Chiến đấu kết thúc, người ở vùng đất tuyết lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn lại tu sĩ Thiên Tông phái cùng hai con yêu thú. Mà thân thể những tu sĩ chết đi bị bông tuyết rơi xuống bao phủ, rất nhanh liền bị Tuyết yêu thú vùi trong tuyết tha đi cắn xé, không lưu dấu vết, cả thế giới lại khôi phục sạch sẽ vốn có.
Tô Hồng Phi sắc mặt trắng bệch, nàng bị trọng thương, tạm thời không có sức chiến đấu, chỉ có thể giống như người thường được người bảo hộ.
Tô Hồng Phi nhìn hai con yêu thú trước mắt, hỏi: "Các ngươi có muốn cùng chúng ta rời đi không?"
Chim xám vẫn như cũ hung ác nhìn nàng, Trọng Thiên mệt mỏi nằm sấp trên lưng chim xám, lắc lắc đầu.
Tô Hồng Phi thấy thế, thở dài, thầm nghĩ Tư Lăng đúng là đã thu được hai yêu thú trọng tình nghĩa, tuy rằng không có ký kết bất kỳ khế ước nào, nhưng bản thân yêu thú liền không thể so với lòng dạ phức tạp của nhân loạị, chúng nó chỉ một lòng trung thành, rất ít khi phản bội đồng bạn. Hơn nữa hai con yêu thú này huyết thống cao quý, Tô Hồng Phi cũng không có ý muốn thu phục chúng nó, hỏi một tiếng bất quá là muốn mang chúng nó đi ra ngoài, tránh để chúng nó bị nhốt trong thế giới này.
Liễu Thành Phong cũng có chút không đành lòng, Tư Lăng tổn lạc làm cho hắn bị đả kích, nụ cười như nắng dĩ vãng cũng không còn, toàn thân có chút không yên lòng.
Tô Hồng Phi thấy thương thế trên người Trọng Thiên nghiêm trọng, tìm mấy hạt đan dược chữa thương đút cho nó, để nó mau chóng khôi phục. Chỉ có được thực lực cường đại, mới có thể ứng phó với hết thảy mọi chuyện.
"Ôi, các ngươi vẫn nên cùng chúng ta rời đi thôi." Liễu Thành Phong đến cùng vẫn không đành lòng, "Nếu đại ca của Tư tiểu đệ trở về, các ngươi cũng có thể đi tìm hắn."
Trọng Thiên vẫn không có tinh thần gì, nằm nhoài trên lưng chim xám không động tĩnh.
Khuyên bảo vô dụng, cuối cùng đoàn người Tô Hồng Phi biến mất trong tuyết trắng mờ mịt, lưu lại hai con yêu đứng tại nơi đó.
Chờ bọn hắn vừa ly khai, Trọng Thiên vẫn không chút sức sống lập tức đứng lên, nhảy xuống tuyết, kêu ngao ngao với chim xám, sau đó hai con yêu thú cũng hòa vào trong gió tuyết.
****************************************
Trải qua một năm, tiên cảnh Bảo Hoa lần nữa mở ra, tu sĩ tiến vào tiên cảnh thắng lợi trở về, ào ào rời khỏi tiên cảnh.
Bên ngoài Tiên cảnh cũng tụ tập đông đảo tu sĩ, bọn họ phần lớn là tu sĩ đến từ các môn phái cùng những tu sĩ không có lệnh bài tiến vào Tiên cảnh. Tiên cảnh lần nữa mở ra, tu sĩ tiến vào tiên cảnh thắng lợi trở về, tự nhiên đưa tới rất nhiều kẻ ganh ghét, ham muốn. Vì thế những tu sĩ có môn phái tự nhiên sẽ được sư môn phái người đến tiếp ứng. Tán tu không có môn phái hoặc là những tiểu môn tiểu phái liền trở thành mục tiêu của một ít tu sĩ. Thường là thời điểm này, phần lớn sẽ xuất hiện chuyện giết người đoạt bảo. Mọi người dù cho biết chuyện này, nhưng nếu không có bản lĩnh bảo vệ bảo vật của mình, cũng không cần hy vọng xa vời rằng người bên ngoài sẽ ra mặt hỗ trợ.
