Yến hội qua đi, Thiên Tông phái vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ, rất nhiều nữ tu đều lưu lại, Thanh Ngọc thần quân vẫn không biết chán mà đuổi tiểu đồ đệ đi thân cận.
Rốt cuộc, ngày hôm sau sau yến hội, Tư Hàn đến trước mặt Thanh Ngọc thần quân, vô cùng trực tiếp sảng khoái nói: "Sư phụ, ta cùng Tư Lăng đi Quỷ Vực một chuyến, ngày về không rõ."
Đang cân nhắc tính tình vị tiên tử nào mới có thể bao dung được đồ đệ băng sơn, Thanh Ngọc thần quân cũng rất trực tiếp sảng khoái nói: "Không được!"
Tư Hàn nhìn ông, ý bảo ông cho hắn cho một lý do.
"Tiên tử các môn phái chưa rời đi, hơn nữa các nàng đều là vì con mà đến, con thế nào cũng phải ở lại cùng các nàng, làm hết lễ nghi của chủ nhà. Nếu có thể nhìn trúng vị tiên tử nào, vậy thì càng tốt hơn. Sư phụ sẽ trực tiếp tổ chức nghi thức song tu long trọng cho các con, sẽ làm thật náo nhiệt."
Thanh Ngọc thần quân thành khẩn nói, "Ta biết con không kiên nhẫn làm loại chuyện này. Nhưng huynh đệ con đã trưởng thành, con không cần thiết như cha già đi theo bên cạnh nó, vì nó tính toán. Nó cũng nên có trách nhiệm với chính mình, nên tự mình ra ngoài rèn luyện. Cho nên, con cứ an tâm ở lại suy xét chung thân đại sự đi."
"Không phải."
"Cái gì?" Thanh Ngọc thần quân có chút không rõ ràng cho lắm, trong lòng gào thét: nói nhiều thêm hai chữ sẽ chết à?!! Ngươi là băng sơn, chứ không phải người câm!
Tư Hàn đàng hoàng nói: "Không phải Tư Lăng."
Được, không phải bởi vì Tư Lăng, đó chính là bởi vì hắn! Thanh Ngọc thần quân khóe miệng co giật, nhẫn nại nói: "Đợi con chọn được đạo lữ song tu, con muốn mang đạo lữ của con đi chỗ nào du lịch vi sư cũng sẽ không quản."
Tóm lại, ông chính là muốn tách hai huynh đệ này ra, chém đứt nhân quả ràng buộc của hai huynh đệ này.
Tư Hàn ánh mắt lạnh nhạt, dường như mái tóc trắng đen đan xen kia cũng mang theo hàn khí lành lạnh. Chỉ nghe hắn nói: "Sư phụ lớn tuổi rồi mà cũng không có đạo lữ song tu, mấy vị sư huynh sư tỷ cũng thế. Vì sao con lại phải lựa chọn một vị đạo lữ song tu? Cớ gì?"
"Cái này..." Thanh Ngọc thần quân nghẹn lời. Dù sao cũng không thể nói cho hắn biết, đệ đệ ngốc của con thân phận có vấn đề, hơn nữa con cùng hắn nhân quả ràng buộc quá sâu, hiện nay xem ra khá bất lợi với tương lai của con, thậm chí khả năng sẽ tạo thành hậu quả khó có thể thu thập, không bằng sửa đối tượng ký kết nhân quả ràng buộc đi, đạo lữ song tu là lựa chọn tốt nhất. Nếu nói nhiều như vậy, ông cảm thấy tên đồ đệ này sẽ dùng song giản mà tẩn cho ông một trận.
Sau một lúc, Thanh Ngọc thần quân nói: "Nhớ rõ lúc trước ta nói với con không? < Huyền Băng Quyết > có chỗ thiếu hụt."
Tư Hàn gật đầu.
"Con cũng không phải là không có cảm tình, thất tình lục dục cũng không phải đã mất, chỉ là khuyết thiếu đối tượng có thể làm cho con động tình động tâm. Đạo lữ song tu đối với con mà nói là giúp ích rất nhiều. Đây là lý do vi sư hi vọng con chọn một vị trong những nữ tu kia để kết nghi thức song tu. Cảm tình là ở chung mới sinh ra được, về sau con đương nhiên sẽ hiểu được." Thanh Ngọc thần quân ngữ khẩn thiết, sâu xa nói.
