Những ngày kế tiếp, lúc Trọng Thiên âm thầm suy suy tính tính kế hoạch thế nào trả thù thì hai người Tư Hàn và Tư Lăng đi Quần Tiên đài và Luyện Tâm đài trong thành Hằng Châu rèn luyện. Hoặc là thường thường tới kiến thức một chút Đại hội giao lưu luyện đan, luyện khí.
Trọng Thiên chịu thiệt lớn như vậy, Tư Lăng cảm thấy mình làm đồng bạn, không thể không giúp nó trút giận một chút. Bất quá Trọng Thiên cự tuyệt, bảo nàng nên làm gì thì làm đi. Bốn con yêu tụ chung một chỗ thương lượng, tuyên bố không muốn để Tư Hàn cùng Tư Lăng đụng tay vào. Thấy vậy, Tư Lăng nghĩ nghĩ, cũng không kiên trì nữa. Mắt thấy sắp đến Thi đấu giao lưu chư đảo, thời điểm này là tối kỵ gặp chuyện không may, tránh đến lúc đó gặp phải chuyện không thể vãn hồi, làm phiền tới Tư Hàn sắp tham gia thi đấu sẽ không tốt.
Biết mấy con yêu vì bọn họ suy nghĩ, Tư Lăng cảm động một phen. Bất quá rất nhanh liền biết nàng đã uổng công cảm động, bởi vì đại gia Trọng Thiên hết sức kiêu ngạo nói, thù của mình thì chính mình báo, như vậy mới sướng. Dựa vào người bên ngoài hỗ trợ thì quá mất mặt, bảo nàng kiếm chỗ nào đó mát mẻ mà ngốc đi.
Tuy là nói như thế, dù Tư Lăng bận rộn rất nhiều, nhưng vẫn bớt chút thời gian để ý tới chúng nó. Không thể lại như lần trước vậy, làm bọn nó thiếu chút nữa bị Yêu Tu móc yêu đan. Không ngờ mấy con yêu tựa hồ đặc biệt an phận, đều ở tại động phủ của Tư Hàn trong Linh Sơn, cũng không chạy loạn chỗ nào, làm Tư Lăng có chút không hiểu làm sao, thiếu chút nữa hoài nghi chúng nó đổi tính.
Thấy chúng nó đều an phận -- yên tĩnh trước cơn bão, Tư Lăng liền thu hồi tâm tư, đi Luyện Tâm đài rèn luyện bản thân.
Quần Tiên đài cùng Luyện Tâm đài là bảo vật của Hằng Châu thành, là vùng để lịch lãm, rất nhiều tu sĩ mộ danh mà đến. Hơn nữa cũng bởi vì đúng dịp Đại hội giao lưu chư đảo vạn năm một lần, Đông Phương gia tộc mới có thể mở ra lịch lãm kính (??) của Quần Tiên đài và Luyện Tâm đài. Nếu là theo dĩ vãng, chỗ đó chỉ mở ra cho đệ tử gia tộc Đông Phương, những tu sĩ khác có tiên linh thạch cũng không cách nào tiến vào, cho nên hiện tại khó được có thời cơ, đám người đều không muốn bỏ qua cơ hội này.
Như thế, ba tháng rất nhanh liền đi qua, thi đấu giao lưu chư đảo rốt cuộc bắt đầu.
Thi đấu giao lưu chư đảo đối với đông đảo gia tộc mà nói là chuyện đại sự, cũng qua các trận chiến đấu ở đây mà phân chia thế lực các gia tộc, từ đó phân ra thứ hạng gia tộc, đối với tranh địa bàn, cướp quyền lợi, xoát danh vọng giữa các gia tộc đều có lợi.
Đối với loại tu sĩ cấp thấp như Tư Lăng mà nói, xuất chiến trong thi đấu giao lưu chư đảo đều là các đệ tử tinh anh của gia tộc, không có phần của bọn họ. Bất quá đấu pháp phấn khích, các loại thần thông thi triển, tuyệt đối có thể làm cho bọn họ mở mang tầm mắt, tăng kiến thức, thậm chí có thể từ đó có được dẫn dắt, có cảm ngộ, sáng tạo ra thần thông của mình. Vì thế mọi người cũng không muốn bỏ qua.