Cho nên, ngày cuối cùng sau một năm tiên cảnh Bảo Hoa mở ra, những tu sĩ từ tiên cảnh đi ra bèn vội vàng tìm kiếm người của sư môn mình, những người khác cũng không ngừng chạy khỏi nơi này.
Tu sĩ từ tiên cảnh đi ra càng ngày càng ít, cho đến sau nửa canh giờ, rốt cuộc không ai ra ngoài nữa. Mà bảo quang tiên cảnh sáng lóa cũng bỗng nhiên tắt ngóm, cổng Tiên cảnh cũng dần dần mờ đi trong mây mù. Tiên cảnh chìm vào phía dưới nơi hiểm yếu, cũng không biết ngày mở ra lần sau sẽ là khi nào.
Mà những tu sĩ tiến vào tiên cảnh, đồng thời cũng chiếm được rất nhiều tin tức tại tiên cảnh, ào ào báo cáo cho sư môn, để người trong sư môn dùng những thông tin đó thôi diễn ra lai lịch Tiên cảnh cùng quy luật mở cửa của nó, để nó trở thành một cái bí cảnh tạo phúc cho tu sĩ Thương Vũ giới. Sau này được vài vị Hóa Thần tu sĩ thôi diễn, mới biết Thượng Cổ tiên cảnh này là tiên nhân Thượng Cổ thiết lập cấm chế, từ nay về sau cách mỗi ngàn năm sẽ mở ra một lần, người cầm Thanh Huyền lệnh mới có thể tiến vào Tiên cảnh. Đến đây, phần thưởng của Thông Thiên tháp lần nữa được tu sĩ Thương Vũ giới truy tìm.
Đoàn người Thiên Tông phái là người cuối cùng rời khỏi đó. Sau khi bọn họ ra ngoài, rất nhiều người đã rời đi, vì thế cũng không có gợi ra chú ý.
Bởi vì Tô Hồng Phi bị thương, bọn họ kéo dài chút thời gian chữa thương tại tiên cảnh, sau đó mới tìm kiếm đường ra. Quanh co lòng vòng, hao phí rất nhiều thời gian, bất quá thu hoạch cũng là không tồi.
Tu sĩ Thiên Tông phái vốn đang yên tĩnh chờ đợi trước nơi hiểm yếu, nhìn thấy bọn họ thì lập tức mừng rỡ, vội chạy tới bái kiến. Phó Minh Tâm hết sức cao hứng nói cho bọn hắn biết: "Tư sư tổ trở lại rồi! Ngay sau khi các huynh tiến vào tiên cảnh không lâu."
Vốn cho đây là chuyện cao hứng, ai ngờ bọn Tô Hồng Phi lại thay đổi sắc mặt.
"Làm sao vậy?" Phó Minh Tâm có chút khó hiểu.
Một đệ tử Thiên Tông phái đi theo bên cạnh Tô Hồng Phi nói: "Tư Lăng cùng cái cô Nguyệt Thiên Dạ kia đã bỏ mình trong tiên cảnh..."
Nói chưa xong, một uy áp cường đại bức tới, người đệ tử kia thân thể bay cao, phun ra một búng máu, toàn thân như con búp bê rách đập xuống đất, đập thành một cái hố to. Mà bọn Tô Hồng Phi cũng bị uy áp khổng lồ kia khiến cho không thể nhúc nhích.
"Ngươi nói cái gì?"
Nam tử tuấn lãng như sao đột nhiên bay tới, trong cặp mắt tiết lộ ra lửa giận, trên cao nhìn xuống mọi người ở Thiên tông phái. Thấy một tiểu tử sử trọng kiếm trong đó dám can đảm phản kháng, phất tay liền muốn giết chết thì đột nhiên một luồng Băng Diễm nguy hiểm lao thẳng tới, khiến cho hắn không thể không thối lui, thu hồi uy áp.
Một bóng dáng trắng như tuyết xuất hiện ở giữa không trung, bước một bước, nháy mắt đã tới trước mặt, mái tóc trắng đen giao nhau càng tôn Tuyết Nhan kia thêm phần băng lãnh vô tình.
Lâu Vọng Tinh lạnh lẽo nhìn hắn, "Hừ, Tư Hàn, ngươi đừng cho rằng ta không dám đánh một trận với ngưới?"