Ông làm sao không biết ràng buộc nhân quả giữa đồ đệ và Tư Lăng là cực có lợi cho hắn, ít nhất khi đối mặt với người huynh đệ duy nhất này thì Tư Hàn sẽ tăng thêm một chút nhân khí, đây là trường hợp đặc biệt rất hiếm có. Chỉ là, huynh đệ dù tốt, dù thân thiết cỡ nào cũng không thể đi cùng hắn một đời, không thể quan trọng bằng đạo lữ song tu. Tư Hàn là đệ tử mà Thiên Tông phái ký thác kỳ vọng sâu nhất, cũng không thể để hắn bị hủy. Làm sư phụ, không thể không trải đường trước cho hắn.
"Không ổn!" Tư Hàn trực tiếp phủ quyết.
Thanh Ngọc thần quân giương mắt nhìn, "Làm sao không ổn?"
"Phiền toái!" Tư Hàn nhổm dậy, lại thêm một câu: "Lãng phí thời gian!"
Sau đó phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại Thanh Ngọc thần quân tiếp tục giương mắt nhìn.
*********************
Muốn đi xa nhà, tự nhiên là muốn lên tiếng chào hỏi bằng hữu trong Thiên Tông phái.
Lại không ngờ mấy tên kia đều bế quan, có lẽ lần này lịch lãm tại Ma Giới với bọn họ đều có thu hoạch, vì thế yến hội vừa qua, đều ào ào bế quan ngộ đạo rồi.
Tư Lăng dạo qua một vòng, sờ sờ mũi, chạy đến chỗ Nghiêm Hạo - người duy nhất không có bế quan, nhờ hắn nhận thay linh tửu đưa cho đám Trương Như Hiệp, Liễu Thành Phong, chờ bọn họ xuất quan thì lại thay hắn giao cho bọn họ. Đám linh tửu này là vừa ủ xong, cũng là đám Trương Như Hiệp bảo hắn ủ từ sớm. Tư Lăng lần này rời đi có lẽ sẽ đợi đến Kết Anh mới có thể trở về, cũng không biết sẽ mất thời gian bao lâu, nên cứ đưa đồ trước, đỡ để bị bọn họ nhớ thương.
Sau đó trực tiếp đi Hàn thủy đỉnh.
Vượt qua đầm băng ở Hàn thủy đỉnh, Tư Lăng đột nhiên phát hiện đầm băng này hình như càng thêm rét lạnh, khi nhìn sát vào, thì ra là sâu trong đầm băng có thêm mấy khối Hàn băng thạch. Trong đầm băng có Ngân Sương Ngư cực giỏi chịu rét thản nhiên di chuyển ở bên trong. Đám vảy trắng bạc dưới ánh mặt trời phát ra lấp lánh mê người. Thân lại mập mập thịt thịt, Trọng Thiên nhìn thấy mà nhịn không được vươn móng vuốt muốn bắt mấy con cá lên, lại không ngờ móng vuốt vừa thò đến mặt nước, liền bị đông lạnh một tầng sương.
Tư Lăng không thiếu được phải cười nhạo một phen. Trọng Thiên đây là đói đến mơ màng, thấy cái gì cũng cho là thịt nướng thơm ngào ngạt. Bất quá cũng không trách nó thèm ăn như thế, hắn lúc trước nói nếu bị phát hiện che giấu Thánh thú sẽ phải cạn lương tuyệt thực, lời này quả thật không giả. Trọng Thiên đại gia đã cạn lương thực hơn một tháng, chỉ là đã nếm được vị thịt chín, nó hoàn toàn không có khẩu vị với thịt tươi chưa qua xử lý, mỗi ngày đều mong ngóng nhìn chủ nuôi.
Tiểu Khôi cũng đồng dạng nhịn không được, nhưng lúc này Tư Lăng rất quyết tâm, đành phải ỉu xìu về túi linh thú tu luyện, nhắm mắt làm ngơ. Về phần Tiểu Bạch Hổ, nó còn quá nhỏ, dường như chỉ biết ngốc ngốc bán manh, cũng thường xuyên bị bắt đến không gian Hồng Liên để tu dưỡng, mỗi ngày chỉ thả ra hai canh giờ, nhu cầu với lượng thịt cũng không lớn.
Cho nên gian nan nhất vẫn là Trọng Thiên.
Một người, một yêu đánh từ chân núi tới sườn núi, thẳng đến trước động phủ Hàn thủy đỉnh mới dừng tay.
Tư Lăng vỗ một tấm Truyền Âm phù phía trong, thông báo cho bên trong biết có khách đến thăm. Thực may mắn là, đại ca trạch nam hôm nay không bị bắt đi bồi mấy vị tiên tử đi dạo Thiên Tông phái. Cửa đại trận mở ra, Tư Lăng đi vào.
