Người thanh niên kia vóc người cao to, tướng mạo anh tuấn, một đôi mắt giống như chấm nhỏ, khóe miệng luôn ngậm cười, vừa nhìn chính là người đa trí ôn hòa, khiến cho người cảm giác như tắm gió xuân, nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân Trương Thanh Thạch vừa nhìn thấy người thanh niên này liền bị kích động, hắn cũng không phải chưa từng gặp qua thanh niên anh tuấn ôn hòa, nói sao thì cũng đều là nam nhân, hắn sẽ không vì bề ngoài của một người mà kích động thành như vậy? Hắn sở dĩ kích động như thế nguyên nhân thực sự là thân phận của người này, hắn ta là ân nhân đời trước của Trương Thanh Thạch, là gia chủ đời trước của hắn!
Đời trước Trương Thanh Thạch tự bán thân, đi làm hạ nhân cho người, niên kỷ đã lớn lại có gia đình, nên bán đi có chút khó khăn, cho nên nha nhân dẫn hắn ra ngoài rất xa mới tìm được một gia chủ cho hắn, chính là thanh niên anh tuấn trước mắt này.
Người thanh niên này họ Tạ tên Trạch, vốn dĩ là nhà giàu một phương, bản thân hắn về sau đậu Tiến sĩ, đáng tiếc ông trời không muốn hắn trôi qua ngày tốt lành, trong một lần đi ra ngoài hắn đụng phải sơn tặc, mặc dù được cứu trở về nhưng vẫn là không trị khỏi mà bỏ mình, trước khi chết hắn nhờ Trương Thanh Thạch cùng một đôi vợ chồng trung bộc khác chiếu cố kiều thê ấu tử. Trương Thanh Thạch mặc dù đã được trả lại khế ước bán thân, nhưng khi đó thê tử chúng nữ nhi của hắn đều đã chết rồi, lẻ loi một mình, lại cảm động và nhớ nhung ân tình của Tạ Trạch, thương tiếc tiểu thiếu gia trước mất phụ thân sau mất mẫu thân, bên cạnh còn có thân nhân muốn đoạt gia sản của đứa nhỏ này, cho nên toàn tâm toàn ý che chở tiểu thiếu gia, cuối cùng ở lúc mấu chốt cứu tiểu thiếu gia, chính mình lại bồi thượng tính mạng, nhưng có lẽ là hảo tâm nên được hảo báo, hắn thế nhưng trùng sinh. Thật không nghĩ đến hắn trùng sinh có thể nhanh như vậy đã gặp được Tạ Trạch, so với đời trước sớm đã nhiều năm!
Mặc dù Trương Thanh Thạch rất nhanh che giấu kích động, nhưng Tạ Trạch vẫn phát hiện Trương Thanh Thạch dị thường, hắn ta nhìn Trương Thanh Thạch, nghĩ người này mới vừa rồi giống như là rất kích động? Chẳng lẽ là nhận biết mình? Nhưng mình là lần đầu tiên đến nơi này. Có lẽ trong này có cái gì hiểu lầm chăng? Tạ Trạch nghĩ như vậy nên cũng không để ý.
Hoa Thế Vinh lại giới thiệu mọi người làm quen, sau đó lại nhắc tới Trương Thanh Thạch làm sốt thịt và thủy tinh cao ăn ngon thế nào, thúc giục Lý chính dẫn đường đi nhà hắn ta, bọn họ muốn mau chóng ăn cơm.
Lý chính cầu còn không được, hôm nay nhìn thấy những thiếu gia có tiền có thế này, mặc dù đối với Lý chính nho nhỏ như hắn ta không nhất định có trợ giúp gì, nhưng cũng vẫn có mặt mũi, hơn nữa trong chuyện này còn có cháu Cổ Đại Thành, Cổ Đại Thành kia cũng là một nhân vật, có lúc bọn họ cũng có thể gặp mặt, nói không chừng đây cũng là đề tài câu chuyện của bọn họ về sau lúc gặp mặt.
Trương Thanh Thạch nói hắn sẽ làm sốt thịt và thủy tinh cao, trong nhà đã có sẵn, làm lúc sáng, trực tiếp bưng đến nhà Lý chính hâm lại là được.
Vốn là Trương Thanh Thạch muốn làm tiếp chút ít cái khác, nhưng vừa rồi Viên Ngọc nương nhắc nhở, hắn cũng từng nghĩ đến, hình như là nên phòng bị chút ít, mặc dù nói Lý chính và Lý chính nương tử đối tốt với hắn, nhưng việc này quan hệ đến đại kế phát tài của nhà mình, còn có chính là dù không đề phòng người nhà Lý chính cũng phải đề phòng người tới giúp một tay, Lý chính nương tử nhất định sẽ thỉnh phụ nhân khác đi giúp nấu cơm, đến lúc đó người càng nhiều, chuyện liền loạn. Cho nên vẫn là trước hết cầm hai thứ đồ này đi ra.