Trên Hằng Châu đảo, rất nhiều địa phương đều được mở thành sân thi đấu, đầu tiên là để các gia tộc nhị, tam lưu (hạng 2,3) tỷ thí, cuối cùng mới là thập tam đại gia tộc tỷ thí. Các trận thi đấu giữa gia tộc nhị, tam lưu là lấy đấu loại làm chủ, gần như mỗi ngày đều có hơn ngàn vạn trận thi đấu đồng thời cử hành, sau đó do tu sĩ gia tộc Đông Phương thống kê ra thứ hạng. Kỳ thật thi đấu chủ yếu vẫn là thập tam đại gia tộc, mà bình thường tam lưu gia tộc và nhị lưu gia tộc tuy cũng sẽ phân ra thứ hạng, nhưng những gia tộc này cuối cùng phần lớn sẽ lựa chọn nương tựa vào gia tộc nhất lưu (hạng 1), cho nên ánh mắt của mọi người đại đa số là đặt ở trận tỷ thí một tháng sau của thập tam đại gia tộc.
Cùng với ngày thi đấu càng ngày càng gần, không khí Hằng Châu đảo cũng trở nên khẩn trương, náo nhiệt lên, hồi hộp chờ đợi các trận thi đấu giữa đệ tử tinh anh thập tam đại gia tộc. Rất nhiều người đều hận không thể đi đến hiện trường vây xem một phen, đáng tiếc sân bãi hữu hạn, người có thể được đến xem cũng hữu hạn, cũng không phải mọi người đều có tư cách tiến vào hiện trường để xem. Những tu sĩ không thể vào hiện trường chỉ có thể dùng ký ức thủy tinh xem lại qua những người khác.
Mà náo nhiệt, cũng là vì mong đợi trận thi đấu của thập tam đại gia tộc. Mỗi ngày đều có tu sĩ đi sòng bạc đánh cược gia tộc nào sẽ chiến thắng, điều này cũng có thể khiến những tu sĩ kia vì vậy mà thành danh.
Văn Nhân Tuệ khó được từ Quần Tiên đài trở về, trực tiếp tìm tới Tư Lăng, vẻ mặt hưng phấn nói: "Tư tiền bối có phải cũng ra đại diện Văn Nhân gia tộc chúng ta xuất chiến?" Chờ Tư Lăng gật đầu thì Văn Nhân Tuệ lập tức nói: "Đến đến đến, chúng ta đi đánh cược đi, cược Tư tiền bối thắng!"
Tư Lăng thấy nàng ta cười đến chỉ thấy răng không thấy được mắt, không khỏi ngạc nhiên nói: "Cô cao hứng như thế làm gì? Còn không biết đối thủ của đại ca ta là ai mà, chưa đánh giá thực lực hai bên, liền dám đi đánh cược?" Trong lòng nàng có chút buồn bực, Tư Hàn từ lúc đi tới Thượng Giới, mới vừa tới không lâu, lại đi Vạn Tượng kính lịch lãm ba trăm năm, thanh danh không nổi bật, thật không biết Văn Nhân Tuệ làm sao lại tin tưởng huynh ấy như vậy.
Văn Nhân Tuệ lại nói: "Ta tất nhiên là có tin tưởng với Tư tiền bối rồi." Có thể không tin tưởng được sao?! Từ lúc tại Quần Tiên đài xem Tư Hàn đối chiến với Ân Thập Lục làm cho bọn họ kiếm được một khoản lớn, bọn họ đều phát lên một loại tin tưởng mù quáng với Tư Hàn. Cũng không biết loại tin tưởng này là từ đâu đến, đại khái là nhìn thấy hắn đứng tại chỗ đó, với một loại thuần khiết, thanh bạch, nghiêm nghị, cương trực mà sinh, trong lòng không khỏi tin phục đi. Mà kết quả, lại không phụ kỳ vọng của bọn họ.