Tư Hàn ngồi xếp bằng đả tọa trên giường đá trong động phủ. Khi hắn tiến vào thì mới mở to mắt nhìn hắn.
Tư Lăng vội mỉm cười, nói: "Đại ca, ngày mai ta cùng Lâm Dương xuất phát đi Quỷ Vực, sau đó sẽ đi đại lục Trung Ương để bế quan trùng kích Nguyên Anh."
Về phần vì sao lại chọn đại lục Trung Ương, đây là bởi vì khi Kết Đan thì nhu cầu lượng linh lực kinh khủng kia đã hù dạo hắn. Có lẽ linh lực mỏng manh ở Tây Cảnh là không thể thỏa mãn nhu cầu khi hắn Kết Anh, hơn nữa hắn cũng thực phúc hậu không muốn lãng phí linh lực của Thiên Tông phái. Mà đại lục Trung Ương thì linh lực dư thừa, tùy tiện tìm một thành phố lớn, thuê một động phủ linh lực nồng đậm là được.
Tư Hàn nghe xong, gật gật đầu, lại đột nhiên nói: "Ta cùng đi với đệ."
Tư Lăng chấn động: "Vì sao? Thần quân có đồng ý không?"
Tư Hàn nhìn hắn một cái, cái nhìn này Tư Lăng tự động tưởng tượng thành buồn bực, tựa như đang hỏi, hắn ra ngoài hay không thì liên quan gì đến sư phụ? Vì sao phải chờ ông ấy đồng ý? Vấn đề là, đại ca, một xe đối tượng hẹn hò của huynh còn đang ở tại Thiên Tông phái, chờ huynh cùng nhìn tuyết, ngắm sao, thưởng trăng, nói nhân sinh, nói lý tưởng đó. Lão nhân gia huynh sao có thể phủi tay không làm? Lỡ như Thanh ngọc thần quân nhận định là hắn lừa đồ đệ của ông đi thì làm sao bây giờ?
"Ta đã báo cho ông ấy biết." Tư Hàn nói. Về phần có đáp ứng hay không, Tư đại ca hoàn toàn không để ở trong lòng.
Tư Lăng phản ứng rất nhanh, chẳng lẽ là đại ca vì trốn tránh những đối tượng hẹn hò như lang như hổ kia, cho nên mới nhân cơ hội này chạy trốn? Hắn hiểu, tựa như đời trước hắn thành quỷ được thấy rất nhiều, nam nữ thanh niên lớn tuổi chưa gả sẽ bị trưởng bối ép thân cận, sau đó tìm đủ loại cơ hội để chạy trốn.
Vì đại ca nhà mình, Tiểu Lăng huynh khống chỉ có thể che giấu lương tâm trở thành đồng lõa. Thanh Ngọc thần quân muốn oán thì oán đi, đến lúc đó hắn tránh xa một chút là được.
Mà đúng là thế. Khi biết được Tư Hàn thật sự chạy theo Tư Lăng, Thanh Ngọc thần quân mắng chửi giậm chân một trận. Thanh Nguyên chân quân cũng đồng dạng không nói gì mà nhìn đệ tử canh giữ sơn môn đến bẩm báo sự tình này, vẻ mặt "chỉ hận tiếc rèn sắt không thành thép" mà nhìn hắn. Sao lại để người ta chạy mất chứ?
Vị đệ tử giữ sơn môn vô tội biết bao. Đây chính là Nguyên Anh sư thúc tổ đó, hắn là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì làm sao dám ngăn chặn chứ? Dám ngăn sao? Dám ngăn sao? QAQ
"Đại trưởng lão, Hàn nhi chạy mất, những tiên tử các phái ở lại Thiên Tông phái thì biết làm thế nào?" Thanh Nguyên chân quân đưa ra một vấn đề thực tế, "Chúng ta sẽ phải cho các nàng một câu trả lời thỏa đáng, chỉ sợ một người không vui, Thiên Tông phái cùng những người phía sau các nàng sẽ kết thù oán, vậy thì không tốt."
"Làm sao giải thích? Cứ nói thật!" Gân xanh trên trán Thanh Ngọc thần quân giật giật, trong lòng nguyền rủa liên tục. Ông cho rằng chỉ cần mình không tiếp tục ép buộc, tiểu đồ đệ sẽ ở lại làm tên trạch nam như cũ. Đến lúc đó lại từ từ tính toán, nhưng ai ngờ nó vẫn chạy mất. Hơn nữa cả chào một tiếng cũng không nói, thật là uổng công nuôi hắn!
