Mọi người đều dùng một loại ánh mắt kính sợ nhìn nam nhân ngồi trên lưng cự hổ, vì quá mức kinh ngạc, gần như quên mất trận chiến còn chưa kết thúc.
Chỉ có Mộ Dịch Vân phản ứng cực nhanh, biết phong thuỷ luân chuyển, cơ hội của bọn họ đã tới, bèn nhanh chóng lớn tiếng nói: "Chư vị, hải tặc đã không đáng để lo, hi vọng các vị tăng thêm sức lực, trừ khử bọn hải tặc ác danh ghê gớm này, cũng coi như là trừ hại cho biển Bất Quy!"
Dưới sự kích động của Mộ Dịch Vân, mọi người dù đã mệt mỏi nhưng rất nhanh lại lên tinh thần. Hơn nữa trên thuyền còn có vị tu sĩ cấp cao đột nhiên xuất hiện cùng con đại yêu thú trấn áp phía sau, càng làm nổi lên một dòng chiến ý, ào ào lần nữa tham dự chiến đấu.
Lúc trời sáng hẳn thì mặt biển đã bình ổn, Mộ Tu Vân dẫn dắt đệ tử Mộ gia cùng với các tu sĩ khác trên Mộ Vân Hào cùng nhau truy bắt toàn bộ tu sĩ trên Ác Quỷ Hào. Trên Ác Quỷ Hào trừ năm tên tu sĩ Nguyên Anh thì còn có đến 500 người, trong đó có một trăm tu sĩ chết trong trận chiến. Mộ Tu Vân toàn bộ phong ấn khí cơ của bọn chúng, dùng Phược Linh Thừng trói chúng lại, giải đến trên Mộ Vân Hào. Trong đó tất cả tài nguyên của Ác Quỷ Hào đều bị Mộ Nhạc Nhiên thu gom hết. Bởi Ác Quỷ Hào hư hao nghiêm trọng, Mộ Tu Vân trực tiếp bắn chìm nó vào biển đáy.
Mộ Dịch Vân đi đến bên cạnh Mộ Tu Vân, nói: "Lão Đại, chiếc thuyền này chỉ là một trong đội thuyền của tập đoàn hải tặc Ác Quỷ, bọn họ cài nội ứng trên thuyền chúng ta, muốn "trong ứng ngoại hợp", một lưới bắt hết Mộ Vân Hào, cướp hàng hóa mà chúng ta hộ tống lần này."
Mộ Tu Vân cười lạnh một tiếng, "Khẩu vị thật là lớn. Lão tam, nội ứng liền giao cho ngươi." Mộ Dịch Vân tâm tư tinh tế, đầu óc xoay chuyển nhanh, để hắn nói lắc léo nhằm bắt được nội ứng thì không nghi ngờ là tốt nhất. Đương nhiên, Ác Quỷ dám đánh tới chủ ý tới trên đầu Mộ gia bọn họ, cũng đừng trách Mộ gia trả thù. Để Mộ Dịch Vân mò ra căn cứ địa của Ác Quỷ, đến lúc đó hủy luôn hang ổ của chúng.
Mộ Dịch Vân gật đầu, sau đó nhìn về cự hổ phía trên boong tàu, cùng nam nhân nhắm mắt ngồi trên lưng cự hổ, chần chờ một chút rồi đi qua.
Lúc này những hải tặc kia đều đã bị giải đến trên boong tàu Mộ Vân Hào, vốn khóc trời khóc đất khi bị phong ấn khí cơ, còn chưa kịp bị tu sĩ Mộ gia không kiên nhẫn chỉnh đốn cho một trận, thì liền bị vài luồng Phong Nhẫn quạt cho sưng mặt lên, vì thế không dám phát ra một tiếng vang, hoảng sợ nhìn con cự hổ thảnh thơi ghé vào trên boong tàu. Họ cũng nhận ra con cự hổ này chính là kẻ đầu sỏ đã tạo ra trận Phong Nhẫn khiến Ác Quỷ Hào hư hỏng nhiều chỗ kia.
Đương nhiên, một ít nữ tu trên Ác Quỷ Hào lại có một vài tâm tư khác, ào ào đá lông nheo về phía một người, một hổ. Chỉ tiếc các nàng là đang ném mị nhãn cho người mù. Nam nhân trên lưng hổ đang nhắm mắt dưỡng thần, mà tâm trí cự hổ vẫn là đứa bé, không thể lĩnh hội được diệu dụng của mĩ nữ, căn bản không biết các nàng chớp mắt như rút gân là làm sao.