"Vậy còn chờ gì? Ngươi nhanh về nhà đi bưng!"
Hoa Thế Vinh vội vàng thúc giục Trương Thanh Thạch, hắn ta vừa rồi mặc dù ăn một chén sốt thịt cùng mấy khối thủy tinh cao, nhưng còn chưa no bụng, lửng bụng không no, được ăn đồ mình thích, thì càng muốn ăn thêm.
"Vậy ta đi, kính xin Lý chính thúc và Lý chính thẩm tử giúp đỡ sửa soạn cơm canh cho vài vị công tử và mấy người đi theo." Trương Thanh Thạch nói với Lý chính.
"Này không cần ngươi nói, giao cho ta đi! Ngươi đi nhanh về nhanh!"
Lý chính vẫy tay nói, hắn ta vừa rồi cũng đã gọi người đi về nhà nói cho nương tử hắn biết, phỏng đoán hiện tại nương tử hắn đã thu thập nấu cơm nấu ăn gì đó.
Một đám người ào ào đi hết, cũng uyển chuyển mời mọc vợ chồng Phượng lang trung.
Viên Ngọc nương cười nói: "Không nghĩ tới Thanh Thạch huynh đệ còn có bản lĩnh này, xem ra sau này thật không cần sốt ruột thay sinh kế nhà bọn họ."
Phượng lang trung cười nói: "Thanh Thạch người này cũng không vụng về, ngược lại cực kỳ thông minh, trước kia chỉ là bị hiếu đạo liên lụy, hiện tại hắn đã thông suốt, về sau đã có thể trời cao biển rộng! Cho nên hắn dù không có tay nghề làm sốt thịt và điểm tâm thì vẫn biết lập nghiệp hưng gia, ta nhìn người rất chuẩn."
"Ừ, chàng xem người chuẩn, cho nên mới tìm được người vợ tốt như ta."
Viên Ngọc nương cười hơ hớ khen chính mình, trêu ghẹo tướng công.
Phượng lang trung nói theo Viên Ngọc nương: "Đúng vậy, nàng là người vợ tốt, đáng tiếc chính là đi theo ta phải chịu khổ, ta xin lỗi nàng và con trai. Ta vốn là muốn cho nàng ăn sung mặc sướng, hô nô gọi tỳ như những người kia, nhưng lại để cho nàng thành một thôn phụ hương dã."
"Cuộc sống như vậy rất tốt, bình an là phúc a, chỉ cần người một nhà chúng ta bình an ta liền thỏa mãn." Viên Ngọc nương kéo tay trượng phu, mới vừa an ủi vài câu, nàng nói sang chuyện khác, "Được rồi, đừng nói những thứ mất hứng này nữa, ngay cả Thanh Thạch huynh đệ cũng có thể làm ra sốt thịt làm cho những thiếu gia kén ăn kia đều khen không dứt miệng, ta cũng không thể nhàn rỗi a! Mặc dù nói tài nấu nướng của ta bình thường, nhưng thịt thì chúng ta vẫn có thể ăn! Ta phải đi ngay mua cân thịt, buổi trưa chúng ta cũng ăn thịt!"
Phượng lang trung nhìn thê tử nói xong những thứ này đi vào nhà lấy tiền, khóe miệng cười khẽ nhếch, có thê như thế, còn cầu gì hơn a!
Trương Thanh Thạch làm sốt thịt và thủy tinh cao được mọi người nhất trí tán thưởng, nghe Trương Thanh Thạch nói về sau dự định làm những thứ này đi bán, đều nói hắn về sau khẳng định tiền tài cuồn cuộn. Hoa Thế Vinh vốn còn muốn đòi phương pháp làm sốt thịt của Trương Thanh Thạch, nhưng là vừa nghe hắn muốn làm bán lấy tiền, lập tức liền ngậm miệng, nhà hắn ta (HTV) cũng là người làm ăn, biết rõ chuyện như vậy là chuyện cướp tài lộ của người, hắn ta cũng không thể làm. Đừng nói là hắn ta, chính là Lý chính nương tử còn có người bên cạnh nghe lời này cũng đều thất vọng ngậm miệng lại.
Trương Thanh Thạch trong lòng nghĩ may mà trước đem lời nói ra miệng, bằng không đợi người ta há mồm trước mà mình cự tuyệt thì mặc dù cũng không có gì, nhưng đến cùng cũng không tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...