Thanh Nguyên chân quân lại nói: "Không thể, vẫn nên tìm cái cớ để người ta tâm phục khẩu phục đi." Sau đó thở dài, "Tính tình Hàn nhi chỉ thích hợp đơn độc đi trên con đường trường sinh này, chúng ta cần gì làm khó hắn chứ?"
Thanh Ngọc chân thần trong lòng mặc dù không cam tâm, nhưng người cũng đã chạy mất, ông còn có thể thế nào, chỉ phải "tâm bất cam, lòng bất nguyện" nói: "Được rồi, cũng chỉ có thể tạm thời như thế, chờ nó trở lại rồi hẳng nói." Sau đó vô cùng lưu manh nói: "Chưởng môn sư huynh, những tiên tử đáp ứng lời mời mà đến, liền giao cho huynh."
Trực tiếp xé toạt không gian, không chịu trách nhiệm mà chuồn mất.
Thanh Nguyên chân quân tức giận đến chửi ầm lên.
Cuối cùng, Thiên Tông phái cho ra câu trả lời chính thức là: Tư Hàn tạm thời nhận được nhiệm vụ sư môn khẩn cấp ra ngoài, ngày về không rõ, chư vị tiên tử có thể lưu lại chờ đợi hoặc cũng có thể rời đi trước.
"..."
Trong lòng tất cả những nữ tu ôm lòng muốn làm vợ của thiên tài đệ nhất Thương Vũ giới để đến thân cận đều mắng XXXXX Thiên Tông phái và Tư Hàn.
**********************
Quỷ Vực yên phận ở góc Đông Nam của Thương Vũ giới, tọa lạc ở Dốc Thập Lý, Ô Tiên Trấn.
Ô Tiên Trấn tuy rằng chỉ là một Trấn nhỏ, nhưng bởi vì gần Quỷ Vực, lại có phòng đấu giá Chợ đen tọa lạc ở đây, nên từ xưa đến nay vẫn rất náo nhiệt. Trấn nhỏ không lớn, ngã tư đường cũng không quá rộng, hai bên đường phố là cửa hàng san sát, linh đan, pháp bảo, trận pháp, phù lục, nguyên vật liệu... cái gì cần có đều có, không hề thua kém những Tu Tiên thành khác.
Ô Tiên Trấn còn có một đặc điểm khác chính là người quỷ cùng tồn tại!
Ở nơi này, có thể nhìn thấy Nhân tu, cũng có thể nhìn đến Quỷ Tu khoác mũ trùm và áo choàng đen, đôi bên tường an vô sự. Đương nhiên, nghe nói Ô Tiên Trấn này tuy chỉ là một trấn nhỏ, nhưng trên trấn có tu sĩ Hóa Thần tọa trấn, không ai lại không có mắt mà đến nơi này quậy phá. Tất cả những kẻ dám đánh nhau tại Ô Tiên Trấn, không cần tu sĩ Hóa Thần ra tay thì đã bị Đại trận hộ trấn trực tiếp ném ra ngoài -- quên nói, Đại trận hộ trấn này nghe nói là Phù sư cửu phẩm ở đảo Ẩn Thế Nam Hải tự mình thiết lập, là Đại trận cửu phẩm, so với những đại trận của các Tiên thành lớn ở đại lục Trung ương còn lợi hại hơn.
Ở Ô Tiên Trấn, được bọn yêu thú ưu ái nhất chính là một con phố mĩ thực. Chỗ đó các loại mĩ thực ăn vặt thiên nam địa bắc cái gì cần có đều có, Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi mấy tháng không được nếm thịt nên đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, ánh mắt xanh biếc như sói gian nan từ đám đồ ăn thơm ngon chuyển tới trên người Tư Lăng.
Nếu không phải chính mình tự động thủ làm việc, Tư Lăng cũng lười để ý tới chúng nó. Hắn đem một ít linh thạch thả vào một cái tiểu hà bao, dùng dây thừng buột chặt, cột lên trên cổ Trọng Thiên, hào phóng nói: "Các ngươi muốn ăn cái gì thì tự mình đi mua, bất quá không cho gây chuyện, bằng không mọi người đều không được ăn!"