Tư Bạch đong đưa phe phẩy cái đuôi, gương mặt ngốc ngốc đáng yêu kia nghiêng nghiêng, nhìn ngó những nữ tu đang bị rút gân mắt, lại so sánh với người nào đó, phát hiện vẫn là Tiểu Hồng muội muội nói đúng. Mĩ mạo của Tiểu Lăng Tử quả nhiên là không ai bì kịp, những nữ tu đó mà so với Tiểu Lăng Tử thì thật là xấu muốn chết!
Mộ Dịch Vân mới vừa đi tới cách con cự hổ kia hai trượng thì liền thấy cặp mắt thú kim ngọc của cự hổ theo dõi hắn. Loại ác cảm bị yêu thú cường đại nhìn chằm chằm làm cho hắn không thể tiếp tục tiến lên một bước, chỉ phải cẩn thận đứng lại, dè dặt nói: "Vị tiền bối này, boong tàu gió lớn, nếu không ghét bỏ, vãn bối có thể dẫn ngài đến trong đầu khoang thuyền nghỉ ngơi."
Mộ Dịch Vân suy đoán người nam nhân này tu vi nhất định rất cao, chỉ tiếc hắn bị thương nặng, thêm vào đó lúc nãy vì ngăn cản Hỏa linh pháo công kích mà thương càng thêm thương, khí tức cực kỳ không ổn định, tu vi cũng khó có thể phát hiện. Bất quá, dù hắn ta hiện tại bị thương nặng, nhưng vẫn không phải người bọn họ có thể đối phó. Người có thể bằng một lực mà ngăn cản được một đòn của Hỏa linh pháo thì khẳng định không đơn giản. Cho nên, mấy đệ tử cầm quyền Mộ Gia trên Mộ Vân Hào không dám tùy tiện coi khinh người này, ngược lại đều rất cung kính.
Lúc Mộ Dịch Vân khẩn trương chờ đợi câu trả lời của đối phương thì liền thấy bạch y nam nhân kia rốt cuộc mở mắt, lạnh lùng nhìn hắn, nhìn đến khiến da đầu hắn run lên, lòng dạ không yên. Loại cảm giác này đã rất nhiều năm chưa thể nghiệm qua, mặc dù là mấy vị trưởng lão Mộ gia cũng khó có thể khiến hắn áp lực lớn như thế. Cố tình trước mặt nam tử trẻ tuổi cốt linh không lớn này, hắn lại cảm nhận được loại áp lực khó có thể ngước nhìn kia.
Ngoài dự liệu của hắn, người nọ hết sức dễ nói chuyện, trực tiếp nhổm dậy, sau đó nhìn về phía hắn.
Mộ Dịch Vân nhanh nhẹn làm động tác mời, dẫn người tiến vào khoang thuyền. Bất quá sau khi tiến vào đại sảnh trong khoang thuyền, Mộ Dịch Vân có chút hơi rối rắm nhìn cự hổ đi theo bạch y nam nhân.
Trong đại sảnh có rất nhiều tu sĩ đang đả tọa khôi phục linh lực, nhìn thấy bọn họ tiến vào, đều mở mắt, nóng bỏng lại sùng bái nhìn bọn họ.
Việc khó xử của Mộ Dịch Vân rất dễ hiểu, cái vị "hổ" kia thể tích quá khổng lồ, căn bản không vào được phòng nghỉ trong khoang thuyền.
"Tư Bạch!"
Thanh âm thanh lãnh vang lên, Mộ Dịch Vân rất nhanh phản ứng được con yêu thú này tên gọi Tư Bạch. Chỉ thấy nó đầu tiên là ô ô hai tiếng, sau đó lắc lắc cái đuôi, chạy quanh nam nhân kia một vòng, hết sức vô tội nhìn hắn ta. Gương mặt xù xù lông lông kia mặt làm cho người ta cảm giác một loại khí tức ngốc ngốc.
Quá không thể tưởng được! Hoàn toàn cảm giác không được sự oai phong lẫm liệt khi nó đại phát thần uy hai lần lúc trước.
Tư Hàn giơ ngón tay, điểm ở mi tâm cự hổ, thân thể cự hổ bắt đầu chậm rãi biến hóa, dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng thân thể giống như con mèo con, lại ô ô hai tiếng, hoàn toàn chính là hình thể của thú con đáng yêu muốn chết người. Lại kết hợp với biểu cảm ngốc ngốc đáng yêu kia, hổ trợ lẫn nhau, lại càng tăng thêm sức mạnh. Trong đại sảnh rất nhiều nữ tu cũng có chút rục rịch, không cách nào cự tuyệt loại thú con đáng yêu lông xù xù như thế.