Có thể nói, nhờ phúc của Tư Hàn, tu sĩ ngày đó đánh cược Tư Hàn thắng đều buôn bán lời một phen, sau này hận không thể để Tư Hàn lại đi xuất chiến mấy trận, để cho bọn họ kiếm cho đủ. Đáng tiếc chỉ trận chiến này, Tư Hàn nổi danh tại Quần Tiên đài nhưng lại biến mất. Sau này rất nhiều người đều hỏi thăm Tư Hàn, Văn Nhân gia tộc cũng có nghe thấy, nhưng cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, đều bảo trì trầm mặc. Sau khi tìm nửa tháng, vẫn chưa thể tra xét ra thân phận Tư Hàn, mọi người mới từ bỏ.
Đợi khi Tư Lăng biết Văn Nhân Tuệ ngày đó cũng đến xem Tư Hàn và Ân Hỗn Chi chiến đấu tại Quần Tiên đài, mới biết được nàng ta vì sao hưng phấn lại đây hỏi nàng như thế.
Xem ra trận chiến lúc ấy người xem cũng không ít, có lẽ những trưởng bối Văn Nhân gia tộc kia cũng đã biết đến. Như thế, Tư Lăng gật đầu khẳng định, Tư Hàn đúng là đối tượng tuyển chọn hàng đầu trong hàng đệ tử nội môn. Lôi Xá trưởng lão nhìn trúng tư chất của Tư Hàn, là muốn bồi dưỡng hắn thành đệ tử đứng đầu thế hệ mới của Văn Nhân gia tộc, rèn luyện hắn lâu như vậy, tự nhiên phải có thu hoạch. Giao chiến cùng đệ tử tinh anh gia tộc khác cũng là một loại kinh nghiệm cảm ngộ khó được, cho nên Tư Hàn không có khả năng không xuất chiến. Hơn nữa Văn Nhân gia tộc cũng muốn cho Tư Hàn xuất chiến với những tu sĩ Hợp Thể kỳ gia tộc khác, xem như là làm vũ khí bí mật, nếu là thắng, đây tuyệt đối là kinh hỉ, nếu là thất bại, tin tưởng cũng sẽ không quá thảm, chỉ cần có thể đứng vào trước hạng mười là được rồi.
Lần này đệ tử xuất chiến phần lớn là đệ tử Chiến thần điện, cũng chỉ có Chiến Thần điện và nội bộ gia tộc mới biết người được chọn xuất chiến, những đệ tử khác không dự thi căn bản không biết được, cho nên Văn Nhân Tuệ mới đặc biệt đến hỏi Tư Lăng. Đến khi có được đáp án chính xác từ Tư Lăng, Văn Nhân Tuệ lại vội vàng đi sòng bạc lớn nhất Hằng Châu thành đánh cược.
Tư Lăng nghĩ nghĩ, cũng đưa ra tiên linh thạch, nhờ nàng ta hỗ trợ đánh cược. Dùng câu nói kia, có lợi mà không chiếm chính là khốn khiếp, nàng chắc chắn phải cược đại ca nhà mình thắng! Đây là một loại hành động ủng hộ trên tinh thần!
Mấy ngày này, Tư Lăng cũng đi xem rất nhiều trận thi đấu của gia tộc nhị, tam lưu, lấy được lợi ích không ít. Bởi vì có quá nhiều trận thi đấu, vì thế không câu nệ hạn chế, rất nhiều tu sĩ đều có thể lựa chọn sân thi đấu, trình diện là tự mình đi xem. Không giống trận đấu của thập tam đại gia tộc, có rất nhiều hạn chế, thậm chí không có ngọc bài do Trận Pháp sư Đông Phương gia tộc tự mình luyện chế, thì căn bản không được đi vào sân xem thi đấu.
Trước khi thi đấu tới gần, Tư Hàn cho Tư Lăng một tấm ngọc bài, Tư Lăng nhìn thấy phía trên có dấu hiệu thuộc về Hằng Châu đảo, liền biết đây là lệnh bài được ra vào sân thi đấu, lập tức vui mừng không thôi.
Cũng không phải tất cả đệ tử đi theo đều có tư cách tiến vào hiện trường thi đấu quan sát. Đông Phương gia tộc tuy không sợ có người quấy rối, nhưng cũng muốn làm chút biện pháp bảo đảm thi đấu được tiến hành thuận lợi. Cho nên đệ tử đi theo đông đảo, cũng không phải mỗi người đều có thể đến xem hiện trường trận tranh tài.