"Tùy thời phụng bồi!" Tư Hàn hai tay giơ lên, song giản ở trong tay, giữa chân mày sát ý hừng hực, luồng uy áp lẫm liệt kia thậm chí mơ hồ áp trên Lâu Vọng Tinh.
Ánh mắt Lâu Vọng Tinh hơi co lại, trong lòng sóng to gió lớn, không thể tin.
Những tu sĩ vốn muốn rời đi thấy được cảnh này, đều tránh ở xa xa, miễn cho vạ lây cá trong chậu, nhưng không thật sự rời đi, ngược lại tìm vị trí để theo dõi cuộc chiến. Mà chư vị tu sĩ Hóa Thần lúc đầu duy trì trật tự kia thấy hai người hết sức căng thẳng, cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, không có chút ý tiến lên khuyên can.
Bất quá, lúc phát hiện uy áp của Tư Hàn mơ hồ vượt qua Lâu Vọng Tinh thì trong lòng mọi người đều kinh sợ, có chút khó có thể tin. Lâu Vọng Tinh có thể ở hơn ba trăm năm trước tấn cấp Hóa Thần, trở thành thành chủ Vọng Tinh thành, đã là kẻ thiên tư ngất trời. Mà cái tên Tư Hàn này, tấn cấp Hóa Thần mới bao nhiêu năm, thế nhưng đã áp Lâu Vọng Tinh một đầu. Cứ theo đà này, nói không chừng hắn sẽ phi thăng Thượng Giới sớm hơn tất cả mọi người ở đây.
Kẻ này quả thực là đắc tội không được.
Lâu Vọng Tinh sắc mặt có chút khó coi, rốt cuộc là có chỗ cố kỵ, chỉ nói: "Tại hạ không có ý đối địch với quý phái, chẳng qua là nghe được đệ tử quý phái nói, Nguyệt Thiên Dạ cùng Tư Lăng đã bỏ mình ở tiên cảnh Bảo Hoa." Nói xong, trong mắt lướt qua vài phần không dám tin cùng tức giận, ánh mắt nhìn về phía đệ tử phái Thiên Tông rét buốt thấu xương.
Bọn Tô Hồng Phi im lặng không nói, chỉ là có chút lo lắng nhìn Tư Hàn.
Tư Hàn giống như không có nghe thấy vậy, khuôn mặt vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Lâu Vọng Tinh chăm chú nhìn hắn một lúc, đột nhiên cười ha ha, thanh âm chấn động cả vùng. Chỉ nghe hắn cất cao giọng nói: "Nghe nói Tư Hàn ở Tây Cảnh Thiên Tông phái là nhân vật thiên tài vạn năm khó gặp, hôm nay vừa thấy được quả nhiên danh bất hư truyền! Chỉ là, huynh đệ ruột thịt tổn lạc, thế nhưng không một tia đau buồn, không một chút tức giận, quả thực đã vứt bỏ thất tình lục dục như tin đồn, tuyệt tình tuyệt tâm. Đại đạo vô tình, nhân gian có tình, thật là đáng buồn đáng tiếc!"
Dứt lời, Lâu Vọng Tinh thu hồi uy áp, cười lạnh nói: "Như thế, tại hạ cũng muốn nhìn xem ngày khác ngươi có thể đi đến một bước nào!"
Tư Hàn mặt mày không nhúc nhích, thanh âm thanh lãnh như băng nói: "Đa tạ Lâu thành chủ quan tâm."
Lâu Vọng Tinh nghẹn lời. Rốt cuộc Nguyệt Thiên Dạ là nữ nhân hắn từng yêu thích từ tận đáy lòng, nay nghe tin nàng chết, trái tim chịu chấn động, huyết khí cuồn cuộn, cổ họng ngòn ngọt, cứng rắn nuốt xuống ngụm máu trong họng. Hắn lạnh lùng nhìn Tư Hàn, tay áo phất lên, phi thân lên, cười ha ha rời khỏi nơi hiểm yếu.
Những người khác thấy thế, cũng ào ào rời đi.
Rất nhanh, người tập trung nơi hiểm địa đều đi gần hết, chỉ còn lại đoàn người Thiên Tông phái.