Giải quyết vấn đề thể tích của yêu thú xong, Mộ Dịch Vân vội vàng dẫn bọn họ đến một gian phòng nghỉ. Phòng nghỉ rất lớn, rõ ràng cho thấy là đã dùng Thuật mở rộng không gian để mở ra.
Đợi khi Mộ Dịch Vân thức thời rời đi, thân thể Tư Hàn hơi lắc lư, rất nhanh liền chống đỡ chính mình, khóe môi tràn ra vết máu, khó khăn đi đến trước giường, ngồi xếp bằng trên giường.
Thương thế Tư Hàn vô cùng nghiêm trọng. Lúc trước hắn cùng Tư Bạch bị quấn vào không gian do Tà Ma Tử tự bạo nguyên thần mà xé mở, lại vô ý rơi vào khu Bão không gian, hoàn toàn là dựa vào một mình hắn giết một con đường sống trong cơn bão không gian cuồng bạo kia. Đến khi bọn hắn rời khỏi khu Bão không gian thì thân thể đã không chịu nổi nữa, lúc ấy mới xuất hiện ở Biển Bất Quy, bởi vì thân thể bị thương nặng mà lâm vào hôn mê. Cũng bởi vì biết Bạch Hổ còn bên cạnh, Tư Hàn mới yên tâm để mình ở trong hôn mê mà chậm rãi chữa trị vết thương trên thân thể.
Chỉ là, hải tặc xuất hiện, lại thêm Hỏa linh pháo khiến cho hắn không thể không tỉnh táo lại, cũng khiến cho hắn lại thương càng thêm thương.
Từ trong túi trữ vật lấy ra bình linh dịch mà Tư Lăng nhét vào, uống nửa bình, Tư Hàn nhắm mắt lại, bắt đầu chữa thương.
*************
Sau khi Tư Hàn tiến vào trạng thái chữa thương, Tư Bạch nhàm chán, chạy vài vòng trong phòng, thấy Tư Hàn không rảnh chơi với nó, bèn lắc lắc cái đuôi, chạy ra ngoài.
Lúc này Mộ Vân Hào đang mở hội ăn mừng, chúc mừng bọn họ lần này chống lại hải tặc Ác Quỷ tiếng xấu vang dội mà không chỉ giành được thắng lợi, còn tiêu diệt được một chiếc thuyền hải tặc Ác Quỷ Hào, cũng coi như là thành tựu rất tốt. Cho nên vì thưởng cho mọi người, Mộ Tu Vân hào phóng lấy ra linh tửu linh thái (món ăn), để người trên thuyền đều thả lỏng một chút.
Nhìn thấy những tu sĩ kia đang ăn gì đó, Tiểu Bạch - từ lúc rời khỏi bọn Tư Lăng thì đã rất lâu không được cho ăn bửa nào - cũng đói bụng, chỉ là nhìn xuống, phát hiện đều là cơm tập thể, không ngon bằng Tiểu Lăng Tử nấu gì cả, dành rời đi, trực tiếp men theo hương vị đi đến sương phòng của Mộ Tu Vân.
Mông đẩy một cái, cửa sương phòng liền mở ra.
Mộ Vân Ngang ngồi đối diện với hướng cửa đang há to mồm ăn thịt, thì nhìn thấy con hổ hoa nhỏ dùng mông mở cửa, phốc một cái, thiếu chút nữa phun ra.
"Tư Bạch?" Mộ Dịch Vân quay đầu nhìn về phía con hổ hoa đang chạy vào, kinh ngạc kêu lên.
Bọn Mộ Tu Vân sau khi được Mộ Dịch Vân giải thích, mới tiếp nhận được việc con hổ con chỉ to hơn con mèo con một chút này chính là con cự hổ oai phong lẫm liệt kia, nhất thời cảm thấy tan vỡ mọi ảo tưởng.
Tiểu Bạch cũng không để ý tới bọn họ, nhảy lên trên bàn nhìn mâm thức ăn kia. Đều là đủ loại hải sản, hơn nữa là đầu bếp tỉ mỉ nấu cho mấy vị chủ tử, tự nhiên tốt hơn nhiều so cơm tập thể bên ngoài.