"Đại ca, đây là ở đâu có vậy?" Tư Lăng vừa mừng vừa sợ.
"Sư tôn cho."
Thì ra là Lôi Xá trưởng lão, tuy không biết hành động này của Lôi Xá trưởng lão là ý gì, Tư Lăng vẫn tràn đầy vui vẻ.
Tư Hàn thấy nàng cười đến ngốc ngốc, trong mắt cũng có chút dao động, không khỏi đưa tay chụp nàng đầu. Kỳ thật cũng không phải sư tôn cho, mà là hắn đi xin sư tôn. Lúc ấy Lôi Xá trưởng lão còn giật mình, mắt đều trừng cả ra ngoài. Đợi khi biết được hắn muốn xin cho muội muội, thì thập phần hào phóng bảo Hiền Minh lấy một tấm ngọc bài cho hắn. Vì thế, còn bị Lôi Xá trưởng lão kỳ quái thăm hỏi một phen.
Không trách Lôi Xá kỳ quái, Tư Hàn tư chất tuy cao, nhưng cũng không phải thiên tài nghịch thiên, tu vi của hắn có thể nói là hi sinh ký ức cùng thất tình lục dục để trả giá xây đắp nên. Đạo tu hành như thế, ở trong mắt thường nhân thì không có cũng được, làm cho ông cảm thấy đích thực cực đáng tiếc. Cũng không biết là ai hồ đồ như thế, thế nhưng để một người tư chất tốt như vậy tu hành loại công pháp này. Nếu Tư Hàn không tu hành < Huyền Băng Quyết >, tuy rằng tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn không chỉ mấy chục lần, nhưng mà đạo của hắn có thể giúp hắn đi được vững hơn ở trên con đường này. Có lẽ trong quá trình đó sẽ không khác biệt so với các tu tiên giả khác, sẽ thiếu chút kinh diễm, lại nhiều bảo đảm hơn, không cần lo lắng ngày nào đó hắn sẽ bị hủy trong < Huyền Băng Quyết >.
Bất quá khiến Lôi Xá trưởng lão quyết định thu hắn làm đồ đệ, vẫn là do năm đó trước khi đưa hắn đi Vạn Tượng kính, hắn khó được nhờ vả, ngày khác nếu có một tu sĩ tên Tư Lăng từ Thương Vũ giới phi thăng lên, xin hỗ trợ chăm sóc một hai, chờ hắn trở về.
Nếu thật sự là tuyệt tình tuyệt tâm, mỗi khi thăng một cấp đều lấy ký ức làm đại giới, thất tình lục dục thành tu vi, vì cái gì lại đưa ra yêu cầu như thế? Theo những trải nghiệm của những người tu hành < Huyền Băng Quyết >, đáng lẽ đã quên hết chuyện ở Hạ Giới mới đúng. Bất quá cũng bởi vì phát hiện hắn tựa hồ đã bài trừ chỗ thiếu hụt của < Huyền Băng Quyết >, cũng là một mầm non tốt hiếm có, hơn nữa Đạo của hắn thuần khiết cương trực, không có gì là không làm ông vừa lòng. Lôi Xá trưởng lão mới động tâm thu hắn làm đồ đệ, cũng là đệ tử thân truyền duy nhất của ông.
Lôi Xá trưởng lão những năm gần đây vẫn không rõ Tư Hàn là làm thế nào phá chỗ thiếu hụt của < Huyền Băng Quyết >, lại xem tính tình của hắn, bị ảnh hưởng thâm hậu nhất thì chỉ có "Tư Lăng" này. Dường như thường xuyên sẽ khiến hắn làm ra hành động kinh người, cũng khiến Lôi Xá trưởng lão chú ý một hai.
Được ngọc bài, có thể tự mình đi hiện trường xem so tài, Tư Lăng tất nhiên là mừng rỡ không thôi, cũng không nghĩ đánh mất cơ hội này.
Như thế, khi các trận đấu của gia tộc nhị, tam lưu hoàn tất, sắp xếp thứ hạng xong thì cũng đến thi đấu của thập tam đại gia tộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...