Bọn Liễu Thành Phong nhổm dậy từ luồng uy áp ép người kia, quay đầu nhìn lại. Lại thấy Tư Hàn mím chặt cánh môi tràn ra vết máu, bọn họ nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía. Chỉ là thần sắc của hắn băng lãnh, ánh mắt chưa biến, nếu không có vết máu tươi rói bên môi kia, thật ra là giống như Lâu Vọng Tinh nói, đây là người lạnh tình lạnh tâm, căn bản không có thất tình lục dục.
"Tư Lăng thật sự tổn lạc?" Hắn lạnh lùng hỏi.
Đám người Liễu Thành Phong sắc mặt ảm đạm, chậm rãi gật đầu.
Tư Hàn không nói chuyện, chỉ là ánh mắt như là đông cứng lại vậy.
Lúc này, không trung vang lên tiếng xé gió, một bóng người đột nhiên tới, trường bào màu tím uốn lượn ra hồng ảnh, trông rất đẹp mắt. Khi nhìn thấy mặt người tới, bọn Liễu Thành Phong trái tim lại giật giật.
"Tư Lăng tổn lạc? Vì sao?"
Bọn Liễu Thành Phong bị uy áp hắn đột nhiên tản ra làm cho không thở nổi, trong lòng không khỏi cười khổ. Cũng không biết Tư Lăng làm người khiêm tốn như vậy, tại sao chọc nhiều tu sĩ Hóa Thần để ý tới chuyện của hắn như thế. Bất quá nghĩ đến vị tiền bối này ở thành Vọng Tinh đã nói rõ hắn là bạn tốt với phụ thân Tư Lăng, vậy thì cũng hiểu được hắn vì sao lại quan tâm như thế.
Lập tức, Liễu Thành Phong không thể không đem chuyện gặp phải ở tiên cảnh Bảo Hoa, bị Nguyệt Thiên Dạ đuổi theo, cùng Tư Lăng đối đầu, cuối cùng đồng quy vu tận kể lại một lần.
Vệ Quan Nhai an tĩnh nghe, thần sắc nhàn nhạt, đợi sau khi nghe xong, ánh mắt phút chốc co lại, "Trên người cô Nguyệt Thiên Dạ kia có cái cái gì đó khống chế nàng ta đối địch Tư Lăng phải không? A, có lẽ lại là một bản âm mưu."
Liễu Thành Phong nhíu mi, sau đó lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Vệ Quan Nhai nhìn về trên không nơi hiểm địa, tiên cảnh Bảo Hoa đã biến mất. Sau một lúc thở dài một tiếng, cũng rời đi.
Lúc này thật sự không còn ai.
Bọn Liễu Thành Phong nhìn Tư Hàn chắp tay đứng trước nơi hiểm địa, trong lòng có chút lo lắng. Chỉ là thân phận Tư Hàn bây giờ không như trước, đối với hắn luôn có loại cảm giác sợ hãi, muốn nói cái gì cũng không dám mở miệng, đám người chỉ có thể đứng xa xa bồi hắn. Tuy nhìn không ra hắn có cảm giác gì khi Tư Lăng tử vong, thậm chí ngay cả cảm xúc bi thương cũng cảm giác không được, nhưng hắn đứng tại nơi đó, gió thổi đến từ nơi hiểm địa, tay áo bay bay, mái tóc trắng đen giao nhau phiêu đãng giữa không trung, lại vô cớ cảm giác được người nam nhân này trong lòng đang rất khổ sở.
*************************************
Không biết qua bao lâu, đột nhiên một tiếng chim véo von vang lên, xa xa liền nhìn thấy một chim xám to mọng bay tới hướng này.
"Ai nha, là Tiểu Khôi cùng Trọng Thiên." Liễu Thành Phong có chút cao hứng nói, xem ra chúng nó cũng rời Tiên cảnh rồi.
Chim xám không để ý tới những người khác, nó bay đến bên người Tư Hàn, kêu líu lo với Tư Hàn. Tư Hàn chậm rãi quay đầu nhìn nó, lại thấy yêu thú màu đen trên lưng chim phóng tới trên người Tư Hàn. Tư Hàn vươn tay, một Tiểu Hồng nhân màu đỏ to bằng nắm tay xuất hiện ở trên tay hắn, sau đó ôm ngón tay hắn khóc gào.
"Hu oa oa, đại ca, Tiểu Hồng cho rằng sẽ không còn được gặp lại ngài..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...