Tư Bạch ấn móng vuốt tỏ vẻ muốn ăn.
Mộ Tu Vân khóe miệng có chút co giật, dưới sự giải thích của Mộ Nhạc Nhiên, chỉ có thể bảo người đi chuẩn bị thức ăn cho nó. Nhưng trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, yêu thú tuy rằng cũng ăn thức ăn của Nhân tu, bất quá đáng lẽ phải càng thích linh đan, thức ăn chuyên dùng cho yêu thú chứ?
Mười ngày sau, lúc Tư Hàn từ chữa thương mở mắt ra, Tư Bạch đã thân thuộc cùng mấy huynh đệ Dịch gia.
*********************
Nhìn thấy Tư Hàn mở to mắt, Tiểu Bạch Hổ lập tức vẫy đuôi nhảy đến bên cạnh hắn, dùng đầu ủi ủi thân thể hắn, phát ra tiếng ô ô như mèo con, có vẻ có chút ủy khuất.
Tư Hàn đưa tay sờ sờ đầu nó, chưa nói cái gì.
Tư Hàn kiểm tra thân thể, thương thế chỉ khôi phục một tầng, xem ra muốn hoàn toàn khôi phục thì cần thời gian không ngắn. Bất quá, việc cấp bách là phải tìm hiểu một chút nơi này là địa phương nào, tìm thời cơ về Thiên tông phái.
********************
Mộ Dịch Vân đang cùng mấy người Mộ Tu Vân thương lượng về an toàn của Mộ Vân Hào khi tiến vào khu Phong Lôi nguy hiểm của Biển Bất Quy, thì liền nhìn thấy con hổ hoa nhỏ lại dùng mông phá cửa ra.
Mộ Tu Vân thấy thế lại nhíu mày, trong lòng hoài nghi cấm chế trên cửa có phải vô dụng với yêu thú cấp cao hay không, bằng không vì sao lần nào con hổ hoa này cũng chỉ cần dùng mông liền có thể phá cửa ra.
"Tư Bạch, có chuyện gì sao?" Mộ Nhạc Nhiên cười híp mắt hỏi, thuận tiện lấy ra một con cá nướng thơm ngào ngạt từ trong túi trữ vật đút cho nó.
Tiểu Hoa Hổ thực sung sướng ăn, tuy rằng hương vị không ngon bằng Tiểu Lăng Tử làm, nhưng hiện tại không có Tiểu Lăng Tử ở bên, nó chỉ có thể chấp nhận. Ăn xong, Tiểu Hoa Hổ liếm liếm móng vuốt nhỏ, lại ô ô kêu với Mộ Dịch Vân.
"Lão tam, Tư Bạch nói vị tiền bối kia tỉnh, bảo ngươi đi sang đó một chuyến." Mộ Nhạc Nhiên phiên dịch.
Nghe vậy, Mộ Tu Vân truyền âm dặn dò câu "cẩn thận" với Mộ Dịch Vân, liền để hắn đi qua.
Mộ Dịch Vân rất nhanh liền đến, hổ hoa nhỏ lại nhanh hơn hắn một bước lẻn vào trong phòng, nhảy người lên, ngồi bên cạnh Tư Hàn. Mộ Dịch Vân cẩn thận quan sát nam nhân ngồi xếp bằng trên giường, phát hiện khí sắc hắn tốt hơn nhiều, chỉ là người này thần sắc không có nửa điểm nhân khí, cũng không biết thương thế của hắn đã tốt chưa, không có chút biểu cảm làm hắn phải cẩn thận phân tích.
"Ngồi đi!" Tư Hàn đơn giản nói.
"Đa tạ tiền bối." Mộ Dịch Vân cung kính cảm tạ, liền ngồi trên một chiếc ghế cách trước giường không xa.
Nguyên nhân Tư Hàn gọi hắn đến rất đơn giản, hỏi hắn về mọi thứ ở thế giới này.
Từ trong miệng Mộ Dịch Vân có thể biết được, Tư Hàn cùng Bạch Hổ hiện tại lưu lạc đến một cái thế giới tên là Thiên Thủy giới, cùng là một cái tiểu thế giới trong Hạ giới, nhưng không cùng một không gian với Thương Vũ giới. Mà này Thiên Thủy giới là thế giới hình thành từ biển và các đảo nhỏ, biển khơi diện tích vô biên vô hạn, nơi bọn họ xuất hiện là vùng biển Bất Quy nguy cơ trùng trùng của Thiên Thủy giới
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...