Tư Lăng ở tại khách
điếm ba ngày, nhưng ba ngày này hắn cũng không phải luôn nhốt mình ở
trong phòng, mà là đi dạo khắp nơi, hoặc là ngồi tại đại sảnh khách điểm để thu thập tin tức.
Ba ngày này, Tư Lăng cũng có cái mục tiêu cho tương lai của mình.
Hắn muốn tiến vào Đại tông môn để tìm tư liệu của Quỷ Tu, thử xem có thể
giải quyết vấn đề tu luyện hồn lực bị ngưng trệ hiện tại hay không. Bất
quá, với tu vi bây giờ của hắn thì chẳng có cách gì lẻn vào Tàng Thư Các của Tông môn được, như vậy, biện pháp tốt nhất chính là gia nhập vào
Tông môn nào đó, có tư cách danh chính ngôn thuận mà đi vào.
Như vậy chuyện kế tiếp phải suy nghĩ là, tiến vào môn phái nào mới tốt.
Trong tâm tư, Tư Lăng đương nhiên là thấy Thiên Tông phái tốt. Thiên Tông
phái là môn phái đứng đầu Tây Cảnh, tư liệu công pháp trong Tàng Thư Các hiển nhiên là đầy đủ nhất. Đương nhiên, từng môn phái tồn tại đều có
truyền thừa của họ, cũng không thể nói không tốt, nhưng Tư Lăng không
cho rằng với tư chất bây giờ của mình có thể làm cho những môn phái kia
coi trọng, rồi thu vào làm nội môn đệ tử, sau đó còn mở ra Tàng Thư Các
cho hắn. Tiếp đó là, Tư Hàn hiện tại đang ở Thiên Tông phái, coi như là
chỗ dựa cuối cùng; Tư Lăng da mặt rất dầy đã đem Tư Hàn - vị huynh
trưởng ''tặng kèm''[1] này làm dựa núi cuối cùng.
[1] Từ gốc là
Tiện nghi (便宜): có nghĩa có lợi ích, được lợi cho sự vật/người nào
đó. @[email protected] không biết nên đổi thành từ gì cho đúng nghĩa.
Nhưng mà, với tu vi luyện khí kỳ tầng hai hiện tại của hắn, muốn tiến Thiên
Tông phái không khác gì mơ ngủ. Hơn nữa, cũng đã qua ngày thu đệ tử ba
năm một lần của Thiên Tông phái, muốn tiến Thiên Tông phái, phải đợi ba
năm nữa.
Lập tức Tư Lăng cảm thấy, vẫn là tăng tu vi lên rồi nói sau.
Ba ngày chỉ thoắt cái liền qua, Tư Lăng bèn trả hết tiền thuê nhà rồi rời
khỏi khách điếm, sau đó rời thành Chiêu An, tiến về thành thị tu tiên
lớn nhất Tây Cảnh -- thành Minh Hà.
Thành Minh Hà cách dãy núi Thập Vạn của Tây Cảnh vô cùng gần, lại là láng giềng của Thiên Tông phái, là tiên thành mà hầu hết tu sĩ Tây Cảnh hướng tới. Mà sở dĩ Tư
Lăng quyết định mục tiêu kế tiếp là đi thành Minh Hà, thuần túy chỉ là
vào trong đó tìm cơ hội, để xem có biện pháp nào trà trộn vào Thiên Tông phái hay không.
Dọc theo đường đi coi như bình yên, thỉnh
thoảng có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu có luồng ánh sáng xẹt qua, đây là
tu sĩ ngự kiếm mà đi. Sau khi tu vi đạt tới luyện khí kỳ tầng năm, thì
có thể ngự kiếm phi hành, bất quá thời gian phi hành không dài, bình
thường chỉ trên dưới 2, 3 canh giờ, bởi vì linh lực trong cơ thể không
thể chống đỡ được quá lâu. Bất quá điều này cũng tốt hơn nhiều so với
hai cái đùi của Tư Lăng.
Sau khi Tư Lăng gấp rút cả một ngày đường, thì đến được một cái trấn nhỏ rồi tìm nơi ngủ trọ. Đêm đó, hắn
cắn răng không tu luyện, cầm công cụ chế phù chế tạo ra 7 tấm Thần hành
phù (bùa để di chuyển nhanh) nhị phẩm, hai tấm vẽ bằng linh lực, năm tấm dùng hồn lực để vẽ. Điều khiến cho Tư Lăng buồn bực là, chế xong hai
tấm linh phù nhị phẩm đã rút đi tất cả linh lực trên người hắn; mà dùng
hồn lực để chế luyện 5 tấm Thần hành phù, lại dùng không đến một nửa hồn lực. Chẳng qua là, khi dùng linh lực để chế phù thì xác xuất thành công là trăm phần trăm, còn dùng hồn lực để chế phù thì xác xuất thành công
lại hết sức thê lương, không đành lòng nhìn thấy. Bất quá hiệu quả lại
rất rõ rệt. Tấm phù chế bằng hồn lực có thể sánh ngang với linh phù tam
phẩm đỉnh giai, hiệu quả không cần bàn cãi.