"Ngao ngao ngao ~~ "
"Chiếp chiếp chiếp ~~ "
Hai tên ham ăn đầy đầu óc chỉ có ăn, bất kể là yêu cầu gì cũng gật đầu đáp ứng. Trọng Thiên vui vẻ nhảy đến trên lưng Tiểu Khôi. Tiểu Khôi cậy vào thân thể to mọng của mình, một đường xông pha chiến đấu, chen lùi tất cả người cản đường, chạy tới một sạp nhỏ bán gà nướng, ngậm một khối linh thạch thảy lên.
Người bán gà nướng là một tu sĩ Trúc Cơ, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy khách hàng là con yêu thú, hơn nữa yêu thú này thế nhưng còn hiểu đạo lý đối nhân xử thế, biết được ăn uống là phải trả tiền, sững sờ cầm viên linh thạch kia ngẩn người. Thẳng đến một trận chiêm chiếp vang lên, mới cuống quít báo giá cho chúng: một con gà nướng 50 viên linh thạch. Lo lắng hai con yêu thú này chê đắt, ông chủ còn đặc biệt nói rõ: đây là tay nghề độc nhất, chỗ khác không ăn được!
Hai con yêu lập tức hai mắt phát sáng. Tay nghề độc nhất là tốt nha! Đi chỗ khác sẽ không có mà ăn cũng tốt luôn! Chúng nó muốn ăn cho sảng khoái, bù đắp mấy tháng thống khổ không thể ăn thịt.
Vì thế, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, chim xám vừa mập lại 囧 bắt đầu ngậm từng viên, từng viên linh thạch đưa cho ông chủ, ngậm đủ 50 viên linh thạch. Bộ dáng kia muốn có bao nhiêu ngốc thì có bấy nhiêu ngốc.
"..."
Hai đứa ham ăn, ngu ngốc!
Tư Lăng đích thực không đành lòng nhìn thẳng, xoay lưng qua làm như không quen biết chúng nó.
Lâm Dương có chút phiền muộn nhìn hai con yêu. Nếu là lúc trước, với hành vi như thế của hai con yêu thì có lẽ trong lòng hắn đã sớm châm chọc, nhưng mà lúc này, biết Quỷ Vực chỉ cách đó không xa, bọn họ rất nhanh liền phải mỗi người đi một ngả, hắn thế nhưng kỳ quái sinh ra một loại tâm tình luyến tiếc.
Nhất định là phương thức mở mắt hôm nay của hắn không đúng!
Mặc kệ Lâm Dương rối rắm thế nào, thời khắc chia tay đã đến.
Hai con yêu ăn từ ban ngày đến tận đêm tối, rốt cuộc ưỡn bụng trở lại. Hơn nữa chúng nó có vẻ cực kỳ thiên vị Tiểu Bạch Hổ, thế nhưng cũng gói mấy phần đồ ăn thích hợp với răng của thú con đặt trong túi trữ vật, giao cho Tiểu Yêu Liên, bảo nó đem vào không gian đút con Tiểu Bạch Hổ ngốc ngốc kia.
Trọng Thiên: Tiểu Bạch mau mau lớn lên, về sau dễ lấy tinh huyết~~
Tiểu Khôi: Tiểu Bạch mau mau lớn lên, về sau dễ kéo bè kéo lũ đánh nhau~~
Mang theo hai con yêu, bọn họ rời Ô Tiên Trấn, hướng về Dốc Thập Lý.
Dốc Thập Lý là một nơi rất hoang vắng, nếu người không biết đi tới nơi này thì tuyệt đối sẽ không nghĩ nơi đây là cửa vào của Quỷ vực. Nó bị một trận pháp tự nhiên cách ly, chỉ có Quỷ tu mới có thể mở ra.
Trước Dốc Thập Lý, Tư Lăng nói với Quỷ Tu: "Tu luyện cho tốt, đợi ngươi kết Kim Đan, chúng ta cùng đi Yêu Giới tìm nhựa Miên nhung đằng để sửa Phi Thiên thuyền, đỡ cho nó mỗi lần bị người ta cười nhạo vì chắp vá thì lại phát giận. Đến lúc đó, hi vọng ngươi đừng vì tốc độ quá chậm mà lại bị ta buộc như diều đó!"
Đây tuyệt đối không phải cổ vũ! Không chỉ không phải cổ vũ, mà trái lại là áp lực, áp lực thúc giục hắn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.
Bởi vì phương thức cổ vũ hung tàn của Tiểu Lăng Tử, loại tâm tình rối rắm luyến tiếc của Quỷ Tu lập tức không còn, ngược lại còn nổi lên hùng tâm tráng chí. Tuyệt đối phải Kết Đan, lấy thoát khỏi vận mệnh làm diều!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...