông cậy vào Trương Thanh Thạch. Nghĩ như vậy, thị ta khóc công công khóc em gái của chồng, ra sức mà khóc.
"Được rồi! Đừng khóc nữa!"
Một giọng nói thanh thúy của nữ tử lớn tiếng trách móc vang lên.
Trương Bà Tử và Tôn Xảo Cô tất cả đều ngừng tiếng khóc rống, hai người xoay mặt vừa nhìn, là một nữ tử hết sức xinh đẹp, nữ tử này đang lườm bọn họ, vẻ mặt giận dữ. Hai người vừa nhìn mặt nữ tử này đều hết sức kinh ngạc, vì nữ tử này lớn lên cùng Mai Hương có vài phần tương tự.
Trương Bà Tử nhìn nữ tử đeo vàng đội bạc một thân tơ lụa phú quý, nghĩ chẳng lẽ đây là thiếu phu nhân nhà giàu mà Mai Hương đã nói qua kia? Cũng bởi vì mấy câu nói của Mai Hương, bà ta liền nghĩ đến tiểu nữ nhi Trương Thanh Thúy, sau đó lại luôn gặp ác mộng. Hiện tại vừa nhìn nữ tử này lớn lên thật đúng là giống Mai Hương, hơn nữa nếu như con gái của bà ta trưởng thành, cũng là lớn tuổi như thế đi? Trong lòng bà ta đột nhiên có chút hối hận năm đó bán khuê nữ, nếu như năm đó không có bán khuê nữ, trượng phu của bà ta cũng sẽ không chết đi? Tiểu nữ nhi cũng lớn như vậy, cũng xinh đẹp như vậy, cũng có thể gả được tốt như vậy đi? Đều nói khuê nữ là tiểu áo bông tri kỷ của nương, nếu như Thanh Thúy vẫn còn, nàng ta trôi qua hảo, chính mình làm sao lại vì bạc sốt ruột nóng giận? Còn bị con ruột không để vào mắt như vậy?
Người tới chính là Bích Ngọc, nàng hôm nay lại cùng Hoa Thế Vinh đi làm khách, vốn là thật cao hứng, kết quả là nghe được tiếng ồn ào bên này. Dù cho không hỏi người khác, nàng nghe những lời này cũng đoán ra là ai đang nói chuyện, thật là làm cho nàng ta tức giận đến lá gan đau!
Bích Ngọc nhìn Trương Bà Tử, cố gắng đem gương mặt của bà ta cùng gương mặt có chút mơ hồ trong trí nhớ hòa cùng một chỗ, nàng ta phát hiện mình trong lòng thế nhưng một chút cũng không khó chịu, chỉ có thống hận. Bây giờ nhìn bà ta ngơ ngác nhìn dáng vẻ của nàng, nàng hung hăng trừng mắt nhìn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...