Tư Lăng lại một
lần nữa nhận rõ tầm quan trọng của việc tu tập hồn lực kiếp trước của
mình. Hắn ngay lập tức quyết định tất yếu phải giải quyết vấn đề hồn lực bị ngưng trệ, mãi không tiến lên này.
Ngày hôm sau, sau khi vận dụng Thần hành phù, tốc độ đi đường của Tư Lăng quả nhiên nhanh hơn rất nhiều. Song bởi vì không có phương tiện giao thông, lại không thể
ngự kiếm phi hành, càng không nỡ dùng linh thạch để đi ngồi Truyền tống
trận, cho nên chuyến đi này của Tư Lăng, dù cho có Thần hành phù hỗ trợ, cũng mất một tháng trời mới tới được thành Minh Hà.
Thành
Minh Hà không hổ là thành Tu Tiên lớn nhất ở Tây Cảnh, so với chiêu An
Thành thì không chỉ lớn mười lần thôi đâu. Đứng ở cửa thành, hắn ngắm
nhìn cổng thành cao vài chục trượng được xây bằng ngọc thạch nhẵn bóng
tản ra một khí thế uy nghi; thậm chí ngay cả tường thành cũng được vẽ
trận pháp cao cấp, tạo ra quầng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, thoạt
nhìn càng thêm khí thế bất phàm.
Muốn tiến vào thành Minh Hà phải giao hai khối linh thạch hạ phẩm làm lệ phí vào thành. Điều này
làm cho kẻ vừa mới tới, không có thu nhập như Tư Lăng lại đau lòng đến
co giật, âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải cố gắng kiếm thêm linh
thạch.
Tư Lăng mới vừa tiến vào thành Minh Hà, một người nam nhân trung niên lập tức ân cần chạy tới, hỏi hắn có muốn mua một tấm
bản đồ thành Minh Hà hay không. Tư Lăng hỏi giá cả, biết là một tấm bản
đồ giá một khối linh thạch hạ phẩm, liền lấy một tấm, sau đó mở bản đồ
ra bắt đầu xem xét bố trí trong thành Minh Hà. Trên bản đồ này, mỗi một
ngã tư đường đều được đánh dấu rõ ràng, xung quanh còn có đông đúc các
cửa hàng cửa hiệu, chỉ cần ngón tay chỉ hướng là được. Cái này hoàn toàn có thể sánh bằng các công cụ công nghệ cao mà hắn biết.
Đợi khi đùa nghịch với bản đồ được kha khá, Tư Lăng cũng hiểu được đại khái các loại thế lực cùng phân bố cửa hàng trong thành Minh Hà. Cân nhắc
một lát, Tư Lăng thu hồi bản đồ vào trong túi trữ vật, sau đó tìm khách
điếm ngủ trọ.
Khách điếm mà Tư Lăng lựa chọn là loại khách
điếm bình thường nhất, có điều giá cả lại không phổ thông chút nào. Một
buổi tối lại mất tới 50 khối linh thạch hạ phẩm, bằng ba ngày trọ khách
điếm ở Chiêu An Thành.
Tư Lăng lại một lần nữa cảm thán sinh hoạt tại thành phố lớn thật không dễ dàng, xem ra việc kiếm thêm linh
thạch là vô cùng cấp bách.
Tư Lăng là người khá thức thời,
làm việc luôn thích lo trước tính sau, tuy rằng trên người không thiếu
linh thạch, nhưng cái kiểu chỉ có chi mà không có thu như vậy làm trong
bụng hắn luôn luôn thấp thỏm.
Ngày hôm sau, Tư Lăng đi dạo
một ngày quanh thành Minh Hà. Trong lòng lặng lẽ điều tra, phát hiện
ngành kiếm tiền tốt nhất là linh đan, tiếp theo là pháp bảo, cuối cùng
là linh phù và trận pháp. Linh đan thì không cần suy nghĩ, pháp bảo thì
chính hắn còn không đủ, trận pháp thì không biết gì cả, chỉ còn lại linh phù. Nhưng mà bây giờ hắn chỉ có thể chế luyện linh phù nhất phẩm và
nhị phẩm, linh phù tam phẩm tuy rằng có thể chế tác, nhưng xác xuất
thành công không cao, cho nên bây giờ hắn chỉ có thể bán ra linh phù
nhất phẩm và nhị phẩm. Sau khi nghe giá cả, phát hiện trong cửa hàng có
thu mua linh phù nhị phẩm, một tấm giá mười khối linh thạch hạ phẩm. Giá tiền này quả thực là hơi thấp.
Tư Lăng điều tra vài ngày, rốt cuộc quyết định về sau phải cố gắng luyện tập chế phù để kiếm linh thạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...